Edit+Beta: Minh Miu

Trong khách sạn.

Chu An Bằng trừng to mắt nằm ở trên giường, đầu đau như muốn nứt ra hồi tưởng chuyện xảy ra mười mấy giờ trước.

Khó có thể tin.

Gã ta không phải gần đây đối với chuyện gay của Chu An Trình chẳng thèm ngó tới sao? Không phải gần đây rêu rao chính mình thẳng đến không thể thăng hơn nữa, chỉ thích mỹ nữ chân dài da trắng ngực lớn sao?

Như thế nào mơ hồ mà cùng tên kia lăn giường?

Vẫn là bên bị đâm vào.

Hơn nữa, gã ta trước kia như thế nào cũng không nghĩ ra thân là nam nhân như thế nào sẽ cam tâm tình nguyện để cho một nam nhân khác đâm vào chỗ như vậy? Rõ là chỗ kia nhỏ hẹp căn bản không có khả năng tiếp nhận khí quan to lớn như vậy, còn sẽ có người thích thú? Mấy cái thụ gì đó nhất định là thiên phú dị bẩm, ví dụ như Chu An Trình, hừ, còn bị đâm đến nghiện, lại có thể cùng một người đàn ông trải qua tháng ngày giả phượng hư hoàng như vậy, khôi hài chết rồi.

Hiện tại, gã ta đã biết, có lẽ chính gã ta cũng là một loại thiên phú dị bẩm,

Dù sao, lúc mới bắt đầu không thoải mái về sau, ngược lại là càng ngày càng thoải mái.

Không biết thoải mái nhiệt tình cái gì.

Trong cổ họng ngứa muốn chết, chính là không nhịn được hừ hừ, hừ đến cuống họng đều khàn rồi.

Đclmm!

Sau khi xong việc phục hồi lại tinh thần, bắt đầu trách đông mắng tây: “Anh cái đồ cầm thú. Tôi đều như vậy, anh còn có thể hạ thủ được. Anh có còn là con người không?”

“Rõ ràng em câu dẫn tôi. Bôi thuốc cho em, thanh âm em hừ hừ lớn như vậy, khiến tôi cứng ngắc. Sau đó, em không phải cũng không có cảm giác đúng không?”

Trì Đức Triết rất có lý lẽ chẳng sợ, vốn trong đầu đốt một chậu lửa, nghĩ đến thằng này luôn ở bên ngoài lêu lổng đang muốn hung hăng dạy bảo gã ta một trận, đến cùng là không cam lòng thương tổn thêm vết thương cho gã ta, cuối cùng liền biến thành bôi thuốc cho thằng này.

Ai biết thằng này nằm ở trên giường một thân trần truồng còn không thành thật một chút, bôi thuốc còn hừ hừ không ngừng, bờ mông còn uốn qua uốn lại... hắn là một người đàn ông bình thường, nhịn được mới là lạ.

“Anh bôi thuốc cho tôi như thế nào đổi thành dầu bôi trơn rồi hả? Thao, anh cái đồ không biết xấu hổ, còn mạnh miệng.”

“Bôi thuốc xong, em còn ồn ào kêu đau, tôi nghĩ đến dầu bôi trơn mát lạnh cũng có chút hiệu quả liền thoa cho em, ai biết em còn bị thương trên mông, tôi...”

“Wow, cái này phải trách tiểu tử Chu An Trình kia giở trò xấu, nó đánh chỗ nào không được, không nên hướng mông tôi dùng sức, còn dẫn sói vào nhà đưa tới anh một cái tai họa. Hỗn đãn, nó đây là dẫn đến cường gian, anh nhanh đem nó bắt đi, lão tử đánh chết nó.”

“Không có cường gian, nhiều lắm tính là hòa gian, em tối hôm qua hừ hừ thích như vậy...”

“Hỗn đãn, đừng nói nữa. Dù sao...cúc hoa lão tử cũng là anh hái, cũng không thể để anh hái không công? Anh đi đem tiểu tử Chu An Trình kia đánh một trận, xả trận tức này cho tôi, chúng ta một trang này liền tính bỏ qua đi. Nhanh đi.”Sau khi Trì Đức Triết đi, Chu An Bằng vẫn nằm ở trên giường, trong đầu tưởng tượng bộ dáng Chu An Trình bị đánh đến mặt mũi bầm dập, trong nội tâm giải trừ một chút tức giận, nghĩ thầm, mày tìm nam nhân, tao sẽ không? Hừ hừ, quả nhiên tìm nam nhân cường tráng vẫn là không tệ, cho dù cúc hoa chịu giày vò, ngược lại là tìm được một tay chân tận tâm tận trách miễn phí.

Chính là toàn thân đều đau, xoay người cũng không có sức, từ trong đến ngoài, rất triệt để...cũng may không có thương tổn đến xương cốt, lúc bị đánh rất đau, sợ tới muốn gọi bậy, về sau mới phát hiện, Chu An Trình hỗn đãn này, đánh chính là chỗ mông và lưng là chỗ thịt dày, đặc biệt là mông, ngược lại là không có thương tổn đến xương cốt, xem như...hạ thủ lưu tình? Chu An Bằng trong nội tâm suy nghĩ hỗn loạn, vẫn là đối với Chu An Trình hận đến ngứa răng, hận không thể đi theo Trì Đức Triết cùng đi đánh Chu An Trình, cho nó biết hoa vì cái gì lại đỏ như vậy, chỉ là trên người thật sự quá đau, cộng thêm lần đầu bị khai phá, lúc ấy là thoải mái, thoải mái xong liền phát tác di chứng, vừa tê vừa đau, thật sự là chẳng muốn động...

Ước chừng bốn mươi lăm phút sau, cửa phòng truyền đến thanh âm chuyển động mở khóa.

Chu An Bằng nằm trên giường lớn vốn đang thống khổ hô “Ai u”, thấy Trì Đức Triết trở về, lập tức trừng mắt, nói: “Anh đánh hay không đánh tiểu tử An Trình kia?”

Trì Đức Triết mơ hồ “Ừm” một tiếng.

Chu An Bằng một thân đau đớn cũng tựa như thoải mái hơn, vui vẻ hỏi: “Đánh thành dạng gì rồi hả? Có chụp ảnh không? Tốt nhất đánh thành nội thương, khiến nó về sau không dám chọc tôi.”

Trì Đức Triết lúc này liền không lên tiếng.

Chu An Bằng cảm thấy không thích hợp, anh ta như thế nào nhanh như vậy liền trở về rồi hả?

Chu An Bằng không khỏi lớn tiếng hỏi: “Anh đến cùng có đánh hay không đánh tiểu tử kia?” Nói xong, sốt ruột, còn từ trên giường trở mình đứng dậy, không cẩn thận kéo theo phụ cận bên dưới xương sống, lập tức đau đến nhe răng nhếch miệng.

Trì Đức Triết đem đồ vét cầm trên tay ném xuống đất, nhanh chóng xông lên trước, đỡ gã ta, nói: “Trên người không thoải mái, nằm bảo dưỡng liền được rồi, đứng dậy làm gì, còn đứng lên gấp như vậy.”

Chu An Bằng ngã được hắn đỡ, thái độ hung dữ hỏi: “Tôi hỏi anh giúp tôi đánh tên tiểu tử kia chưa. Đến, cùng, đánh, được, hay, chưa.”

Trì Đức Triết rủ xuống con mắt, nửa ngày, nói: “Không có. Bởi vì cha em sắp tới rồi, tôi hiện tại đánh Chu An Trình, cha của em khẳng định ghi hận tôi, cho nên, tôi vẫn là lùi thời gian lại, em yên tâm, thù này tôi nhất định báo cho em...”

“Anh lăn. Lão tử cho anh chơi uổng phí. Chút chuyện ấy cũng làm không được.” Chu An Bằng lớn tiếng mắng nhảy xuống giường, cho dù toàn thân cao thấp giống như là bị đánh tan rồi sau đó một lần nữa lắp ráp lại, lại như cũ thân tàn nhưng chí hướng kiên định thay quần áo muốn đi ra ngoài.

“Em đi đâu?” Trì Đức Triết nổi giận, nói: “Mau trở về nằm. Vết thương còn chưa khỏi, đi lung tung cái gì?”

“Anh quản được sao? Đừng tưởng rằng tối hôm qua anh và tôi làm một pháo, anh có thể nhúng tay vào chuyện của bổn thiếu gia? Anh tính là cái đếch ấy. Muốn nói bạn tình, bổn thiếu gia ít nhất có thể đếm ra hơn mười người, anh còn phải xếp hàng.” Chu An Bằng khinh thường nói, chịu đựng đau đớn đi về phía ngoài của.

Trì Đức Triết vốn định ôn nhu đối đãi với tình nhân có da thịt thân cận với mình, cho nên chuyện buồn cười đi đánh Chu An Trình như vậy cũng đi làm, tuy không có làm được, nhưng, bây giờ nhìn Chu An Bằng như vậy, lại nghe gã ta nói như vậy giống như cầm lấy dao đâm vào phổi, chỗ nào còn nhịn được? Thân hình cao lớn chặn ngay cửa, tiếng nói trầm thấp mà uy hiếp nói: “Xem ra là tôi tối qua quá ôn nhu rồi, khiến em còn có khí lực đi ra ngoài càn quấy.”

Một người muốn đi, một người không cho đi, Chu An Bằng vốn khí lực cũng không bằng Trì Đức Triết, hiện tại trên người có thương tích, thì càng không bằng, đến cùng để cho Trì Đức Triết đem đến trên giường, đặt ở trong chăn, ra lệnh: “Ngủ. Dưỡng thương. Không cho phép đứng dậy.”

Chu An Bằng tức giận nói: “Anh không phải mới nói cha tôi đến rồi sao? Cha tôi tới tìm tôi, tôi chưa hẳn trốn không gặp? Tranh thủ thời gian, chó ngoan không cản đường, mở ra. Tôi muốn đi gặp cha.”

Trì Đức Triết cái này không có lý do phản bác, đành phải đỡ gã ta đứng dậy, nói: “Tôi cùng em đi.”

Chu An Bằng nhìn hắn từ trên xuống dưới, cười lạnh nói: “Anh cùng tôi đi? Dùng thân phận gì? Nam nhân đã ngủ với tôi? Anh mưu đồ muốn cha tôi tức giận? Hay là nói, anh cho rằng ngủ với tôi một lần, liền tự cho là có thể làm bạn trai của tôi? Không có cửa đâu cưng.”

Trì Đức Triết hận không thể đem thằng này kéo về trên giường, dùng hành động thực tế để cho gã ta nhận rõ sự thật: Tôi đã là bạn trai của em rồi, đời này, em đều nằm ở trong tay của tôi.

Chỉ có điều, nghĩ đến cha vợ đại nhân lập tức tới ngay, được rồi, tạm thời nhẫn một hơi, không chấp nhặt với gã ta. Trì Đức Triết đỡ gã ta đi đến bên cạnh cửa, nói: “Được rồi, nói cứ như em cùng đại hiếu tử giống nhau. Anh còn không biết, hừ hừ, chuyện cha em tức giận, em gần đây cũng làm không ít. Được rồi, tôi đưa em ra đến cửa, tôi không đi vào, được chưa?”

Chu An Bằng đã đến cửa nhà Chu gia cũng không dám đi vào, đợi ở một góc hẻo lánh không người chú ý phía ngoài nhà. Cho đến khi gần một giờ sau, nhìn thấy Chu An Trình cùng Chu Nguyên Dịch xuất hiện, đằng sau còn đi theo một người nam nhân, trong tay mang theo cặp da lớn, Chu An Bằng mới đầu còn cho rằng là Điền Đại Tráng, nhìn kĩ, lại không phải, dáng người cao gầy thon dài, tướng mạo phong thái phi phàm.

Người này con mẹ nó là ai à? Chu An Bằng trong nội tâm có chút buồn bực.

Quản hắn khỉ gió là ai? Dù sao cha đã đến, nhìn thấy mình một thân thương tích, cũng nên cho chút công đạo, dạy dỗ tiểu tử Chu An Trình kia một trận. Chu An Bằng nghĩ kĩ, quay đầu liếc Trì Đức Triết cùng mình nấp ở nơi hẻo lánh, nói: “Tôi vào, anh cút đi.”

“Tôi ở chỗ này chờ em.”

Chu An Bằng hừ một tiếng, nói: “Ít khiến người khác buồn nôn được không? Phải nói với anh bao nhiêu lần, chính là làm một pháo mà thôi, đừng mẹ nó giống như ruồi nhặn luôn vây quanh tôi, còn vọng tưởng thành người trong nhà tôi. Giống như anh, nhiều lắm là đáng giá tình một đêm, tôi sẽ không đi tìm anh nữa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương