Nhóc Vô Tâm, Yêu Anh Nhé?
-
Chương 23
- Cậu chủ, xuống ăn sáng ạ!- ông quản gia lễ phép.
Hắn lấy lại phong độ thường ngày, lạnh lùng đáp. - Ừm!
Cốc… cốc…
- Sao nữa!- hắn bực bội.
- Cho tôi xin lại quyển sách với cái kính!- nó ở ngoài nhỏ giọng.
Cạch….
Hắn bước ra, nhìn thấy hắn tim nó lại nhảy tưng tưng trong lồng ngực.
“Tim ơi, mày đứng im cho tao nhờ.”
Hắn bây giờ mới ngắm nó rõ hơn, tuy hôm qua có nhìn thấy rồi nhưng bây giờ trông nó không khác gì búp bê.
- Ê, tên kia! Đưa trả tôi kính với sách!- nó hua đôi tay trước mặt hắn.
Lúc này hắn mới tỉnh, đưa đồ cho nó sau đó đóng cửa cái rầm khiến nó cảm thấy khó hiểu. Nó nhún vai đi xuống nhà, tất cả mọi người đều tập trung đông đủ dưới phòng ăn. Vừa nhìn thấy nó đi xuống, tất cả vồ vào nó như con thú hoang nhìn thấy con mồi.
- Hôm qua mày với Phong làm gì rồi?
- Tiến triển như thế nào rồi?
- Nó có làm gì em không?
v..vv…
Nó bị quay như chong chóng không thể phản bác được lời nào, hắn từ trên tầng đi xuống, giọng nói như âm hồn.
- Mấy người hết việc làm rồi à?
Hắn xuất hiện khiến cho tất cả trở về chỗ ngồi của mình, nó lặng lẽ đi vào chỗ mà không dám nhìn thẳng mặt hắn. Suốt bữa ăn không ai nói với ai câu nào, tât cả đều chăm chú vào bát cơm của mình, không khí thật ngột ngạt bao chùm.
- Em ăn xong rồi ạ! Em đi trước đây!
Nó đặt đũa xuống, xin phép mọi người đi học trước, vác cặp sách lên vai, nó lôi tai nghe ra nghe nhạc vừa đi vừa cầm một đống công thức mà hôm qua hắn nhồi nhét cho nó. Một lúc sau hắn cũng đi theo sau, hắn vừa bước ra khỏi nhà khiến ai cũng sốc. Thường ngày hắn đều đi xe đến trường vậy mà hôm nay đại thiếu gia lại đi căng hải đến trường.
- Thằng này hôm nay nó ấm đầu hay sao!
Chị hắn thì thầm với hai người kia, hai người cùng gật đầu khó hiểu nhìn bóng dáng của hắn khuất dần.
- Xem nào, mấy cái công thức này khó nuốt thật!
Vừa xem đống công thức nó vừa than vãn mà không để ý có bóng người theo dõi mình nãy giờ.
Bụp….
Không hiểu sao nó cảm thấy trời đất quay cuồng, không còn một tí sức lực nào, đôi mắt nhắm nghiền chìm sâu vào giấc ngủ, chiếc heaphone rơi ra ngoài.
Reng…. Reng…
Tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên, vừa đúng lúc nhỏ với anh vừa đến. Vừa tới nơi đã là tiêu điểm cho mọi người bàn tán nhưng chủ yếu là ngưỡng mộ. Nhỏ vừa vào chỗ đã nhoi lên hỏi tung tích nó.
- Ê, Phong, My đâu?
Hắn lắc đầu ra vẻ không quan tâm. Nhỏ gọi điện cho nó nhưng trong điện thoại chỉ vang lên đúng một câu duy nhất “ Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, …..”
- Nhỏ này hay thật, vào lớp rồi mà đi đâu được chứ?
Nhỏ bắt đầu lo lắng, khuôn mặt bắt đầu nhăn lại tay nhấn điện thoại liên tục nhưng điều mà nó nhậ được chỉ là thông báo số máy bận. Trâm Anh bắt đầu mon men ra chỗ hắn, giọng nũng nịu.
- Ủa, hôm nay My không đến hả? Vậy Phong cho mình ngồi đây nha!
Hắn không nói không rằng, chân gác lên chỗ của nó, giọng lạnh băng.
- Giờ thì hết chỗ rồi.
Nhỏ liếc mắt nghi ngờ nhìn Trâm Anh, mặt cô ta méo xẹo quê một cục nhưng lòng tự trọng không cho phép cô ta bỏ cuộc, liền đẩy chân hắn xuống rất tự nhiên ngồi vào. Nhưng vừa đặt mông xuống đã bị nhỏ kéo ghế lại khiến cho Trâm Anh hụt đà mông được đi gặp đất mẹ, làm cho cả lớp được một trận cười hả hê. Mặt cô ta đỏ bửng, chỉ tay vào mặt nhỏ, nghiến răng.
- Cô… cô cố tình phải không?!
Nhỏ huýt sáo, cũng đáp lại không vừa.
- Tôi không cố tình…. Mà chỉ cố ý!
- Cô nên bỏ cuộc đi!- anh đứng cạnh tốt bụng nhắc nhở.
- Hừ!! Được thôi!- Trâm Anh lột bỏ khuôn mặt giả tạo, đay nghiến, bàn tay nắm chặt, khuôn mặt khẽ biến dạng vì tức giận. – Vậy thì cô bạn thân yêu quý của cô sẽ không được yên đâu.
- Cô đã làm gì?!
Giọng nói vang lên không phải nhỏ mà chính là hắn, hắn đập bàn khiến cho suýt nữa thì gãy đôi, tay hắn bóp cổ cô ta khuôn mặt đẹp trai nổi gân xanh nhìn trông thật đáng sợ, đôi mắt như muốn giết chết đối phương thu hút bao nhiêu ánh nhìn của cả lớp. Trâm Anh sợ hãi, đôi mắt bắt đầu ngấn nước, hắn kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa.
- Tôi hỏi cô lần cuối, GIỜ CÔ ẤY ĐANG Ở ĐÂU?!
- Ở…ở… nhà…kho…!- Trâm Anh khó nhọc lên tiếng.
Hắn thả cô ta xuống, Trâm Anh vội hít lấy ngụm khí trời, ho sặc sụa đôi mắt hoảng loạn cực độ. Hắn vội chạy như bay ra khỏi lớp, nhỏ đi lướt qua chỗ của Trâm Anh thì đá cho cô ta một cước, giọng đe dọa.
- My mà có chuyện gì thì cô không xong với tôi đâu.
Anh đi theo hắn, gọi viện binh đén ứng cứu, cả ba chạy ra khỏi lớp mặc dù giáo viên đang lên lớp. Không hiểu sao khi nghe tin nó bị bắt, trong lòng hắn như có một ngọn lửa thiêu đốt tất cả, việc thở cũng trở nên khó khăn trái tim như đang bị ai bóp nát. Giờ trong đầu hắn không suy nghĩ được gì nhiều chỉ cầu mong sao nó được bình an.
Hắn lấy lại phong độ thường ngày, lạnh lùng đáp. - Ừm!
Cốc… cốc…
- Sao nữa!- hắn bực bội.
- Cho tôi xin lại quyển sách với cái kính!- nó ở ngoài nhỏ giọng.
Cạch….
Hắn bước ra, nhìn thấy hắn tim nó lại nhảy tưng tưng trong lồng ngực.
“Tim ơi, mày đứng im cho tao nhờ.”
Hắn bây giờ mới ngắm nó rõ hơn, tuy hôm qua có nhìn thấy rồi nhưng bây giờ trông nó không khác gì búp bê.
- Ê, tên kia! Đưa trả tôi kính với sách!- nó hua đôi tay trước mặt hắn.
Lúc này hắn mới tỉnh, đưa đồ cho nó sau đó đóng cửa cái rầm khiến nó cảm thấy khó hiểu. Nó nhún vai đi xuống nhà, tất cả mọi người đều tập trung đông đủ dưới phòng ăn. Vừa nhìn thấy nó đi xuống, tất cả vồ vào nó như con thú hoang nhìn thấy con mồi.
- Hôm qua mày với Phong làm gì rồi?
- Tiến triển như thế nào rồi?
- Nó có làm gì em không?
v..vv…
Nó bị quay như chong chóng không thể phản bác được lời nào, hắn từ trên tầng đi xuống, giọng nói như âm hồn.
- Mấy người hết việc làm rồi à?
Hắn xuất hiện khiến cho tất cả trở về chỗ ngồi của mình, nó lặng lẽ đi vào chỗ mà không dám nhìn thẳng mặt hắn. Suốt bữa ăn không ai nói với ai câu nào, tât cả đều chăm chú vào bát cơm của mình, không khí thật ngột ngạt bao chùm.
- Em ăn xong rồi ạ! Em đi trước đây!
Nó đặt đũa xuống, xin phép mọi người đi học trước, vác cặp sách lên vai, nó lôi tai nghe ra nghe nhạc vừa đi vừa cầm một đống công thức mà hôm qua hắn nhồi nhét cho nó. Một lúc sau hắn cũng đi theo sau, hắn vừa bước ra khỏi nhà khiến ai cũng sốc. Thường ngày hắn đều đi xe đến trường vậy mà hôm nay đại thiếu gia lại đi căng hải đến trường.
- Thằng này hôm nay nó ấm đầu hay sao!
Chị hắn thì thầm với hai người kia, hai người cùng gật đầu khó hiểu nhìn bóng dáng của hắn khuất dần.
- Xem nào, mấy cái công thức này khó nuốt thật!
Vừa xem đống công thức nó vừa than vãn mà không để ý có bóng người theo dõi mình nãy giờ.
Bụp….
Không hiểu sao nó cảm thấy trời đất quay cuồng, không còn một tí sức lực nào, đôi mắt nhắm nghiền chìm sâu vào giấc ngủ, chiếc heaphone rơi ra ngoài.
Reng…. Reng…
Tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên, vừa đúng lúc nhỏ với anh vừa đến. Vừa tới nơi đã là tiêu điểm cho mọi người bàn tán nhưng chủ yếu là ngưỡng mộ. Nhỏ vừa vào chỗ đã nhoi lên hỏi tung tích nó.
- Ê, Phong, My đâu?
Hắn lắc đầu ra vẻ không quan tâm. Nhỏ gọi điện cho nó nhưng trong điện thoại chỉ vang lên đúng một câu duy nhất “ Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, …..”
- Nhỏ này hay thật, vào lớp rồi mà đi đâu được chứ?
Nhỏ bắt đầu lo lắng, khuôn mặt bắt đầu nhăn lại tay nhấn điện thoại liên tục nhưng điều mà nó nhậ được chỉ là thông báo số máy bận. Trâm Anh bắt đầu mon men ra chỗ hắn, giọng nũng nịu.
- Ủa, hôm nay My không đến hả? Vậy Phong cho mình ngồi đây nha!
Hắn không nói không rằng, chân gác lên chỗ của nó, giọng lạnh băng.
- Giờ thì hết chỗ rồi.
Nhỏ liếc mắt nghi ngờ nhìn Trâm Anh, mặt cô ta méo xẹo quê một cục nhưng lòng tự trọng không cho phép cô ta bỏ cuộc, liền đẩy chân hắn xuống rất tự nhiên ngồi vào. Nhưng vừa đặt mông xuống đã bị nhỏ kéo ghế lại khiến cho Trâm Anh hụt đà mông được đi gặp đất mẹ, làm cho cả lớp được một trận cười hả hê. Mặt cô ta đỏ bửng, chỉ tay vào mặt nhỏ, nghiến răng.
- Cô… cô cố tình phải không?!
Nhỏ huýt sáo, cũng đáp lại không vừa.
- Tôi không cố tình…. Mà chỉ cố ý!
- Cô nên bỏ cuộc đi!- anh đứng cạnh tốt bụng nhắc nhở.
- Hừ!! Được thôi!- Trâm Anh lột bỏ khuôn mặt giả tạo, đay nghiến, bàn tay nắm chặt, khuôn mặt khẽ biến dạng vì tức giận. – Vậy thì cô bạn thân yêu quý của cô sẽ không được yên đâu.
- Cô đã làm gì?!
Giọng nói vang lên không phải nhỏ mà chính là hắn, hắn đập bàn khiến cho suýt nữa thì gãy đôi, tay hắn bóp cổ cô ta khuôn mặt đẹp trai nổi gân xanh nhìn trông thật đáng sợ, đôi mắt như muốn giết chết đối phương thu hút bao nhiêu ánh nhìn của cả lớp. Trâm Anh sợ hãi, đôi mắt bắt đầu ngấn nước, hắn kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa.
- Tôi hỏi cô lần cuối, GIỜ CÔ ẤY ĐANG Ở ĐÂU?!
- Ở…ở… nhà…kho…!- Trâm Anh khó nhọc lên tiếng.
Hắn thả cô ta xuống, Trâm Anh vội hít lấy ngụm khí trời, ho sặc sụa đôi mắt hoảng loạn cực độ. Hắn vội chạy như bay ra khỏi lớp, nhỏ đi lướt qua chỗ của Trâm Anh thì đá cho cô ta một cước, giọng đe dọa.
- My mà có chuyện gì thì cô không xong với tôi đâu.
Anh đi theo hắn, gọi viện binh đén ứng cứu, cả ba chạy ra khỏi lớp mặc dù giáo viên đang lên lớp. Không hiểu sao khi nghe tin nó bị bắt, trong lòng hắn như có một ngọn lửa thiêu đốt tất cả, việc thở cũng trở nên khó khăn trái tim như đang bị ai bóp nát. Giờ trong đầu hắn không suy nghĩ được gì nhiều chỉ cầu mong sao nó được bình an.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook