Nhìn Lên - Thủy Mật Đào Vị
-
Chương 5
Editor: Olwen_5
Trở về khách sạn, Thời Lục nhận được tin nhắn từ WeChat, là Giang Thừa gửi tới.
Giang Thừa: [Thời đại tiểu thư, mấy giờ có thể gặp mặt?]
Thời Lục không quá để ý đến hắn, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này: [Không cần phiền như vậy, cứ từ từ mà ứng phó với người nhà].
Giang Thừa: [Tôi không thấy phiền, tôi rất muốn gặp mặt cô].
Thời Lục: [Tôi lại thấy rất phiền].
Giang Thừa: [.....]
Giang Thừa: [Đại tiểu thư, cho tôi một chút mặt mũi đi chứ].
Thời Lục đại khái có thể đoán được, Giang Thừa vì sao muốn gặp cô.
Đơn giản là thấy sắc nổi lòng tham.
Mấy năm trước, bọn họ gặp qua một lần. Khi đó Giang Thừa đối với gương mặt của cô cảm thấy có hứng thú.
Chỉ là Giang Thừa mãi mãi sẽ không để một người nào đó ở trong lòng, một bên nhớ thương cô, một bên khác không bị ảnh hưởng mà tiếp tục cùng người khác chơi đùa.
Dựa theo tính cách của Thời Lục, cô sẽ trả lời "Anh không cảm thấy mất mặt sao?".
Nhưng hôm nay, tâm trạng của cô không tốt, nên không muốn phí thời gian trên người tên Giang Thừa này.
Thời Lục gạt điện thoại sang một bên, đi vào phòng tắm. Lúc bước ra, hốc mắt có chút phiếm hồng.
Cô lau khô tóc, nằm ở trên giường, tắt đèn, ở trong bóng tối trợn tròn hai mắt, nhìn lên trần nhà, lại ngủ không được.
Chịu không nổi mất ngủ, Thời Lục dứt khoát xuống giường, đi ra hướng ban công. Nghênh đón cô chính là gió mùa hạ khô nóng.
Phương xa có những tòa nhà xa hoa, truỵ lạc, rất nhiều nơi đèn vẫn còn sáng.
Thời Lục đi chân trần đạp trên sàn nhà gỗ, mắt cá chân trắng gầy.
Cô nhìn về phía Đông xa, nơi đó có một tòa tháp cao hình tròn, còn có ánh đèn mờ nhạt.
Kỳ Thành là trung tâm, Thời Lục ở nơi đó học 6 năm, cùng Hứa Túc Dã dây dưa 6 năm.
Mười hai tuổi, Thời Lục và Hứa Túc Dã ngồi cùng một bàn.
Tính cách Hứa Túc Dã nội hướng. Tuy rằng học tập rất tốt, nhưng mối quan hệ với bạn bè ở lớp rất ít, thường xuyên có những bạn học khác bắt nạt.
Thậm chí có đôi khi, vì biểu hiện không hòa hợp với tập thể, bọn họ sẽ cố ý bắt nạt những người mà họ ghét bỏ.
Ngay từ đầu, chỉ là trong lời nói mà cười nhạo Hứa Túc Dã, nhưng sau đó, dần dần phát hiện, bất luận bọn họ làm những việc quá đáng, Hứa Túc Dã đều sẽ không nói cho giáo viên, cũng sẽ không phản kháng lại, vì những điều đó, đám người kia càng lấn tới.
Khi đó, trong nhà Thời Lục có tiền, quan hệ rộng rãi, nên có một đống người vây quanh, nhưng cô trước nay không nghĩ tới sẽ giúp Hứa Túc Dã.
Mọi người trong nhà đều cho rằng cô là một người lương thiện, ngoan ngoãn, đơn thuần. Trong lòng Thời Lục hiểu rất rõ, cô rất xấu tính, lại còn máu lạnh.
Ngày đó, sau giờ ngọ, cô thường trốn vào giờ nghỉ trưa, cùng các bạn học khác đi vào quán net chơi.
*Khoảng từ 11 giờ - 13 giờ. Đây là thời điểm mặt trời lên cao nhất, âm dương giao hòa, động vật nghỉ ngơi trong thời gian này, chỉ có ngựa là đứng yên.
Đi ngang qua hẻm nhỏ, cô nhìn thấy có mấy người vây quanh Hứa Túc Dã, hùng hùng hổ hổ mà xô đẩy, còn có người đá hắn.
Thời Lục nhìn thoáng qua liền rồi quay đi, đối với chuyện này đã thành thói quen.
Hứa Túc Dã nhìn Thời Lục đi qua, cũng không có ý định xin cô giúp đỡ, chỉ là theo bản năng không tiếng động mà nhấp nháy môi.
Đi qua đầu ngõ, Thời Lục chớp chớp mắt, bỗng nhiên dừng lại.
"Làm sao vậy, Lục Lục?" Bạn cô hỏi.
Thời Lục dừng lại, vừa rồi Hứa Túc Dã hình như gọi cô là "chị".
Trong lòng cô khẽ lung lanh, còn không có ý định muốn cứu hắn hay không cứu, cơ thể cô đã hành động.
Thời Lục khinh thường việc bắt nạt người khác, nhưng bởi vì ngày thường cô lạnh như băng, tình bạn lại tốt, nên rất người e dè cô.
Cho nên khi cô mở miệng, những người đó đã không bắt nạt Hứa Túc Dã nữa.
Với Thời Lục mà nói, cô chỉ là thấy khó chịu trong lòng, chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.
Nhưng từ đó về sau, Hứa Túc Dã giống như đối xử với cô như chị gái, cô nói gì sẽ đều nghe theo.
Thời Lục dần phát hiện, Hứa Túc Dã có điểm rất ngốc, lại rất buồn vì điều đó.
Mỗi ngày, Thời Lục đi đến trường học đều coi hắn là trò tiêu khiển.
Thời Lục vẫn là thích bắt hắn kêu gọi mình là "chị".
Ở trong trường, Thời Lục giao cho Hứa Túc Dã bài tập, mua đồ vật, trực nhật.
Hắn không hề một câu than vãn, thậm chí nhìn qua còn rất vui vẻ.
Tan học xong, Thời Lục sẽ làm bộ có quan hệ rất tốt với Hứa Túc Dã, cùng hắn về nhà, sau đó owe trước mặt cha mẹ thể hiện bộ dạng "ngoan ngoãn, hiểu chuyện".
Nhiều năm như vậy, Thời Lục đối xử với Hứa Túc Dã dù là một chút cũng không tốt, có khi còn bắt nạt hắn.
Cho nên sau này, việc Hứa Túc Dã yêu cô sâu đậm, Thời Lục thật sự khó có thể lý giải.
Cô chỉ có thể nghĩ bọn họ không phải người bình thường, Hứa Túc Dã thích cô, là bởi vì bản năng hấp dẫn.
___________
Lần này, Hứa Túc Dã tới Kỳ Đại là vì có một hạng mục hợp tác.
Hứa Túc Dã trở lại trong phòng, rồi im lặng rất lâu.
Hai người kia không lập tức rời đi, mà là mạnh dạn hỏi một câu "Hứa tổng, cô gái vừa rồi, anh có quen sao?".
Ánh mắt hắn thay đổi "Không quen".
Hai người liếc nhau, đều nhìn ra được là hắn trả lời cho có lệ, cũng không dám hỏi tiếp nữa, liền vội vàng rời đi.
Bọn họ vừa đi, Hứa Túc Dã liền rũ mắt xuống, hắn ngồi yên lặng ở trên sô pha rất lâu, cũng không động đậy, ánh đèn ở trước người hắn phóng ra một cái bomgs mông lung.
Hứa Túc Dã tắt đèn, đi vào trong phòng, đứng lên, rồi đi đến trên ban công, ngậm lấy điếu thuốc, sau đó quay đầu đi lấy bật lửa.
Trước kia, hắn không hút thuốc, đều là học theo Thời Lục.
Thời Lục trước mặt người nhà là một đứa con gái ngoan ngoãn, trừ tính cách có chút ngạo mạn, thì cũng không có gì được gọi là khuyết điểm.
Nhưng hắn biết, Thời Lục lén lút thích hút thuốc, uống rượu, cộng sốc nổi tuổi trẻ, cho nên những chuyện đó so với lúc cô ở trước mặt người nhà đều không giống nhau.
Lúc trước, hắn và Thời Lục hẹn nhau sẽ cùng vào đại học ở Kỳ Thành, trong lòng hắn tràn đầy chờ mong, cuối cùng lại nhận được tin cô đã ra nước ngoài.
Thời Lục không cho hắn một câu giải thích, cô chỉ đơn phương cắt đứt liên lạc với hắn, nói đi là đi.
Sau thời gian nghỉ đông, Thời Lục từ nước ngoài trở về, sau. đó liền lôi hắn đi thuê phòng, đó là lần đầu tiên của bọn họ.
Hắn đắm chìm trong vui sướng, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện từ chối.
Đối mặt với cô, hắn giống như rất khó nói ra lời từ chối.
Bước vào phòng, Thời Lục đẩy hắn lên trên tường. Cô há mồm thật to, sau đó nhón chân lên, túm lấy cổ áo hắn, dùng sức hôn lên môi hắn.
Hương vị của cô xẹt qua phổi hắn, khiến hắn ho khan vài tiếng.
Thời Lục lui về sau nửa bước, không chớp mắt mà nhìn hắn, đôi mắt đào hoa cong như mặt trăng non.
Hắn ho đến nỗi làm khuôn mặt phiếm hồng, một lát sau, cũng nhịn không được mà cười theo.
Chỉ cần một cái hôn của cô, mọi chuyện hắn đều bỏ qua được, hắn có thể đem vô số đau khổ trước kia coi như nó không tồn tại.
Thời Lục còn nói thêm câu "Hứa Túc Dã, tôi muốn về sau anh không có tôi, mỗi một ngày giống như chịu khổ hình vậy".
Cô nói được thì làm được.
Sau khi cô rời đi, Hứa Túc Dã không có một ngày gọi là vui vẻ.
Mắt nhắm lại thì sẽ nghĩ đến cô, trong lòng hắn biết rất rõ rằng bọn họ đã chia tay, cảm xúc giằng co giống như làm cho hắn vỡ tan.
Hắn hút điếu thuốc, chỉ còn lại chua xót.
Hứa Túc Dã bỗng nhiên cảm thấy không thú vị.
Đôi tay hắn chống ở lan can ở trên ban công.
Gió đêm hất vào người hắn, phía dưới chính là vực sâu.
Sau khi chia tay cô, rất nhiều lần hắn đều tưởng tượng sẽ từ chỗ này nhảy xuống.
Thời Lục hỏi hắn sống tốt không sao?
Muốn hắn trả lời như thế nào? Trả lời sao đây?
Đáp án không phải cô rất rõ sao.
Sau một lúc lâu, bỗng nhiên hốc mắt của Hứa Túc Dã đỏ rực, thống khổ gục đầu xuống.
Hắn không chừa cho mình chút tôn nghiêm.
Bị cô đùa giỡn nhiều năm, hắn nhất định sẽ không sa vào một lần nữa.
Trở về khách sạn, Thời Lục nhận được tin nhắn từ WeChat, là Giang Thừa gửi tới.
Giang Thừa: [Thời đại tiểu thư, mấy giờ có thể gặp mặt?]
Thời Lục không quá để ý đến hắn, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này: [Không cần phiền như vậy, cứ từ từ mà ứng phó với người nhà].
Giang Thừa: [Tôi không thấy phiền, tôi rất muốn gặp mặt cô].
Thời Lục: [Tôi lại thấy rất phiền].
Giang Thừa: [.....]
Giang Thừa: [Đại tiểu thư, cho tôi một chút mặt mũi đi chứ].
Thời Lục đại khái có thể đoán được, Giang Thừa vì sao muốn gặp cô.
Đơn giản là thấy sắc nổi lòng tham.
Mấy năm trước, bọn họ gặp qua một lần. Khi đó Giang Thừa đối với gương mặt của cô cảm thấy có hứng thú.
Chỉ là Giang Thừa mãi mãi sẽ không để một người nào đó ở trong lòng, một bên nhớ thương cô, một bên khác không bị ảnh hưởng mà tiếp tục cùng người khác chơi đùa.
Dựa theo tính cách của Thời Lục, cô sẽ trả lời "Anh không cảm thấy mất mặt sao?".
Nhưng hôm nay, tâm trạng của cô không tốt, nên không muốn phí thời gian trên người tên Giang Thừa này.
Thời Lục gạt điện thoại sang một bên, đi vào phòng tắm. Lúc bước ra, hốc mắt có chút phiếm hồng.
Cô lau khô tóc, nằm ở trên giường, tắt đèn, ở trong bóng tối trợn tròn hai mắt, nhìn lên trần nhà, lại ngủ không được.
Chịu không nổi mất ngủ, Thời Lục dứt khoát xuống giường, đi ra hướng ban công. Nghênh đón cô chính là gió mùa hạ khô nóng.
Phương xa có những tòa nhà xa hoa, truỵ lạc, rất nhiều nơi đèn vẫn còn sáng.
Thời Lục đi chân trần đạp trên sàn nhà gỗ, mắt cá chân trắng gầy.
Cô nhìn về phía Đông xa, nơi đó có một tòa tháp cao hình tròn, còn có ánh đèn mờ nhạt.
Kỳ Thành là trung tâm, Thời Lục ở nơi đó học 6 năm, cùng Hứa Túc Dã dây dưa 6 năm.
Mười hai tuổi, Thời Lục và Hứa Túc Dã ngồi cùng một bàn.
Tính cách Hứa Túc Dã nội hướng. Tuy rằng học tập rất tốt, nhưng mối quan hệ với bạn bè ở lớp rất ít, thường xuyên có những bạn học khác bắt nạt.
Thậm chí có đôi khi, vì biểu hiện không hòa hợp với tập thể, bọn họ sẽ cố ý bắt nạt những người mà họ ghét bỏ.
Ngay từ đầu, chỉ là trong lời nói mà cười nhạo Hứa Túc Dã, nhưng sau đó, dần dần phát hiện, bất luận bọn họ làm những việc quá đáng, Hứa Túc Dã đều sẽ không nói cho giáo viên, cũng sẽ không phản kháng lại, vì những điều đó, đám người kia càng lấn tới.
Khi đó, trong nhà Thời Lục có tiền, quan hệ rộng rãi, nên có một đống người vây quanh, nhưng cô trước nay không nghĩ tới sẽ giúp Hứa Túc Dã.
Mọi người trong nhà đều cho rằng cô là một người lương thiện, ngoan ngoãn, đơn thuần. Trong lòng Thời Lục hiểu rất rõ, cô rất xấu tính, lại còn máu lạnh.
Ngày đó, sau giờ ngọ, cô thường trốn vào giờ nghỉ trưa, cùng các bạn học khác đi vào quán net chơi.
*Khoảng từ 11 giờ - 13 giờ. Đây là thời điểm mặt trời lên cao nhất, âm dương giao hòa, động vật nghỉ ngơi trong thời gian này, chỉ có ngựa là đứng yên.
Đi ngang qua hẻm nhỏ, cô nhìn thấy có mấy người vây quanh Hứa Túc Dã, hùng hùng hổ hổ mà xô đẩy, còn có người đá hắn.
Thời Lục nhìn thoáng qua liền rồi quay đi, đối với chuyện này đã thành thói quen.
Hứa Túc Dã nhìn Thời Lục đi qua, cũng không có ý định xin cô giúp đỡ, chỉ là theo bản năng không tiếng động mà nhấp nháy môi.
Đi qua đầu ngõ, Thời Lục chớp chớp mắt, bỗng nhiên dừng lại.
"Làm sao vậy, Lục Lục?" Bạn cô hỏi.
Thời Lục dừng lại, vừa rồi Hứa Túc Dã hình như gọi cô là "chị".
Trong lòng cô khẽ lung lanh, còn không có ý định muốn cứu hắn hay không cứu, cơ thể cô đã hành động.
Thời Lục khinh thường việc bắt nạt người khác, nhưng bởi vì ngày thường cô lạnh như băng, tình bạn lại tốt, nên rất người e dè cô.
Cho nên khi cô mở miệng, những người đó đã không bắt nạt Hứa Túc Dã nữa.
Với Thời Lục mà nói, cô chỉ là thấy khó chịu trong lòng, chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.
Nhưng từ đó về sau, Hứa Túc Dã giống như đối xử với cô như chị gái, cô nói gì sẽ đều nghe theo.
Thời Lục dần phát hiện, Hứa Túc Dã có điểm rất ngốc, lại rất buồn vì điều đó.
Mỗi ngày, Thời Lục đi đến trường học đều coi hắn là trò tiêu khiển.
Thời Lục vẫn là thích bắt hắn kêu gọi mình là "chị".
Ở trong trường, Thời Lục giao cho Hứa Túc Dã bài tập, mua đồ vật, trực nhật.
Hắn không hề một câu than vãn, thậm chí nhìn qua còn rất vui vẻ.
Tan học xong, Thời Lục sẽ làm bộ có quan hệ rất tốt với Hứa Túc Dã, cùng hắn về nhà, sau đó owe trước mặt cha mẹ thể hiện bộ dạng "ngoan ngoãn, hiểu chuyện".
Nhiều năm như vậy, Thời Lục đối xử với Hứa Túc Dã dù là một chút cũng không tốt, có khi còn bắt nạt hắn.
Cho nên sau này, việc Hứa Túc Dã yêu cô sâu đậm, Thời Lục thật sự khó có thể lý giải.
Cô chỉ có thể nghĩ bọn họ không phải người bình thường, Hứa Túc Dã thích cô, là bởi vì bản năng hấp dẫn.
___________
Lần này, Hứa Túc Dã tới Kỳ Đại là vì có một hạng mục hợp tác.
Hứa Túc Dã trở lại trong phòng, rồi im lặng rất lâu.
Hai người kia không lập tức rời đi, mà là mạnh dạn hỏi một câu "Hứa tổng, cô gái vừa rồi, anh có quen sao?".
Ánh mắt hắn thay đổi "Không quen".
Hai người liếc nhau, đều nhìn ra được là hắn trả lời cho có lệ, cũng không dám hỏi tiếp nữa, liền vội vàng rời đi.
Bọn họ vừa đi, Hứa Túc Dã liền rũ mắt xuống, hắn ngồi yên lặng ở trên sô pha rất lâu, cũng không động đậy, ánh đèn ở trước người hắn phóng ra một cái bomgs mông lung.
Hứa Túc Dã tắt đèn, đi vào trong phòng, đứng lên, rồi đi đến trên ban công, ngậm lấy điếu thuốc, sau đó quay đầu đi lấy bật lửa.
Trước kia, hắn không hút thuốc, đều là học theo Thời Lục.
Thời Lục trước mặt người nhà là một đứa con gái ngoan ngoãn, trừ tính cách có chút ngạo mạn, thì cũng không có gì được gọi là khuyết điểm.
Nhưng hắn biết, Thời Lục lén lút thích hút thuốc, uống rượu, cộng sốc nổi tuổi trẻ, cho nên những chuyện đó so với lúc cô ở trước mặt người nhà đều không giống nhau.
Lúc trước, hắn và Thời Lục hẹn nhau sẽ cùng vào đại học ở Kỳ Thành, trong lòng hắn tràn đầy chờ mong, cuối cùng lại nhận được tin cô đã ra nước ngoài.
Thời Lục không cho hắn một câu giải thích, cô chỉ đơn phương cắt đứt liên lạc với hắn, nói đi là đi.
Sau thời gian nghỉ đông, Thời Lục từ nước ngoài trở về, sau. đó liền lôi hắn đi thuê phòng, đó là lần đầu tiên của bọn họ.
Hắn đắm chìm trong vui sướng, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện từ chối.
Đối mặt với cô, hắn giống như rất khó nói ra lời từ chối.
Bước vào phòng, Thời Lục đẩy hắn lên trên tường. Cô há mồm thật to, sau đó nhón chân lên, túm lấy cổ áo hắn, dùng sức hôn lên môi hắn.
Hương vị của cô xẹt qua phổi hắn, khiến hắn ho khan vài tiếng.
Thời Lục lui về sau nửa bước, không chớp mắt mà nhìn hắn, đôi mắt đào hoa cong như mặt trăng non.
Hắn ho đến nỗi làm khuôn mặt phiếm hồng, một lát sau, cũng nhịn không được mà cười theo.
Chỉ cần một cái hôn của cô, mọi chuyện hắn đều bỏ qua được, hắn có thể đem vô số đau khổ trước kia coi như nó không tồn tại.
Thời Lục còn nói thêm câu "Hứa Túc Dã, tôi muốn về sau anh không có tôi, mỗi một ngày giống như chịu khổ hình vậy".
Cô nói được thì làm được.
Sau khi cô rời đi, Hứa Túc Dã không có một ngày gọi là vui vẻ.
Mắt nhắm lại thì sẽ nghĩ đến cô, trong lòng hắn biết rất rõ rằng bọn họ đã chia tay, cảm xúc giằng co giống như làm cho hắn vỡ tan.
Hắn hút điếu thuốc, chỉ còn lại chua xót.
Hứa Túc Dã bỗng nhiên cảm thấy không thú vị.
Đôi tay hắn chống ở lan can ở trên ban công.
Gió đêm hất vào người hắn, phía dưới chính là vực sâu.
Sau khi chia tay cô, rất nhiều lần hắn đều tưởng tượng sẽ từ chỗ này nhảy xuống.
Thời Lục hỏi hắn sống tốt không sao?
Muốn hắn trả lời như thế nào? Trả lời sao đây?
Đáp án không phải cô rất rõ sao.
Sau một lúc lâu, bỗng nhiên hốc mắt của Hứa Túc Dã đỏ rực, thống khổ gục đầu xuống.
Hắn không chừa cho mình chút tôn nghiêm.
Bị cô đùa giỡn nhiều năm, hắn nhất định sẽ không sa vào một lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook