Nguyệt Thu Triệt thuần thục dùng thanh dao nhỏ cắt dược liệu, điêu luyện biến chúng thành bột phấn xen lẫn với nhau, lại đem một bình sự trắng từ trong y phục ra, nhỏ ba giọt vào khăn lụa, sau đó bọc dược vào.

Hàn Tinh cười hỏi: “Dương Vũ, đây là cái gì a?”

“Mặt nạ da người, không phải ngươi nói  khuôn mặt của ta sẽ gây rắc rối sao?” Nguyệt Thu Triệt thản nhiên nói, sau đó hướng gian phòng của mình đi đến.

Vài người kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau, vì sao Nguyệt Thu Triệt có thể dễ dàng như vậy làm ra mặt nạ da người, lại không nói gì, đã rời đi. Bọn họ cũng đành hàn huyên trong chốc lát, rồi tự về phòng của mình.

—————————————————————-

Nguyệt Thu Triệt nằm ở trên giường, lại nhìn chỗ trống bên cạnh, lộ ra vẻ mặt cô đơn. Đây mới là ngày đầu tiên xa phụ thân mà, liền không ngủ được, về sau làm sao bây giờ a? Gắt gao ôm chặt chính mình, hy vọng cản đi sự vắng vẻ xung quanh.

Một lát sau, lại nghĩ tới hành trình giang hồ của bản thân, gặp được Đông Phương, Bắc Đường, Hàn Tinh. Không biết vì cái gì một người luôn đối với mọi người lãnh đạm như hắn lại nhận họ là bằng hữu. Có lẽ do sự ảnh hưởng của người ở Nguyệt Thanh, dần dần hắn mới giảm bớt xa cách với người khác, hơn nữa cảm giác bọn họ đối với hắn là thực tâm, không có ý đồ tiếp cận vì thân thế. Nhưng cũng bởi vì lần này tâm tính hắn phần lớn là muốn vui chơi nên mới ra ngoài!

Nghĩ đến chuyện vui vẻ, Nguyệt Thu Triệt cũng dần dần tiến vào giấc ngủ, không biết mộng cái gì đẹp, trong lúc ngủ mơ, khóe miệng cong lên, gợi một nụ cười duyên dáng.

——————————————————————-

Sáng hôm sau, đám người Đông Phương Mạch đã sớm ngồi ở đại sảnh Nguyệt viện chờ Nguyệt Thu Triệt, nhàn nhã uống trà, một chút cũng không có nửa phần bộ dáng  không kiên nhẫn.

Sau một lúc lâu,  thấy một người mặc y phục bạch sắc, tướng mạo bình tường đi vào phòng, chỉ có đôi mắt kia giúp khuôn mặt thêm vài phần sinh khí.

Hàn Tinh hoài nghi đi đến trước mặt Nguyệt Thu Triệt, run rẩy chỉ vào hắn, lớn tiếng hỏi: “Ngươi định nói cho chúng ta biết ngươi là Dương Vũ Phong!”

Nhìn Hàn Tinh trước mắt làm động tác khoa trương, kì quái, Nguyệt Thu Triệt gật gật đầu.

Đông Phương Mạch cười ôn nhu, nói: “Dương Vũ, cho dù ngươi không mang mặt nạ da người, ta chắc chắn cũng bảo vệ ngươi chu đáo.”

Bắc Đường Hạo cũng chậm rãi nói: “bây giờ và lúc đầu thật sự là quá khác biệt, đáng tiếc a!”

Hàn Tinh tà mị cười, “Như vậy xem ra ta lại là tiêu điểm của đám người chúng ta a!”

Bắc Đường Hạo liếc mắt một cái châm chọc nhìn hắn, nói: “Cho tới bây giờ cũng không phải, Đông Phương tao nhã, Thiến nhi lại xinh đẹp động lòng người, còn ngươi?” Phát ra một tiếng châm biếm.

“Không sao, nam nhân ghen tị thật đáng sợ.” Hàn Tinh nhìn Bắc Đường Hạo từ trên xuống dưới, nhận xét.

“Chúng ta đi dùng cơm trước, sau đó mới có thể lên đường.” Đông Phương Mạch đề nghị.

“Đi thôi.” Bắc Đường liền bước ra ngoài đầu tiên.

Có vẻ nhận thấy được cái gì đó, Nguyệt Thu Triệt nói: “Ta sẽ đến sau.” Liền đứng dậy trở về gian phòng của chính mình.

Mọi người cũng hiểu được tính khí lãnh đạm của Nguyệt Thu Triệt, nên cứ thế rời đi.

Đông Phương Mạch nhìn thấy bóng lưng của hắn, trong mắt nổi lên một tia mê mang, ngực lại một trận đau nhói.

————————————————————-

Nguyệt Thu Triệt về đến gian phòng của mình, thản nhiên hô một tiếng: “Ảnh”. Ảnh quỳ gối trước mặt Nguyệt Thu Triệt, cung kính nói: “Thiếu chủ.”

“Phụ thân phân phó?”

“Vâng, Cung chủ lệnh cho thuộc hạ bảo hộ Thiếu chủ.”

“Phụ thân đã biết chuyện của ta, có phản ứng gì?” Phụ thân thiệt là, còn coi ta là tiểu hài tử a!

“Cung chủ hỏi lúc Thiếu chủ rời đi mang theo cái gì.”

“Nga, vô luận phát sinh tình huống nào không có lệnh của ta ngươi không được xuất hiện, chỉ có thể âm thầm bảo hộ.”

“Vâng.”

“Ta nghĩ phụ thân có thể cũng phái Hắc Ảnh cùng người của Lưu Vụ đường đến, ngươi cũng nói với bọn hắn như vậy.

“Vâng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương