Nhóc To Gan Đấy!
-
Chương 53
(Lời kể của Nhất Thiên)
Chết! Đùa hơi quá đáng. Lo mà lãnh đòn của cô nàng thôi. Tôi nhắm tịt mắt lại.
Bỗng, có một cảm giác ấm áp lan toả khắp chỗ quấn băng, cả vết thương cũng cảm nhận được. Tôi mở mắt he hé ra coi thử. Mai đang ôm nhẹ hai vai của tôi, mắt nhắm nghiền và… cô ấy đang hôn lên lớp băng.
- Bớt đau chưa? – Mai dịu dàng hỏi.
- Ơ… ổn cả…
Mai thở phào:
- Tốt quá. Tôi cứ sợ cậu bị đau.
- Cái nữa đi! – Tôi bật ra.
Mai xách tôi lên như một con ếch, ném tôi lên giường, giậm chân:
- Này, đừng có làm tới nhé!
Tôi nắm lấy một cái gối ôm, ném về phía cô ấy:
- Này thì làm tới!
Mai cũng không thua, lượm chiếc gối lại, chạy đến giường, đánh tới tấp vào chân tôi. Tôi dùng chăn đỡ. Một trận chiến kinh hoàng lại xảy ra. Cả hai đều đánh nhau rất hăng. Ôi, tội nghiệp cái đèn chùm, nó lung lay sắp rớt xuống luôn rồi.
- Đỡ nè! – Mai hét lớn.
Cô nàng dùng gối đánh thật mạnh vào cái thứ đang cục cựa dưới lớp chăn (tôi đó). Tôi la lên một tiếng:
- Đau, trúng đầu rồi!
- Xin lỗi! – Mai vội vàng vén chăn ra. – Có sao không?
(Lời kể của Tiểu Mai)
Vừa vén chăn ra là thằng nhóc quái quỷ đã chuẩn bị sẵn một cái gối ôm, ra đòn thẳng vào hai cánh tay của tôi tới tấp.
- Đáng ghét!
Tôi giật chăn ra, đánh lại. Cái gối đáng thương, lâu nay đang yên ổn lại bị hành hạ nữa, chỉ gần đứt hết rồi. Đánh được một lúc thì nó đưa tay xin hoà:
- Thôi! Hoà, hoà.
- Có thế chứ!
Tôi buông gối ra, ngã phịch xuống giường. Công nhận, nó đúng là đối thủ khó xơi nhất từ trước đến nay. Nhưng mà …
- Lâu lắm rồi chúng ta chưa đánh nhau nhỉ? – Tôi chợt nhận ra.
Thiên gật đầu:
- Cũng đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Cô đã thay đổi… bớt chằn hơn rồi.
- Cũng nhờ cậu đấy, từ khi gặp cậu, tôi đã thay đổi nhiều. Được mở rộng lòng mình ra.
- Đó là bản chất thật của cô, như kem đá vậy. – Thiên xoắn lấy tóc tôi.
Tôi hơi thắc mắc. Nó liền giải thích:
- Kem lạnh đến buốt người nhưng rất ngọt đúng không?
- Vậy cậu là sôcôla đấy. – Tôi nói - Bên ngoài thì đắng nghét ăn mãi mới thấy ngọt và khó dứt ra được.
- Chúng ta đều sống thật khi gặp nhau, nhỉ?
Tôi mỉm cười. Đúng rồi. Sao tôi không nhận ra nhỉ? Khi tôi gặp Thiên, tôi lại trở về là mình, lớp băng bao phủ con người bên ngoài biến mất. Còn Thiên, có lẽ lớp băng trong tim cậu ấy đã tan chảy rồi.
- ----***-----
- Lên xe đi! – Thiên phủi phủi cái yên xe, kêu tôi lên.
Tay trái tôi xách chiếc giỏ mây đựng đồ ăn thức uống, tay phải tém chiếc váy tím nhạt viền trắng lại cho gọn gàng (sáng nay nó chọn cho tôi đó) rồi ngồi lên yên xe phía sau. Tôi khẽ khàng hỏi Thiên:
- Hôm nay có yêu đời không đấy?
- Không yêu đời lắm, mới gỡ băng mà. Cô cứ giữ chiếc váy dài kia cho gió khỏi bay đi.
Tôi mỉm cười. Thiên đạp xe đến đồi hôm đó. Đến nơi, Thiên dừng, bảo tôi trải khăn. Tôi xuống xe, lấy tấm khăn để sẵn trong giỏ trải ra. Thiên gác chân chống xe rồi cũng đến chỗ tôi. Ngồi xuống chỗ đã trải khăn, Thiên hỏi:
- Sao hả? Cô chuẩn bị những gì nào?
- Đây!
Tôi lấy ra hai hộp đồ ăn và hai ly nước. Thiên mở hộp màu vàng ra xem.
- Ái chà, thật là kinh khiếp!
Tôi đỏ mặt:
- Cậu thừa biết rồi còn gì.
- Trải qua một khoá huấn luyện mà cô vẫn thế, trời ạ.
- Thì lâu rồi tôi chưa vào bếp, tài năng phải mai một chứ.
- Thật là, bao nhiêu công sức của tôi bị đổ sông đổ bể hết. Cô vẫn như xưa.
- Tôi đã cố chứ bộ.
- May mà tôi cũng biết nấu ăn, không thôi mai mốt lấy nhau chắc tôi phải bịt mắt mà ăn quá.
Tôi hét lên:
- Ai thèm lấy cậu!
- Cô không muốn cũng phải lấy, hôn ước ký rồi.
- Cái này… cái này…
- Ha ha!
Tự dưng Thiên ôm bụng cười sằng sặc. Tức điên lên được. Tôi hét:
- Cười gì?
- Tức cười quá! – Thiên quệt nước mắt. – Lâu lắm mới thấy cô giận như thế, như là quỷ dạ xoa ấy.
Tôi chợt nhận ra, từ ngày cha nó mất, chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau cỡ này. Vui thật! Cãi nhau với nó tuy tôi lúc nào cũng là người thua cuộc (nhưng cãi lý chưa chắc ai hơn ai) nhưng cãi nhau xong lại cười hoà, bao nhiêu buồn bực đều giải toả cả. Tôi phì cười:
- Chúng ta dạo này cứ như gì vậy. Giá mà ngày nào cũng cãi nhau như thế này, nhỉ?
- Ừ.
Thiên đưa một nắm cơm tảo lên gần miệng, cắn một miếng:
- Cũng không tệ.
- Đương nhiên rồi, tay nghề tôi vẫn còn khá lắm.
Thiên ăn rất ngon lành, tôi cảm thấy vui trong bụng. Bất chợt, tôi hỏi một câu:
- Cậu thích màu vàng phải không?
- Ừ. – Thiên gật đầu.
- Nhưng hình như lúc trước cậu thích màu đen. Sao giờ lại thích màu vàng?
Thiên nhìn tôi như nhìn con nhỏ ngây ngô không biết gì.
- Cô không biết tại sao hả?
Tôi lắc đầu. Thiên nói:
- Người đâu mà…Cô tên gì?
- Mai. Hả?
Thì ra… thích màu vàng chỉ vì tôi tên Mai thôi. Tôi không ngờ, lý do đơn giản đến thế. Tôi nói:
- Vậy thì tôi cũng thích màu xanh da trời đấy!
Chết! Đùa hơi quá đáng. Lo mà lãnh đòn của cô nàng thôi. Tôi nhắm tịt mắt lại.
Bỗng, có một cảm giác ấm áp lan toả khắp chỗ quấn băng, cả vết thương cũng cảm nhận được. Tôi mở mắt he hé ra coi thử. Mai đang ôm nhẹ hai vai của tôi, mắt nhắm nghiền và… cô ấy đang hôn lên lớp băng.
- Bớt đau chưa? – Mai dịu dàng hỏi.
- Ơ… ổn cả…
Mai thở phào:
- Tốt quá. Tôi cứ sợ cậu bị đau.
- Cái nữa đi! – Tôi bật ra.
Mai xách tôi lên như một con ếch, ném tôi lên giường, giậm chân:
- Này, đừng có làm tới nhé!
Tôi nắm lấy một cái gối ôm, ném về phía cô ấy:
- Này thì làm tới!
Mai cũng không thua, lượm chiếc gối lại, chạy đến giường, đánh tới tấp vào chân tôi. Tôi dùng chăn đỡ. Một trận chiến kinh hoàng lại xảy ra. Cả hai đều đánh nhau rất hăng. Ôi, tội nghiệp cái đèn chùm, nó lung lay sắp rớt xuống luôn rồi.
- Đỡ nè! – Mai hét lớn.
Cô nàng dùng gối đánh thật mạnh vào cái thứ đang cục cựa dưới lớp chăn (tôi đó). Tôi la lên một tiếng:
- Đau, trúng đầu rồi!
- Xin lỗi! – Mai vội vàng vén chăn ra. – Có sao không?
(Lời kể của Tiểu Mai)
Vừa vén chăn ra là thằng nhóc quái quỷ đã chuẩn bị sẵn một cái gối ôm, ra đòn thẳng vào hai cánh tay của tôi tới tấp.
- Đáng ghét!
Tôi giật chăn ra, đánh lại. Cái gối đáng thương, lâu nay đang yên ổn lại bị hành hạ nữa, chỉ gần đứt hết rồi. Đánh được một lúc thì nó đưa tay xin hoà:
- Thôi! Hoà, hoà.
- Có thế chứ!
Tôi buông gối ra, ngã phịch xuống giường. Công nhận, nó đúng là đối thủ khó xơi nhất từ trước đến nay. Nhưng mà …
- Lâu lắm rồi chúng ta chưa đánh nhau nhỉ? – Tôi chợt nhận ra.
Thiên gật đầu:
- Cũng đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Cô đã thay đổi… bớt chằn hơn rồi.
- Cũng nhờ cậu đấy, từ khi gặp cậu, tôi đã thay đổi nhiều. Được mở rộng lòng mình ra.
- Đó là bản chất thật của cô, như kem đá vậy. – Thiên xoắn lấy tóc tôi.
Tôi hơi thắc mắc. Nó liền giải thích:
- Kem lạnh đến buốt người nhưng rất ngọt đúng không?
- Vậy cậu là sôcôla đấy. – Tôi nói - Bên ngoài thì đắng nghét ăn mãi mới thấy ngọt và khó dứt ra được.
- Chúng ta đều sống thật khi gặp nhau, nhỉ?
Tôi mỉm cười. Đúng rồi. Sao tôi không nhận ra nhỉ? Khi tôi gặp Thiên, tôi lại trở về là mình, lớp băng bao phủ con người bên ngoài biến mất. Còn Thiên, có lẽ lớp băng trong tim cậu ấy đã tan chảy rồi.
- ----***-----
- Lên xe đi! – Thiên phủi phủi cái yên xe, kêu tôi lên.
Tay trái tôi xách chiếc giỏ mây đựng đồ ăn thức uống, tay phải tém chiếc váy tím nhạt viền trắng lại cho gọn gàng (sáng nay nó chọn cho tôi đó) rồi ngồi lên yên xe phía sau. Tôi khẽ khàng hỏi Thiên:
- Hôm nay có yêu đời không đấy?
- Không yêu đời lắm, mới gỡ băng mà. Cô cứ giữ chiếc váy dài kia cho gió khỏi bay đi.
Tôi mỉm cười. Thiên đạp xe đến đồi hôm đó. Đến nơi, Thiên dừng, bảo tôi trải khăn. Tôi xuống xe, lấy tấm khăn để sẵn trong giỏ trải ra. Thiên gác chân chống xe rồi cũng đến chỗ tôi. Ngồi xuống chỗ đã trải khăn, Thiên hỏi:
- Sao hả? Cô chuẩn bị những gì nào?
- Đây!
Tôi lấy ra hai hộp đồ ăn và hai ly nước. Thiên mở hộp màu vàng ra xem.
- Ái chà, thật là kinh khiếp!
Tôi đỏ mặt:
- Cậu thừa biết rồi còn gì.
- Trải qua một khoá huấn luyện mà cô vẫn thế, trời ạ.
- Thì lâu rồi tôi chưa vào bếp, tài năng phải mai một chứ.
- Thật là, bao nhiêu công sức của tôi bị đổ sông đổ bể hết. Cô vẫn như xưa.
- Tôi đã cố chứ bộ.
- May mà tôi cũng biết nấu ăn, không thôi mai mốt lấy nhau chắc tôi phải bịt mắt mà ăn quá.
Tôi hét lên:
- Ai thèm lấy cậu!
- Cô không muốn cũng phải lấy, hôn ước ký rồi.
- Cái này… cái này…
- Ha ha!
Tự dưng Thiên ôm bụng cười sằng sặc. Tức điên lên được. Tôi hét:
- Cười gì?
- Tức cười quá! – Thiên quệt nước mắt. – Lâu lắm mới thấy cô giận như thế, như là quỷ dạ xoa ấy.
Tôi chợt nhận ra, từ ngày cha nó mất, chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau cỡ này. Vui thật! Cãi nhau với nó tuy tôi lúc nào cũng là người thua cuộc (nhưng cãi lý chưa chắc ai hơn ai) nhưng cãi nhau xong lại cười hoà, bao nhiêu buồn bực đều giải toả cả. Tôi phì cười:
- Chúng ta dạo này cứ như gì vậy. Giá mà ngày nào cũng cãi nhau như thế này, nhỉ?
- Ừ.
Thiên đưa một nắm cơm tảo lên gần miệng, cắn một miếng:
- Cũng không tệ.
- Đương nhiên rồi, tay nghề tôi vẫn còn khá lắm.
Thiên ăn rất ngon lành, tôi cảm thấy vui trong bụng. Bất chợt, tôi hỏi một câu:
- Cậu thích màu vàng phải không?
- Ừ. – Thiên gật đầu.
- Nhưng hình như lúc trước cậu thích màu đen. Sao giờ lại thích màu vàng?
Thiên nhìn tôi như nhìn con nhỏ ngây ngô không biết gì.
- Cô không biết tại sao hả?
Tôi lắc đầu. Thiên nói:
- Người đâu mà…Cô tên gì?
- Mai. Hả?
Thì ra… thích màu vàng chỉ vì tôi tên Mai thôi. Tôi không ngờ, lý do đơn giản đến thế. Tôi nói:
- Vậy thì tôi cũng thích màu xanh da trời đấy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook