Như Nguyệt Như Thu
-
Chương 27
Sau khi gặp Ảnh, Nguyệt Thu Triệt liền đến đại sảnh cùng bọn người Đông Phương Mạch ăn cơm, nhưng mới ăn được một nửa, thì có một người ăn mặc giống bộ dáng hộ vệ hừng hực xông vào, nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm người nào đó, lại nhìn về phía bàn Nguyệt Thu Triệt, nhãn tình bỗng chốc sáng lên.
Cơ hồ là chạy vội lại, kích động hô: “Thiếu gia!”
Đông Phương Mạch nghe được thanh âm quen thuộc, quay đầu nhìn, chứng kiến bộ dáng chật vật của người vừa tới, không khỏi giật mình: “A Đông, tại sao ngươi lại tới đây?”
“Thiếu gia, thiếu gia,…” A Đông thở hổn hển, nói không ra tiếng.
Bắc Đường đưa cho hắn một ly trà, ý bảo hắn uống xong, “có việc thì chậm rãi nói, thiếu gia nhà ngươi không chạy trốn đâu.”
Một bên, Nguyệt Thu Triệt vẫn tiếp tục ăn bữa sáng, chỉ là trực giác linh cảm có chuyện đã xảy ra.
Uống xong chén trà, cảm giác đã thoải mái hơn, A Đông lập tức nói với Đông Phương Mạch: “Thiếu gia, phu nhân gọi người nhanh nhanh trở về, lão gia trúng độc, đã hôn mê bất tỉnh suốt mấy ngày.”
“Cái gì!” Đông Phương Mạch nghe xong, sự tươi cười trên mặt liền mất đi, vội nói: “Ta cùng Thiến nhi lập tức trở lại.”
Hàn Tinh nhíu mày: “Đông Phương bá bá trúng độc, chỉ sợ sự tình không hề nhỏ, ta cũng đi với ngươi. Bắc Đường, ngươi thì sao?”
Bắc Đường nhìn như thể Hàn Tinh là kẻ ngu ngốc: “hai nhà chúng ta thân giao đã bao nhiêu năm, chả lẽ ta không để ý!” Lại nhìn như hỏi người đang nhàn nhã ăn bữa sáng, nhưng thấy đối phương không để ý mình, phải mở miệng nói: “Dương Vũ, không bằng ngươi đi cùng chúng ta, sau đó quay lại tham dự đại hội võ lâm cũng được.”
Đông Phương Mạch nghe được lời nói của Bắc Đường, cũng mang theo ánh mắt hỏi nhìn biểu cảm thản nhiên của Nguyệt Thu Triệt, lơ đãng biểu lộ vài phần chờ đợi.
A Đông không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao Thiếu gia cùng Bắc Đường thiếu gia lại nhân nhượng đối với người này như vậy a, người này thực bình thường a, trong mắt liền toát ra khó hiểu và xem thường.
Đương nhiên Nguyệt Thu Triệt không thấy ánh mắt chờ đợi của Đông Phương Mạch và sự xem thường của A Đông, trong lòng đang bận suy tính. Dù sao lần này ra ngoài, chính mình vốn chỉ là chơi đùa, đi nơi nào cũng giống nhau thôi, hơn nữa những người trước mắt, đối với mình tựa hồ cũng quan tâm. Vì thế liền nói: “Cũng được.”
Nghe được Nguyệt Thu Triệt đáp ứng, trong lòng Đông Phương Mạch cũng cảm thấy vui mừng, Bắc Đường cùng Hàn Tinh cũng thật cao hứng.
Sau khi quyết định, mọi người lập tức mau mấy con ngựa tốt, chạy về Đông Phương thế gia, hi vọng trước khi trời tối sẽ đến nơi.
——————————————————————
Rốt cục lúc chạng vạng thì đã đến được Đông Phương thế gia, mới xuống ngựa, liền có hạ nhân ra đón.
“Thiếu gia, cuối cùng người đã về!” Một lão bá khoảng năm mươi tuổi ra chào đón.
“Trương bá, cha ta thế nào?” Đông Phương Mạch vội vàng hỏi.
“Còn hôn mê, phụ nhân cùng nhị thiếu gia đều đang ở trong phòng!” Trương bá lo lắng nói.
Đông Phương Mạch cùng Đông Phương Thiến vội vàng chạy tới phòng của gia chủ Đông Phương thế gia.
Bắc Đường Hạo nhíu mày, quay đầu lại nói: “chúng ta cũng đi xem sao!”
Hàn Tinh gật gật đầu, từ trước đến nay hắn và Bắc Đường vẫn luôn tôn kính người này.
Nguyệt Thu Triệt cũng đi theo phía sau hai người, cũng không nói thêm bất cứ cái gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy hứng thú, muốn xem gia chủ Đông Phương gia là người như thế nào. Tuy chưa bao giờ ra ngoài giang hồ, nhưng cho dù ở Nguyệt Thanh cung, cùng nghe qua lời đồn đại về Trang lâu hai vị thế gia.
——————————————————————-
Đông Phương Thiên nhìn thấy Đông Phương Mạch xông tới, kinh hỉ kêu lên: “đại ca.” Lại nhìn Đông Phương Thiến đi vào: “Thiến nhi.”
Đông Phương Thiến lập tức chạy tới đầu giường, nhìn thấy phụ thân đang hôn mê, hai mắt đều phiếm hồng.
“Thiên nhi, tình hình của cha bậy giờ thế nào?” Đông Phương Mạch sốt ruột hỏi.
“Không biết, đã hôn mê suốt một tuần, cũng đa mời đại phu, nhưng họ chỉ có thể chuẩn đoán cha trúng độc, chứ không biết là độc gì.”
“Biết ai hạ độc không?” Bắc Đường hỏi.
Đông Phương Thiên lắc đầu, “Sau khi cha trúng độc, ta đã điều tra, nhưng không phát hiện được cái gì?”
“Ngay cả trúng độc gì cũng không biết, xem ra phải đi tìm y thánh.” Hàn Tinh nói.
“Chính là…” Đông Phương Thiên do dự.
“Đúng vậy, y thánh Ấn Thủy ở Nguyệt Thanh cung, chúng ta không có cơ hội gặp được hắn, thậm chí ngay cả cơ hội chúng ta có thể vào được Nguyệt Thanh cung cũng rất khó. Chính là, độc của cha chỉ sợ y thánh mới có thể giải được.” Đông Phương Mạch lo lắng nói, rồi sau đó lộ ra vẻ mặt kiên định.
Bắc Đương cười khổ: “Cho nên vô luận cơ hội rất mong manh, ngươi cũng muốn thử một lần.”
Đông Phương Mạch kiên định gật đầu.
“Mê hồn.” Nguyệt Thu Triệt thản nhiên thốt ra hai chữ.
Nguyệt Thu Triệt vào phòng, nhìn bệnh trạng của Đông Phương Nghệ, trong lòng liền biết rõ hắn trúng độc gì. Hắn lại đứng vị trí gần cửa cho nên mọi người đều không chú ý. Đông Phương Thiên cũng vừa mới phát hiện ra hắn.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của năm người đang nhìn mình, Nguyệt Thu Triệt thản nhiên giải thích: “Hắn trúng độc mê hồn.”
Cơ hồ là chạy vội lại, kích động hô: “Thiếu gia!”
Đông Phương Mạch nghe được thanh âm quen thuộc, quay đầu nhìn, chứng kiến bộ dáng chật vật của người vừa tới, không khỏi giật mình: “A Đông, tại sao ngươi lại tới đây?”
“Thiếu gia, thiếu gia,…” A Đông thở hổn hển, nói không ra tiếng.
Bắc Đường đưa cho hắn một ly trà, ý bảo hắn uống xong, “có việc thì chậm rãi nói, thiếu gia nhà ngươi không chạy trốn đâu.”
Một bên, Nguyệt Thu Triệt vẫn tiếp tục ăn bữa sáng, chỉ là trực giác linh cảm có chuyện đã xảy ra.
Uống xong chén trà, cảm giác đã thoải mái hơn, A Đông lập tức nói với Đông Phương Mạch: “Thiếu gia, phu nhân gọi người nhanh nhanh trở về, lão gia trúng độc, đã hôn mê bất tỉnh suốt mấy ngày.”
“Cái gì!” Đông Phương Mạch nghe xong, sự tươi cười trên mặt liền mất đi, vội nói: “Ta cùng Thiến nhi lập tức trở lại.”
Hàn Tinh nhíu mày: “Đông Phương bá bá trúng độc, chỉ sợ sự tình không hề nhỏ, ta cũng đi với ngươi. Bắc Đường, ngươi thì sao?”
Bắc Đường nhìn như thể Hàn Tinh là kẻ ngu ngốc: “hai nhà chúng ta thân giao đã bao nhiêu năm, chả lẽ ta không để ý!” Lại nhìn như hỏi người đang nhàn nhã ăn bữa sáng, nhưng thấy đối phương không để ý mình, phải mở miệng nói: “Dương Vũ, không bằng ngươi đi cùng chúng ta, sau đó quay lại tham dự đại hội võ lâm cũng được.”
Đông Phương Mạch nghe được lời nói của Bắc Đường, cũng mang theo ánh mắt hỏi nhìn biểu cảm thản nhiên của Nguyệt Thu Triệt, lơ đãng biểu lộ vài phần chờ đợi.
A Đông không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao Thiếu gia cùng Bắc Đường thiếu gia lại nhân nhượng đối với người này như vậy a, người này thực bình thường a, trong mắt liền toát ra khó hiểu và xem thường.
Đương nhiên Nguyệt Thu Triệt không thấy ánh mắt chờ đợi của Đông Phương Mạch và sự xem thường của A Đông, trong lòng đang bận suy tính. Dù sao lần này ra ngoài, chính mình vốn chỉ là chơi đùa, đi nơi nào cũng giống nhau thôi, hơn nữa những người trước mắt, đối với mình tựa hồ cũng quan tâm. Vì thế liền nói: “Cũng được.”
Nghe được Nguyệt Thu Triệt đáp ứng, trong lòng Đông Phương Mạch cũng cảm thấy vui mừng, Bắc Đường cùng Hàn Tinh cũng thật cao hứng.
Sau khi quyết định, mọi người lập tức mau mấy con ngựa tốt, chạy về Đông Phương thế gia, hi vọng trước khi trời tối sẽ đến nơi.
——————————————————————
Rốt cục lúc chạng vạng thì đã đến được Đông Phương thế gia, mới xuống ngựa, liền có hạ nhân ra đón.
“Thiếu gia, cuối cùng người đã về!” Một lão bá khoảng năm mươi tuổi ra chào đón.
“Trương bá, cha ta thế nào?” Đông Phương Mạch vội vàng hỏi.
“Còn hôn mê, phụ nhân cùng nhị thiếu gia đều đang ở trong phòng!” Trương bá lo lắng nói.
Đông Phương Mạch cùng Đông Phương Thiến vội vàng chạy tới phòng của gia chủ Đông Phương thế gia.
Bắc Đường Hạo nhíu mày, quay đầu lại nói: “chúng ta cũng đi xem sao!”
Hàn Tinh gật gật đầu, từ trước đến nay hắn và Bắc Đường vẫn luôn tôn kính người này.
Nguyệt Thu Triệt cũng đi theo phía sau hai người, cũng không nói thêm bất cứ cái gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy hứng thú, muốn xem gia chủ Đông Phương gia là người như thế nào. Tuy chưa bao giờ ra ngoài giang hồ, nhưng cho dù ở Nguyệt Thanh cung, cùng nghe qua lời đồn đại về Trang lâu hai vị thế gia.
——————————————————————-
Đông Phương Thiên nhìn thấy Đông Phương Mạch xông tới, kinh hỉ kêu lên: “đại ca.” Lại nhìn Đông Phương Thiến đi vào: “Thiến nhi.”
Đông Phương Thiến lập tức chạy tới đầu giường, nhìn thấy phụ thân đang hôn mê, hai mắt đều phiếm hồng.
“Thiên nhi, tình hình của cha bậy giờ thế nào?” Đông Phương Mạch sốt ruột hỏi.
“Không biết, đã hôn mê suốt một tuần, cũng đa mời đại phu, nhưng họ chỉ có thể chuẩn đoán cha trúng độc, chứ không biết là độc gì.”
“Biết ai hạ độc không?” Bắc Đường hỏi.
Đông Phương Thiên lắc đầu, “Sau khi cha trúng độc, ta đã điều tra, nhưng không phát hiện được cái gì?”
“Ngay cả trúng độc gì cũng không biết, xem ra phải đi tìm y thánh.” Hàn Tinh nói.
“Chính là…” Đông Phương Thiên do dự.
“Đúng vậy, y thánh Ấn Thủy ở Nguyệt Thanh cung, chúng ta không có cơ hội gặp được hắn, thậm chí ngay cả cơ hội chúng ta có thể vào được Nguyệt Thanh cung cũng rất khó. Chính là, độc của cha chỉ sợ y thánh mới có thể giải được.” Đông Phương Mạch lo lắng nói, rồi sau đó lộ ra vẻ mặt kiên định.
Bắc Đương cười khổ: “Cho nên vô luận cơ hội rất mong manh, ngươi cũng muốn thử một lần.”
Đông Phương Mạch kiên định gật đầu.
“Mê hồn.” Nguyệt Thu Triệt thản nhiên thốt ra hai chữ.
Nguyệt Thu Triệt vào phòng, nhìn bệnh trạng của Đông Phương Nghệ, trong lòng liền biết rõ hắn trúng độc gì. Hắn lại đứng vị trí gần cửa cho nên mọi người đều không chú ý. Đông Phương Thiên cũng vừa mới phát hiện ra hắn.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của năm người đang nhìn mình, Nguyệt Thu Triệt thản nhiên giải thích: “Hắn trúng độc mê hồn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook