Nhóc To Gan Đấy!
-
Chương 54: Chị yêu cậu ấy !
Tôi có cảm giác tôi và Thiên gần nhau hơn cả lúc bình thường. Đây có phải là lúc thích hợp nhất để trả lời không nhỉ? Cũng đã mấy tháng từ khi Thiên chính thức… và đã chờ tôi trả lời. Có nên hay không? Có nên hay không? Tôi quyết định rồi!
- Này, tôi muốn đến một nơi.
Thiên hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Đâu?
- Mộ của Tiểu Huệ.
Thiên mở to mắt nhìn tôi, có lẽ tôi làm nó quá sốc thì phải. Rồi Thiên cũng gật đầu.
- Thu dọn rồi lên xe, tôi sẽ đưa cô đến đó.
- Ừ.
Tôi thu dọn tất cả vào chiếc giỏ mây, Thiên thì lại chỗ chiếc xe, chuẩn bị cho chuyến đi đến địa điểm tiếp theo. Thiên phủi phủi chiếc yên xe, bảo:
- Xong chưa?
- Ừ. – Tôi ngồi lên chiếc yên đằng sau.
- Đi!
Chiếc xe cất bánh thật nặng nề. Tôi giật áo Thiên, khẽ hỏi:
- Yêu cầu của tôi có quá quắt lắm chăng?
Thiên không nói gì, chỉ việc đạp xe thẳng tới trước. Chắc là giận lắm. Nhưng tôi có chuyện muốn nói rõ ràng. Xe lướt qua mọi thứ, bất chợt, tôi níu áo Thiên:
- Khoan!
- Hả? – Thiên thắng xe lại.
Tôi chỉ cửa hàng hoa dọc đường, nói:
- Đi viếng mộ người ta phải mang theo một cái gì đấy chứ. Chờ một chút, tôi vào mua hoa đã.
- Để tôi đi với cô. – Thiên xuống, dắt xe đi theo tôi.
Vào cửa hàng hoa. Ái chà, đẹp quá. Toàn hoa là hoa, loại nào cũng có. Sực nức cả. Ông chủ trông tôi mà mỉm cười:
- Cô bé chọn một đoá đi!
- Dạ… nhưng… - Tôi gãi đầu.
- Ồ, là cô bé!
Tôi thốt lên:
- Cô!
Đây chính là người phụ nữ tôi gặp trên đồi hôm nọ. Trùng hợp làm sao. Không ngờ cô lại mở cửa hàng hoa ở đây.
- Nhà cô đây ạ? – Tôi hỏi.
- Ừ. Cô bé tới đây mua hoa à?
- Vâng!
Tôi nắm tay cô, khẩn thiết:
- Thưa cô, cháu biết như vậy là hơi kỳ nhưng… cháu muốn nhờ cô một việc.
- Ồ…
Tôi đưa mắt nhìn Thiên. Cô hiểu ý. Cô nói:
- Vào đây!
Tôi gật đầu, theo cô vào phòng trong. Để lại hai chú cháu kia đứng như trời trồng ngoài đó.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Chẳng thể hiểu nổi, có chuyện gì đây, khi không muốn thăm mộ Tiểu Huệ. Thế cũng tốt, cô ấy có thể chấp nhận chuyện này mà đối mặt với nó. Cô ấy đúng là một người mạnh mẽ và đầy lòng nhân hậu. Tôi không nghĩ người khác sẽ chấp nhận nó giả chăng Tiểu Huệ còn sống, chưa chắc em đã đồng ý chuyện này.
- Chú mày không theo chị à? – Ông chủ cửa hàng hoa hỏi.
- Không…ạ.
- Sao vậy?
Tôi đáp thẳng thừng:
- Biết trước người ta sẽ làm gì và người ta có chuyện giấu mình, vào làm gì cho bị đuổi.
- Chú mày biết?
- Ừ. – Tôi nói luôn - Nhưng đừng hòng tôi nói.
Rõ ràng đưa vô nhờ làm hoa lụa đây mà. Cô nàng ngày nào cũng cốc đầu sư đệ, đá bọn nam sinh trong trường mà không nhẫn tâm giẫm một ngọn cỏ, bứt một bông hoa. Mai đã từng nói: “Hoa đẹp nhất là hoa còn nối liền sự sống với cây kia.” Và đương nhiên, cô nàng không thích chưng hoa thật trong phòng, cũng không bao giờ tặng ai hoa thật cả. Nhưng chẳng biết cô nàng định nắn mấy cái bông lụa kiểu gì, đòi gặp riêng người bán hoa. Tôi nhìn bóng Mai in trên vách, coi bộ Mai rất muốn đến thăm mộ Tiểu Huệ. Đến làm gì chứ?
Ông chủ cửa hàng ghé tai tôi, thì thầm:
- Chú mày thích cô bé ấy phải không?
- Này, tôi muốn đến một nơi.
Thiên hơi ngạc nhiên, hỏi:
- Đâu?
- Mộ của Tiểu Huệ.
Thiên mở to mắt nhìn tôi, có lẽ tôi làm nó quá sốc thì phải. Rồi Thiên cũng gật đầu.
- Thu dọn rồi lên xe, tôi sẽ đưa cô đến đó.
- Ừ.
Tôi thu dọn tất cả vào chiếc giỏ mây, Thiên thì lại chỗ chiếc xe, chuẩn bị cho chuyến đi đến địa điểm tiếp theo. Thiên phủi phủi chiếc yên xe, bảo:
- Xong chưa?
- Ừ. – Tôi ngồi lên chiếc yên đằng sau.
- Đi!
Chiếc xe cất bánh thật nặng nề. Tôi giật áo Thiên, khẽ hỏi:
- Yêu cầu của tôi có quá quắt lắm chăng?
Thiên không nói gì, chỉ việc đạp xe thẳng tới trước. Chắc là giận lắm. Nhưng tôi có chuyện muốn nói rõ ràng. Xe lướt qua mọi thứ, bất chợt, tôi níu áo Thiên:
- Khoan!
- Hả? – Thiên thắng xe lại.
Tôi chỉ cửa hàng hoa dọc đường, nói:
- Đi viếng mộ người ta phải mang theo một cái gì đấy chứ. Chờ một chút, tôi vào mua hoa đã.
- Để tôi đi với cô. – Thiên xuống, dắt xe đi theo tôi.
Vào cửa hàng hoa. Ái chà, đẹp quá. Toàn hoa là hoa, loại nào cũng có. Sực nức cả. Ông chủ trông tôi mà mỉm cười:
- Cô bé chọn một đoá đi!
- Dạ… nhưng… - Tôi gãi đầu.
- Ồ, là cô bé!
Tôi thốt lên:
- Cô!
Đây chính là người phụ nữ tôi gặp trên đồi hôm nọ. Trùng hợp làm sao. Không ngờ cô lại mở cửa hàng hoa ở đây.
- Nhà cô đây ạ? – Tôi hỏi.
- Ừ. Cô bé tới đây mua hoa à?
- Vâng!
Tôi nắm tay cô, khẩn thiết:
- Thưa cô, cháu biết như vậy là hơi kỳ nhưng… cháu muốn nhờ cô một việc.
- Ồ…
Tôi đưa mắt nhìn Thiên. Cô hiểu ý. Cô nói:
- Vào đây!
Tôi gật đầu, theo cô vào phòng trong. Để lại hai chú cháu kia đứng như trời trồng ngoài đó.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Chẳng thể hiểu nổi, có chuyện gì đây, khi không muốn thăm mộ Tiểu Huệ. Thế cũng tốt, cô ấy có thể chấp nhận chuyện này mà đối mặt với nó. Cô ấy đúng là một người mạnh mẽ và đầy lòng nhân hậu. Tôi không nghĩ người khác sẽ chấp nhận nó giả chăng Tiểu Huệ còn sống, chưa chắc em đã đồng ý chuyện này.
- Chú mày không theo chị à? – Ông chủ cửa hàng hoa hỏi.
- Không…ạ.
- Sao vậy?
Tôi đáp thẳng thừng:
- Biết trước người ta sẽ làm gì và người ta có chuyện giấu mình, vào làm gì cho bị đuổi.
- Chú mày biết?
- Ừ. – Tôi nói luôn - Nhưng đừng hòng tôi nói.
Rõ ràng đưa vô nhờ làm hoa lụa đây mà. Cô nàng ngày nào cũng cốc đầu sư đệ, đá bọn nam sinh trong trường mà không nhẫn tâm giẫm một ngọn cỏ, bứt một bông hoa. Mai đã từng nói: “Hoa đẹp nhất là hoa còn nối liền sự sống với cây kia.” Và đương nhiên, cô nàng không thích chưng hoa thật trong phòng, cũng không bao giờ tặng ai hoa thật cả. Nhưng chẳng biết cô nàng định nắn mấy cái bông lụa kiểu gì, đòi gặp riêng người bán hoa. Tôi nhìn bóng Mai in trên vách, coi bộ Mai rất muốn đến thăm mộ Tiểu Huệ. Đến làm gì chứ?
Ông chủ cửa hàng ghé tai tôi, thì thầm:
- Chú mày thích cô bé ấy phải không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook