Nhóc Vô Tâm, Yêu Anh Nhé?
-
Chương 25
Cốc… cốc… Một bóng người cao ráo, điển trai thu hút bao ánh nhìn của y tá đứng ngoài cửa phá hỏng khung cảnh lãng mạn, nhỏ khó chịu lên tiếng.
- Hoàng Bảo Nam, anh có biết đánh vần từ “lịch sự” không!
Nam ngó lơ câu nói của nhỏ khiến cho nhỏ tức điên, phi thẳng vào giường bệnh rất tự nhiên nắm tay nó nhưng nó nhanh tay rụt lại, hỏi dồn dập như súng liên thanh.
- Sao cô lại ra nông nỗi này? Đứa nào hại cô như vậy để bổn thiếu gia đi đòi lại công bằng cho cô? Cô cứ nói đi không cần phải ngại! Tên Phong kia đúng là vô dụng không thể giao cô cho tên mặt lạnh đó được! v…vv..v
Nó vội bịt tai, mặt nhăn như mặt khỉ, than thở trong lòng. “Làm ơn đi tôi là bệnh nhân đó, tên này mà cứ nói nữa thì làm sao mà nghỉ được.” Nó chỉ muốn cầm dép nhét thẳng vào mồm tên đang nói, lời cầu nguyện của nó được ông trời đáp ứng, từ cửa một dáng người cao ráo, đẹp trai không kém gì tên Nam nhưng xung quanh tỏa ra bao nhiêu là sát khí chính là hắn.
- Anh đến đây làm gì?!
Tên Nam kia thay đổi sắc mặt nhìn hắn với ánh mắt khiêu khích, đáp lại.
- Tôi đến thăm người mà tôi quan tâm, chắc không ảnh hưởng tới anh đâu nhỉ?
- Hừ! Tùy!
Hắn hừ lạnh không khí xung quanh như giảm đi còn âm độ. Cải hai nhìn nhau với ánh mắt tóe lửa không khí tràn ngập trong thuốc súng.
- Tôi mua cháo về rồi đây!- anh từ ngoài cửa nói vọng vào, chị hắn cũng theo sau nở nụ cười thân thiện khiến cho bao nhiêu bác sĩ nam đều ngoái lại nhìn.
- Ủa, My tỉnh rồi à! Cảm thấy khỏe hơn chưa!- chị hắn lên tiếng phá tan không khí đầy thuốc súng kia.
- Dạ em đỡ hơn rồi!- nó trả lời kèm theo đó là nụ cười trấn an.
Anh đi vào đặt bát cháo nóng hổi lên bàn, nhắc nó.
- Cháo còn nóng cô ăn đi cho mau hồi sức!
Nó gật đầu định với lấy bát cháo thì hắn nhanh tay hơn với lấy bát cháo, ra lệnh, giọng cứng ngắc.
- Há!
- Hả? Tay tôi có bị què đâu, tự tự múc được.
Hắn coi như không nghe thấy lời nói của nó vẫn cứng ngắc đưa thìa cháo lên trước miệng nó.
- Tên mặt lạnh kia, người ta không thích thì thôi đừng có mà ép! Mà anh đừng có tưởng là cứu được My là có thể lấy được tình cảm của cô ấy.
Nó tròn xoe mắt nhìn hắn như sinh vật lạ. “Tên này đã cứu mình sao?”
- Đúng đấy, thằng nhóc này còn phi ra khỏi lớp xíu nữa thôi là đâm vào chị rồi.
Chị hắn như đọc được suy nghĩ của nó liền giải thích, nhỏ ở ngoài còn thêm mắm thêm muối vào.
- Mày biết không, tên Phong còn xém giết chết con nhỏ Trâm Anh cơ mà! Lúc đấy mặt hắn thế nào hả Minh!
- Ừm, thế nào đây là lần đầu tiên tôi thấy tên đó có khuôn mặt như thế!- anh giả bộ làm bộ mặt đáng sợ xoa cằm như ông cụ non mà không hề biết nguy hiểm cần kề.
Hắn giọng như oan hồn thì thầm vào tay anh.
- Mày tin hành lý của mày ngay lập tức được chuyển ra ngoài không?!
Anh run cầm cầm, sợ hại nhỏ nhẹ đáp lại. – Vâng!
- Lúc đó nếu mà tôi ở đó thì cô không phải nằm viện rồi!- Nam bắt đầu so đo.
- Cuộc sống không bao giờ có từ “nếu như”!- hắn nói như phá tan mộng của tên Nam.
- Thôi… thôi…, mọi người đi ra ngoài để cho My nghỉ!
Vừa nói, chị Ánh liền kéo tất cả ra ngoài bao gồm cả tên Nam mặc cho tên đó không muốn ra chỉ còn hắn ở lại trông nó, vừa ra đến cửa Nam ngó đầu vào nhìn hắn với ánh mắt tóe lửa, giọng cảnh cáo.
- Anh mà làm gì My thì cứ cẩn thận cú đám của tôi!
- Thôi nào!- chị hắn vừa nói vừa kéo tên Nam ra ngoài mặc cho tên đó la oai oái.
- Nghỉ ngơi đi ha! Nhanh còn về chơi với tao!- nhỏ nháy mắt nói với nó.
Nó khẽ mỉm cười nhẹ nhìn bóng dáng mọi người khuất sau cánh cửa. Hiện giờ trong phòng chỉ còn hắn với nó, không ai nói với ai câu nào. Nó ngoan ngoãn há miệng nhìn hắn cho những thìa cháo nóng hổi nhưng nhạt toẹt vào miệng nó.
Nó nhìn hắn một lúc, khó khăn lắm mói lê n tiếng, giọng nhỏ xíu phát ra từ cổ họng.
- Ca…cảm…ơn!
Hắn dừng hoạt động nhìn nó như người ngoài hành tinh, đôi mắt xanh lạnh lùng thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng trở về trạng thái ban đầu, khóe môi nhếch lên.
- Cô nói gì?!
- Tôi… tôi… chỉ nói một lần thôi, không nghe ráng chịu!
Nó nói xong liền nằm xuống nhắm nghiền đôi mắt. Hắn nhìn nó ánh mắt tràn đầy sự yêu thương, khẽ cười nhẹ. Rồi từ từ, lại gần nó ánh sáng của mặt trời chiếu vào làm nổi bật làn da trắng ngần của nó, khuôn mặt thanh tú nhìn như một con búp bê, đôi lông mi khẽ rung rung trong nắng, đôi môi lành lạnh của hắn khẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán nó. Hắn rời đi nhẹ nhàng khép cửa tránh cho nó tỉnh giấc.
Nó mở mắt, khuôn mặt đỏ bừng như cà chua, vôi kéo chăn che gần hết khuôn mặt, đôi tay chạm nhẹ vào nơi mà hắn vừa đặt nụ hôn, khuôn mắt chứa đầy sự bàng hoàng.
“ Tên…tên đó vừa làm gì vậy?! Nhưng kể ra hắn cũng không đến nỗi xấu lắm.”
- Hoàng Bảo Nam, anh có biết đánh vần từ “lịch sự” không!
Nam ngó lơ câu nói của nhỏ khiến cho nhỏ tức điên, phi thẳng vào giường bệnh rất tự nhiên nắm tay nó nhưng nó nhanh tay rụt lại, hỏi dồn dập như súng liên thanh.
- Sao cô lại ra nông nỗi này? Đứa nào hại cô như vậy để bổn thiếu gia đi đòi lại công bằng cho cô? Cô cứ nói đi không cần phải ngại! Tên Phong kia đúng là vô dụng không thể giao cô cho tên mặt lạnh đó được! v…vv..v
Nó vội bịt tai, mặt nhăn như mặt khỉ, than thở trong lòng. “Làm ơn đi tôi là bệnh nhân đó, tên này mà cứ nói nữa thì làm sao mà nghỉ được.” Nó chỉ muốn cầm dép nhét thẳng vào mồm tên đang nói, lời cầu nguyện của nó được ông trời đáp ứng, từ cửa một dáng người cao ráo, đẹp trai không kém gì tên Nam nhưng xung quanh tỏa ra bao nhiêu là sát khí chính là hắn.
- Anh đến đây làm gì?!
Tên Nam kia thay đổi sắc mặt nhìn hắn với ánh mắt khiêu khích, đáp lại.
- Tôi đến thăm người mà tôi quan tâm, chắc không ảnh hưởng tới anh đâu nhỉ?
- Hừ! Tùy!
Hắn hừ lạnh không khí xung quanh như giảm đi còn âm độ. Cải hai nhìn nhau với ánh mắt tóe lửa không khí tràn ngập trong thuốc súng.
- Tôi mua cháo về rồi đây!- anh từ ngoài cửa nói vọng vào, chị hắn cũng theo sau nở nụ cười thân thiện khiến cho bao nhiêu bác sĩ nam đều ngoái lại nhìn.
- Ủa, My tỉnh rồi à! Cảm thấy khỏe hơn chưa!- chị hắn lên tiếng phá tan không khí đầy thuốc súng kia.
- Dạ em đỡ hơn rồi!- nó trả lời kèm theo đó là nụ cười trấn an.
Anh đi vào đặt bát cháo nóng hổi lên bàn, nhắc nó.
- Cháo còn nóng cô ăn đi cho mau hồi sức!
Nó gật đầu định với lấy bát cháo thì hắn nhanh tay hơn với lấy bát cháo, ra lệnh, giọng cứng ngắc.
- Há!
- Hả? Tay tôi có bị què đâu, tự tự múc được.
Hắn coi như không nghe thấy lời nói của nó vẫn cứng ngắc đưa thìa cháo lên trước miệng nó.
- Tên mặt lạnh kia, người ta không thích thì thôi đừng có mà ép! Mà anh đừng có tưởng là cứu được My là có thể lấy được tình cảm của cô ấy.
Nó tròn xoe mắt nhìn hắn như sinh vật lạ. “Tên này đã cứu mình sao?”
- Đúng đấy, thằng nhóc này còn phi ra khỏi lớp xíu nữa thôi là đâm vào chị rồi.
Chị hắn như đọc được suy nghĩ của nó liền giải thích, nhỏ ở ngoài còn thêm mắm thêm muối vào.
- Mày biết không, tên Phong còn xém giết chết con nhỏ Trâm Anh cơ mà! Lúc đấy mặt hắn thế nào hả Minh!
- Ừm, thế nào đây là lần đầu tiên tôi thấy tên đó có khuôn mặt như thế!- anh giả bộ làm bộ mặt đáng sợ xoa cằm như ông cụ non mà không hề biết nguy hiểm cần kề.
Hắn giọng như oan hồn thì thầm vào tay anh.
- Mày tin hành lý của mày ngay lập tức được chuyển ra ngoài không?!
Anh run cầm cầm, sợ hại nhỏ nhẹ đáp lại. – Vâng!
- Lúc đó nếu mà tôi ở đó thì cô không phải nằm viện rồi!- Nam bắt đầu so đo.
- Cuộc sống không bao giờ có từ “nếu như”!- hắn nói như phá tan mộng của tên Nam.
- Thôi… thôi…, mọi người đi ra ngoài để cho My nghỉ!
Vừa nói, chị Ánh liền kéo tất cả ra ngoài bao gồm cả tên Nam mặc cho tên đó không muốn ra chỉ còn hắn ở lại trông nó, vừa ra đến cửa Nam ngó đầu vào nhìn hắn với ánh mắt tóe lửa, giọng cảnh cáo.
- Anh mà làm gì My thì cứ cẩn thận cú đám của tôi!
- Thôi nào!- chị hắn vừa nói vừa kéo tên Nam ra ngoài mặc cho tên đó la oai oái.
- Nghỉ ngơi đi ha! Nhanh còn về chơi với tao!- nhỏ nháy mắt nói với nó.
Nó khẽ mỉm cười nhẹ nhìn bóng dáng mọi người khuất sau cánh cửa. Hiện giờ trong phòng chỉ còn hắn với nó, không ai nói với ai câu nào. Nó ngoan ngoãn há miệng nhìn hắn cho những thìa cháo nóng hổi nhưng nhạt toẹt vào miệng nó.
Nó nhìn hắn một lúc, khó khăn lắm mói lê n tiếng, giọng nhỏ xíu phát ra từ cổ họng.
- Ca…cảm…ơn!
Hắn dừng hoạt động nhìn nó như người ngoài hành tinh, đôi mắt xanh lạnh lùng thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng trở về trạng thái ban đầu, khóe môi nhếch lên.
- Cô nói gì?!
- Tôi… tôi… chỉ nói một lần thôi, không nghe ráng chịu!
Nó nói xong liền nằm xuống nhắm nghiền đôi mắt. Hắn nhìn nó ánh mắt tràn đầy sự yêu thương, khẽ cười nhẹ. Rồi từ từ, lại gần nó ánh sáng của mặt trời chiếu vào làm nổi bật làn da trắng ngần của nó, khuôn mặt thanh tú nhìn như một con búp bê, đôi lông mi khẽ rung rung trong nắng, đôi môi lành lạnh của hắn khẽ đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán nó. Hắn rời đi nhẹ nhàng khép cửa tránh cho nó tỉnh giấc.
Nó mở mắt, khuôn mặt đỏ bừng như cà chua, vôi kéo chăn che gần hết khuôn mặt, đôi tay chạm nhẹ vào nơi mà hắn vừa đặt nụ hôn, khuôn mắt chứa đầy sự bàng hoàng.
“ Tên…tên đó vừa làm gì vậy?! Nhưng kể ra hắn cũng không đến nỗi xấu lắm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook