Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao
-
Chương 79
Edit+Beta: Minh Miu
Cho đến hơn 10 giờ đêm, Trì Đức Triết quả nhiên một thân sát khí đến đem Chu An Bằng bắt đi.
Đại Tráng nhìn tư thế, cảm thấy có chút bất an tâm thần bất định, hỏi An Trình: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
An Trình chẳng hề để ý cười, nói: “Có thể xảy ra chuyện gì? Cùng lắm chính là Trì Đức Triết biết được tình hình thực tế sau đó tới đánh em một trận, nếu không thì là cha trở về đánh em một trận, dù sao cơn tức này được xả ra, bị đánh cũng không sao cả.”
Đại Tráng lập tức đứng lên, nói: “Không được. Ai cũng không thể đánh em, muốn đánh...đánh anh là được rồi.”
“Bị đánh cũng muốn giành? Coi như anh có chút tự giác.” An Trình cũng đứng lên, đánh lên cơ ngực Đại Tráng, nói: “Chỉ có điều, cũng đánh không đến anh. Việc em làm, nào có không đáng tin cậy như vậy chứ? Chờ xem, Chu An Bằng lần này, nhất định là âm thầm chịu đựng, không có cửa trách cứ.”
“Đi, đi lên lầu nhìn Bảo Bảo.” An Trình chủ động nắm tay Đại Tráng.
Lúc từ tay dì Hứa đón Bảo Bảo, Bảo Bảo sớm liền ngủ mất rồi.
Nho nhỏ, một viên tròn mềm mềm, tròn tròn nằm trên cánh tay Đại Tráng.
Hai người An Trình và Đại Tráng cùng một chỗ ghé vào bên cạnh khuôn mặt nhỏ nhắn Bảo Bảo, đứa nhỏ đặc biệt có mùi sữa khiến tâm người đều muốn tan chảy.
Vốn trong biệt thự có một phòng trẻ sơ sinh và đồ chơi đặc biệt cho Bảo Bảo, nhưng, Bảo Bảo còn quá nhỏ, An Trình lo lắng, bên trong phòng ngủ chính bỏ thêm một chiếc giường gỗ nhỏ di động, để ban đêm chăm sóc cho Bảo Bảo, đổi tã đổi bỉm gì đấy.
Đại Tráng đem Bảo Bảo đến trên giường nhỏ bên cạnh, cẩn thận từng li từng tí mà đem nó nhẹ nhàng đặt lên. Bảo Bảo từ cơ thể người rơi xuống trên giường gỗ nhỏ vẫn có chút cảm giác, nó vốn là mở ra miệng nhỏ, mơ mơ màng màng “ê a” vài tiếng, lập tức mở mắt, một đôi mắt đen sẫm nhìn nhìn hai khuôn mặt gần sát mình, bỗng nhiên, chẹp miệng, “oa oa” khóc lên.
“Anh ôm Bảo Bảo sao vậy? Nhìn xem, lại đem nó đánh thức rồi. Sớm nói để em.” An Trình bất mãn oán trách. Bảo Bảo bình thường ngủ rồi không tỉnh, một khi tỉnh cả buổi không ngủ, rất khó dỗ.
Đại Tráng nhanh trí khẽ động, nói: “Không có việc gì, anh đi pha cho nó bình sữa, nó uống vào liền ngừng khóc, lập tức ngủ.”
Bình sữa tuyệt đối là một manh vật. Dù sao đứa nhỏ nhà anh chính là mặt hàng thích ăn, mặc sức khóc đến lợi hại, chỉ cầm một núm vú cao su ngậm vào, liền lập tức ngừng khóc, hơn nữa, bú sữa mẹ là việc tốn sức, thường thường sẽ nhìn thấy quai hàm Bảo Bảo vì ra sức uống sữa mà phồng phồng, trong chốc phồng từ từ chậm dần, lại nhìn con mắt kia, giống như là dán lên một tầng tương gạo, thời gian dần qua liền dính lên không mở ra được nữa. Sau đó, thế giới này liền an tĩnh.
An Trình dùng khuỷu tay đụng Đại Tráng một cái, nói: “Mỗi lần Bảo Bảo khóc anh liền pha sữa cho nó, liền không còn chiêu khác nữa hả? Bảo Bảo hiện tại mọc răng rồi, buổi tối bú sữa, không có biện pháp làm sạch sẽ khoang miệng, sắp sâu răng rồi.”Nhìn Bảo Bảo vẫn còn khóc, Đại Tráng muốn thò tay ôm, nói: “Vậy ôm đi khắp nơi một chút.” Bình thường đứa nhỏ đều thích người ôm, ôm lắc lư liền sẽ không khóc, đây là biện pháp Đại Tráng ngoài trừ cho uống sữa liền dùng biện pháp khác dỗ dành đứa nhỏ.
An Trình cầm tay ngăn lại, nói: “Đừng đừng đừng. Càng đi càng thanh tỉnh, hãy để cho nó ngủ. Em đến vỗ nó, anh đi lấy kèn ác-mô-ni-ca, thổi cho Bảo Bảo một khúc ru, dỗ dành cho nó ngủ.”
Vợ chồng son tiếp tục đồng tâm hiệp lực, Bảo Bảo rốt cục ngủ rồi.
Có thể làm một chút sự tình thiếu nhi không thích hợp nhìn hoặc nghe.
Thế nhưng, bình thường Đại Tráng luôn gấp gáp mặt dày hôm nay lại không có hào hứng gì, một tay lượn quanh da thịt trắng nõn ấm áp của An Trình, bỗng nhiên nói: “Luôn nói muốn đi học lớp bổ túc ban đêm, luôn lười biếng không có đi, ngày mai anh đi xem có thích hợp hay không?”
Hôm nay gặp chuyện luôn đảo quanh trong đầu Đại Tráng, Tạ Đạt Mẫn là tình địch, hắn miệt thị cùng vũ nhục Đại Tráng còn có thể cho rằng là thất ý giả kêu gào, mà Chu An Bằng, cho dù cùng An Trình anh em không hòa thuận, luôn là người một nhà, gã mở miệng một tiếng liền một tiếng “bán thịt” dạng ăn cơm chùa “cấp tiền” cái gì đấy, lại khiến cho Đại Tráng không cách nào không chú ý.
Kì thật, cái này thực không phải Đại Tráng muốn, chỉ là vận mệnh gặp gỡ bất ngờ, luôn phụ giúp anh đi, đi vừa nhanh vừa vội, thoáng cái trở thành kẻ có tiền con rể hiền nhà người ta, phòng ở, xe, tiền đều đã có, trụ cột sự nghiệp cũng xác thực là nhờ Chu gia chi lực.
Cho tới bây giờ, anh dù xấu hổ không cam lòng thế nào, anh trong mắt người khác chính là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga. Lớp người quê mùa, xuất thân nông dân không cách nào thay đổi, chỉ có thể ở phương diện khác phấn chấn tiến lên.
Bất kể như thế nào, cố gắng luôn luôn hồi báo, anh Điền Đại Tráng, muốn làm một người đàn ông có khả năng sánh vai cùng An Trình, làm một người ba để Bảo Bảo kiêu ngạo.
An Trình hiểu tâm tư Đại Tráng, nói là lười biếng, kì thật cũng không phải, từ trước đến nay sau khi đến MA, văn phòng làm việc, sinh con, còn có trên đường đến H quốc tìm ba Phó, Đại Tráng cơ hồ không có lúc nào nhàn rỗi, hiện tại cũng thế, Đại Tráng tập trung tinh thần đều dốc sức vào sơn trang săn bắt chuẩn bị xây dựng các loại phương diện sự việc, về nhà đều rất mệt, còn muốn cùng Bảo Bảo chơi trong chốc lát, làm sao có tinh lực lại đi học lớp bổ túc ban đêm? Hơn nữa, bình thường đi học lớp ban đêm mục đích chính là vì cầm văn bằng, Đại Tráng hiện tại chính mình là ông chủ, có văn bằng hay không cũng không sao cả, mà anh không nên trong lúc cấp bách như vậy lại dành thời gian đi học lớp ban đêm, nguyên nhân cũng chỉ có một, anh muốn tranh giành khẩu khí, hôm này Chu An Bằng cùng Tạ Đạt Mẫn luôn mồm nói “bán thịt heo” các loại làm tổn thương lòng tự trọng của Đại Tráng, hết lần này tới lần khác chỉ có thể vùi trong lòng.
An ủi thường thường chỉ tạm thời ở bề mặt ngoài, không có ý nghĩa thực tế, Đại Tráng muốn làm cái gì, liền ủng hộ anh đi làm xong, An Trình sau khi nghĩ thông suốt, mềm mỏng chậm chạp nói: “Kì thật, lời nói râu ria của người khác, anh không cần để ý. Chỉ có điều, học tập là chuyện tốt, sống đến già học đến già, anh đi học lớp ban đêm, em đương nhiên ủng hộ anh, tuy nhiên hiện tại bận rộn nhiều việc, chỉ có điều, thời gian là bọt biển, muốn lách vào, luôn có.””Ừm.” Đại Tráng ôm lấy An Trình, nói: “Được. Chỉ có điều, anh đi lớp học ban đêm, có thể không có bao nhiêu thời gian cùng em cùng Bảo Bảo, ngược lại là em phải vất vả hơn rồi.”
“Không có sao.”
...
Ngày hôm sau, An Trình nhận được điện thoại của cha, lo lắng hỏi: “An Trình, An Bằng có phải hay không tới tìm con rồi hả?”
Hóa ra, Chu Nguyên Dịch những ngày này luôn cùng Phó Tu Nhiên vội vàng, cũng không cách nào quản được đứa con trai cả, hắn vốn dĩ biết rõ Chu An Bằng một bụng oán khí, chủ muốn bận bịu xong một trận này, một lần nữa nghiêm túc cùng An Bằng nói chuyện, kế hoạch sau đó, không nghĩ tới một ngày này mới về nhà, dì Mai người giúp việc trong nhà chào đón nói: “Tiên sinh, đại thiếu gia hôm qua đi ra ngoài liền không về nhà, chúng tôi còn cho rằng cậu ấy ở bên ngoài chơi, tiên sinh muốn hay không gọi điện thoại hỏi cậu ấy một chút?” Dì Mai là sớm đã thành thói quen, lúc tiên sinh ở cũng quản không được đại thiếu gia, lúc tiên sinh không ở đại thiếu gia liền càng là rồng không quay đầu ngựa, sẽ không thấy có lúc nào ở nhà, mặc dù về nhà cũng chỉ để ngủ.
Đi ra ngoài sắp hai mươi mấy giờ không thấy người về nhà cũng không thấy gọi điện thoại trở về, chính là tùy ý phóng đãng như vậy. Chu Nguyên Dịch trong lòng thở dài, trên mặt lại gợn sóng, nói: “Được, tôi biết rồi, tôi gọi điện thoại cho nó.”
Gọi điện thoại cả buổi vẫn không thông, Chu Nguyên Dịch cũng có chút sốt ruột, lại gọi cho thư kí của nó, thế mới biết Chu An Bằng lại để cho thư kí đặt vé máy bay đi MA, nhìn thời gian có lẽ đã sớm xuống máy bay, cũng không biết vì sao gọi điện thoại cho An Bằng không thể kết nối được.
Chu Nguyên Dịch phỏng đoán An Bằng đi MA cũng không có cái khác, tuyệt đối là đi tìm An Trình gây phiền toái đi, vừa là tức giận vừa là bất đắc dĩ, gọi điện thoại cho An Trình dặn dò cả buổi: “Nếu là nó tới tìm con gây phiền toái, con đừng tìm nó so đo, ta tại đây đã đặt vé máy bay, lập tức tới.”
An Trình nhức đầu mà vuốt huyệt thái đương, nghĩ thầm, cha không phải lên kế hoạch xong rồi một tuần sau mới trở về sao? Phiền toái này, cha tới, nhìn An Bằng bị đánh một thân tổn thương, tuyệt đối muốn hỏi đến đấy.
Vừa mới cúp điện thoại không bao lâu, điện thoại nội tuyến lại vang lên, lúc này đây là cô thư kí, thanh âm rất kinh hoảng, nói: “Chu tổng, có một vị họ Trì muốn gặp ngài. Tôi hỏi anh ta hẹn trước không, anh ta nói không có, rồi lại ồn ào muốn cùng ngài tính sổ. Muốn hay không tôi thông tri cho bảo an tòa lầu đem anh ta bắt đi?”
Ách... Trì Đức Triết lại đã tìm đến cửa? An Trình sờ lên cằm nghĩ nghĩ, bỗng nhiên đã có chủ ý, đối với thư kí nói: “Lại để cho anh ta đi lên.”
Trì Đức Triết tiến vào văn phòng tổng giám đốc của An Trình, vẻ mặt lo lắng nói: “Chu An Trình! Cậu lừa tôi. Anh của cậu là chính cậu đánh, cậu còn bịa đặt cái gì một vương hai hậu khiến người khác đánh. Cậu thật đúng là hạ tay thật hung ác.”
An Trình nhìn hắn: “Cho nên, anh đến báo thù? Ha ha ha, nhanh như vậy liền lấy tư cách chuẩn bạn trai cho mình đến tìm công đạo? Chẳng lẽ nói hai người đã...”
Trì Đức Triết đỏ mặt lên, mạnh miệng nói: “Vậy cũng không liên quan đến chuyện của cậu. Tôi đến là vì...”
An Trình lắc đầu ngạo mạn nói: “Là chuyện không liên quan đến tôi, chỉ có điều, liên quan đến chuyện của cha tôi. Ông ấy hiện tại đã ngồi trên máy bay rồi, dự tính ba giờ sau sẽ tới. Anh tới, anh tới đòi lại công bằng cho An Bằng à, đến đánh tôi, đừng khách khí, tôi trốn chính là người hèn nhát.”
Trì Đức Triết ngược lại là không dám động thủ.
An Trình cười một tiếng, nói: “Anh đã muốn vào cửa nhà của tôi, hôm nay coi như anh thức thời. Tôi đánh anh tôi, cùng anh đánh tôi, đó là hai việc khác nhau, tính chất cũng không giống nhau. Tôi đánh anh ta là vì cái gì, anh nên biết nguyên nhân, đó là anh ta tự gây nghiệt. Hơn nữa, anh ta phái sát thủ giết tôi, tôi hiện tại chỉ là đánh anh ta một trận, đã đủ tiện nghi cho anh ta rồi, chính là cha tôi, cũng nói không nói được cái gì, anh còn muốn thế nào?”
Trì Đức Triết cả giận nói: “Vậy cậu cũng không thể ra tay ác như vậy, đem anh trai của cậu đánh thành...”
An Trình nhếch nhếch miệng, nói: “Tôi đối với anh ta ra tay độc ác, là anh ta đáng đời, nhưng, tôi có chút buồn bực, anh ta hình như không có lỗi với anh đi, anh như thế nào còn nhẫn tâm anh ta dưới tình huống thương thế nặng như vậy...”
Trì Đức Triết đỏ mặt tai sung huyết giải thích: “Cậu chớ nói lung tung...”
An Trình nhún nhún vai, nói: “Tôi nói lung tung sao? Chậc chậc chậc, anh đừng nói anh không có, anh vừa rồi đều nhận. Hơn nữa, anh đón anh trai tôi đi cũng sắp hai mươi giờ đi à nha, lúc này mới nhớ tới đòi công đạo, phải hay không bởi vì ăn anh ta xong xấu hổ phải tìm cho anh ta công đạo? Liền tìm tôi kiếm chuyện hả? Chậc chậc chậc, Trì Đức Triết, nhìn không ra anh là dạng người như vậy đấy, lại đối với một thương binh ra tay, anh cũng không chê anh ta một thân máu me nhầy nhụa, khẩu vị thật nặng...”
“Này... Trì Đức Triết, anh đừng đi, đem lời nói rõ lại đi. Cha tôi sắp tới rồi, vừa vặn tôi kéo anh đến trước mặt cha tôi nói ra, tôi đánh anh trai tôi là đánh thẳng, tổn thương chính là ngoài sáng, còn anh, tổn thương anh ta chỗ nào? Thiệt thòi anh không biết xấu hổ đến đòi công đạo...này, anh có gan đừng đi...”
Cho đến hơn 10 giờ đêm, Trì Đức Triết quả nhiên một thân sát khí đến đem Chu An Bằng bắt đi.
Đại Tráng nhìn tư thế, cảm thấy có chút bất an tâm thần bất định, hỏi An Trình: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
An Trình chẳng hề để ý cười, nói: “Có thể xảy ra chuyện gì? Cùng lắm chính là Trì Đức Triết biết được tình hình thực tế sau đó tới đánh em một trận, nếu không thì là cha trở về đánh em một trận, dù sao cơn tức này được xả ra, bị đánh cũng không sao cả.”
Đại Tráng lập tức đứng lên, nói: “Không được. Ai cũng không thể đánh em, muốn đánh...đánh anh là được rồi.”
“Bị đánh cũng muốn giành? Coi như anh có chút tự giác.” An Trình cũng đứng lên, đánh lên cơ ngực Đại Tráng, nói: “Chỉ có điều, cũng đánh không đến anh. Việc em làm, nào có không đáng tin cậy như vậy chứ? Chờ xem, Chu An Bằng lần này, nhất định là âm thầm chịu đựng, không có cửa trách cứ.”
“Đi, đi lên lầu nhìn Bảo Bảo.” An Trình chủ động nắm tay Đại Tráng.
Lúc từ tay dì Hứa đón Bảo Bảo, Bảo Bảo sớm liền ngủ mất rồi.
Nho nhỏ, một viên tròn mềm mềm, tròn tròn nằm trên cánh tay Đại Tráng.
Hai người An Trình và Đại Tráng cùng một chỗ ghé vào bên cạnh khuôn mặt nhỏ nhắn Bảo Bảo, đứa nhỏ đặc biệt có mùi sữa khiến tâm người đều muốn tan chảy.
Vốn trong biệt thự có một phòng trẻ sơ sinh và đồ chơi đặc biệt cho Bảo Bảo, nhưng, Bảo Bảo còn quá nhỏ, An Trình lo lắng, bên trong phòng ngủ chính bỏ thêm một chiếc giường gỗ nhỏ di động, để ban đêm chăm sóc cho Bảo Bảo, đổi tã đổi bỉm gì đấy.
Đại Tráng đem Bảo Bảo đến trên giường nhỏ bên cạnh, cẩn thận từng li từng tí mà đem nó nhẹ nhàng đặt lên. Bảo Bảo từ cơ thể người rơi xuống trên giường gỗ nhỏ vẫn có chút cảm giác, nó vốn là mở ra miệng nhỏ, mơ mơ màng màng “ê a” vài tiếng, lập tức mở mắt, một đôi mắt đen sẫm nhìn nhìn hai khuôn mặt gần sát mình, bỗng nhiên, chẹp miệng, “oa oa” khóc lên.
“Anh ôm Bảo Bảo sao vậy? Nhìn xem, lại đem nó đánh thức rồi. Sớm nói để em.” An Trình bất mãn oán trách. Bảo Bảo bình thường ngủ rồi không tỉnh, một khi tỉnh cả buổi không ngủ, rất khó dỗ.
Đại Tráng nhanh trí khẽ động, nói: “Không có việc gì, anh đi pha cho nó bình sữa, nó uống vào liền ngừng khóc, lập tức ngủ.”
Bình sữa tuyệt đối là một manh vật. Dù sao đứa nhỏ nhà anh chính là mặt hàng thích ăn, mặc sức khóc đến lợi hại, chỉ cầm một núm vú cao su ngậm vào, liền lập tức ngừng khóc, hơn nữa, bú sữa mẹ là việc tốn sức, thường thường sẽ nhìn thấy quai hàm Bảo Bảo vì ra sức uống sữa mà phồng phồng, trong chốc phồng từ từ chậm dần, lại nhìn con mắt kia, giống như là dán lên một tầng tương gạo, thời gian dần qua liền dính lên không mở ra được nữa. Sau đó, thế giới này liền an tĩnh.
An Trình dùng khuỷu tay đụng Đại Tráng một cái, nói: “Mỗi lần Bảo Bảo khóc anh liền pha sữa cho nó, liền không còn chiêu khác nữa hả? Bảo Bảo hiện tại mọc răng rồi, buổi tối bú sữa, không có biện pháp làm sạch sẽ khoang miệng, sắp sâu răng rồi.”Nhìn Bảo Bảo vẫn còn khóc, Đại Tráng muốn thò tay ôm, nói: “Vậy ôm đi khắp nơi một chút.” Bình thường đứa nhỏ đều thích người ôm, ôm lắc lư liền sẽ không khóc, đây là biện pháp Đại Tráng ngoài trừ cho uống sữa liền dùng biện pháp khác dỗ dành đứa nhỏ.
An Trình cầm tay ngăn lại, nói: “Đừng đừng đừng. Càng đi càng thanh tỉnh, hãy để cho nó ngủ. Em đến vỗ nó, anh đi lấy kèn ác-mô-ni-ca, thổi cho Bảo Bảo một khúc ru, dỗ dành cho nó ngủ.”
Vợ chồng son tiếp tục đồng tâm hiệp lực, Bảo Bảo rốt cục ngủ rồi.
Có thể làm một chút sự tình thiếu nhi không thích hợp nhìn hoặc nghe.
Thế nhưng, bình thường Đại Tráng luôn gấp gáp mặt dày hôm nay lại không có hào hứng gì, một tay lượn quanh da thịt trắng nõn ấm áp của An Trình, bỗng nhiên nói: “Luôn nói muốn đi học lớp bổ túc ban đêm, luôn lười biếng không có đi, ngày mai anh đi xem có thích hợp hay không?”
Hôm nay gặp chuyện luôn đảo quanh trong đầu Đại Tráng, Tạ Đạt Mẫn là tình địch, hắn miệt thị cùng vũ nhục Đại Tráng còn có thể cho rằng là thất ý giả kêu gào, mà Chu An Bằng, cho dù cùng An Trình anh em không hòa thuận, luôn là người một nhà, gã mở miệng một tiếng liền một tiếng “bán thịt” dạng ăn cơm chùa “cấp tiền” cái gì đấy, lại khiến cho Đại Tráng không cách nào không chú ý.
Kì thật, cái này thực không phải Đại Tráng muốn, chỉ là vận mệnh gặp gỡ bất ngờ, luôn phụ giúp anh đi, đi vừa nhanh vừa vội, thoáng cái trở thành kẻ có tiền con rể hiền nhà người ta, phòng ở, xe, tiền đều đã có, trụ cột sự nghiệp cũng xác thực là nhờ Chu gia chi lực.
Cho tới bây giờ, anh dù xấu hổ không cam lòng thế nào, anh trong mắt người khác chính là cóc ghẻ ăn thịt thiên nga. Lớp người quê mùa, xuất thân nông dân không cách nào thay đổi, chỉ có thể ở phương diện khác phấn chấn tiến lên.
Bất kể như thế nào, cố gắng luôn luôn hồi báo, anh Điền Đại Tráng, muốn làm một người đàn ông có khả năng sánh vai cùng An Trình, làm một người ba để Bảo Bảo kiêu ngạo.
An Trình hiểu tâm tư Đại Tráng, nói là lười biếng, kì thật cũng không phải, từ trước đến nay sau khi đến MA, văn phòng làm việc, sinh con, còn có trên đường đến H quốc tìm ba Phó, Đại Tráng cơ hồ không có lúc nào nhàn rỗi, hiện tại cũng thế, Đại Tráng tập trung tinh thần đều dốc sức vào sơn trang săn bắt chuẩn bị xây dựng các loại phương diện sự việc, về nhà đều rất mệt, còn muốn cùng Bảo Bảo chơi trong chốc lát, làm sao có tinh lực lại đi học lớp bổ túc ban đêm? Hơn nữa, bình thường đi học lớp ban đêm mục đích chính là vì cầm văn bằng, Đại Tráng hiện tại chính mình là ông chủ, có văn bằng hay không cũng không sao cả, mà anh không nên trong lúc cấp bách như vậy lại dành thời gian đi học lớp ban đêm, nguyên nhân cũng chỉ có một, anh muốn tranh giành khẩu khí, hôm này Chu An Bằng cùng Tạ Đạt Mẫn luôn mồm nói “bán thịt heo” các loại làm tổn thương lòng tự trọng của Đại Tráng, hết lần này tới lần khác chỉ có thể vùi trong lòng.
An ủi thường thường chỉ tạm thời ở bề mặt ngoài, không có ý nghĩa thực tế, Đại Tráng muốn làm cái gì, liền ủng hộ anh đi làm xong, An Trình sau khi nghĩ thông suốt, mềm mỏng chậm chạp nói: “Kì thật, lời nói râu ria của người khác, anh không cần để ý. Chỉ có điều, học tập là chuyện tốt, sống đến già học đến già, anh đi học lớp ban đêm, em đương nhiên ủng hộ anh, tuy nhiên hiện tại bận rộn nhiều việc, chỉ có điều, thời gian là bọt biển, muốn lách vào, luôn có.””Ừm.” Đại Tráng ôm lấy An Trình, nói: “Được. Chỉ có điều, anh đi lớp học ban đêm, có thể không có bao nhiêu thời gian cùng em cùng Bảo Bảo, ngược lại là em phải vất vả hơn rồi.”
“Không có sao.”
...
Ngày hôm sau, An Trình nhận được điện thoại của cha, lo lắng hỏi: “An Trình, An Bằng có phải hay không tới tìm con rồi hả?”
Hóa ra, Chu Nguyên Dịch những ngày này luôn cùng Phó Tu Nhiên vội vàng, cũng không cách nào quản được đứa con trai cả, hắn vốn dĩ biết rõ Chu An Bằng một bụng oán khí, chủ muốn bận bịu xong một trận này, một lần nữa nghiêm túc cùng An Bằng nói chuyện, kế hoạch sau đó, không nghĩ tới một ngày này mới về nhà, dì Mai người giúp việc trong nhà chào đón nói: “Tiên sinh, đại thiếu gia hôm qua đi ra ngoài liền không về nhà, chúng tôi còn cho rằng cậu ấy ở bên ngoài chơi, tiên sinh muốn hay không gọi điện thoại hỏi cậu ấy một chút?” Dì Mai là sớm đã thành thói quen, lúc tiên sinh ở cũng quản không được đại thiếu gia, lúc tiên sinh không ở đại thiếu gia liền càng là rồng không quay đầu ngựa, sẽ không thấy có lúc nào ở nhà, mặc dù về nhà cũng chỉ để ngủ.
Đi ra ngoài sắp hai mươi mấy giờ không thấy người về nhà cũng không thấy gọi điện thoại trở về, chính là tùy ý phóng đãng như vậy. Chu Nguyên Dịch trong lòng thở dài, trên mặt lại gợn sóng, nói: “Được, tôi biết rồi, tôi gọi điện thoại cho nó.”
Gọi điện thoại cả buổi vẫn không thông, Chu Nguyên Dịch cũng có chút sốt ruột, lại gọi cho thư kí của nó, thế mới biết Chu An Bằng lại để cho thư kí đặt vé máy bay đi MA, nhìn thời gian có lẽ đã sớm xuống máy bay, cũng không biết vì sao gọi điện thoại cho An Bằng không thể kết nối được.
Chu Nguyên Dịch phỏng đoán An Bằng đi MA cũng không có cái khác, tuyệt đối là đi tìm An Trình gây phiền toái đi, vừa là tức giận vừa là bất đắc dĩ, gọi điện thoại cho An Trình dặn dò cả buổi: “Nếu là nó tới tìm con gây phiền toái, con đừng tìm nó so đo, ta tại đây đã đặt vé máy bay, lập tức tới.”
An Trình nhức đầu mà vuốt huyệt thái đương, nghĩ thầm, cha không phải lên kế hoạch xong rồi một tuần sau mới trở về sao? Phiền toái này, cha tới, nhìn An Bằng bị đánh một thân tổn thương, tuyệt đối muốn hỏi đến đấy.
Vừa mới cúp điện thoại không bao lâu, điện thoại nội tuyến lại vang lên, lúc này đây là cô thư kí, thanh âm rất kinh hoảng, nói: “Chu tổng, có một vị họ Trì muốn gặp ngài. Tôi hỏi anh ta hẹn trước không, anh ta nói không có, rồi lại ồn ào muốn cùng ngài tính sổ. Muốn hay không tôi thông tri cho bảo an tòa lầu đem anh ta bắt đi?”
Ách... Trì Đức Triết lại đã tìm đến cửa? An Trình sờ lên cằm nghĩ nghĩ, bỗng nhiên đã có chủ ý, đối với thư kí nói: “Lại để cho anh ta đi lên.”
Trì Đức Triết tiến vào văn phòng tổng giám đốc của An Trình, vẻ mặt lo lắng nói: “Chu An Trình! Cậu lừa tôi. Anh của cậu là chính cậu đánh, cậu còn bịa đặt cái gì một vương hai hậu khiến người khác đánh. Cậu thật đúng là hạ tay thật hung ác.”
An Trình nhìn hắn: “Cho nên, anh đến báo thù? Ha ha ha, nhanh như vậy liền lấy tư cách chuẩn bạn trai cho mình đến tìm công đạo? Chẳng lẽ nói hai người đã...”
Trì Đức Triết đỏ mặt lên, mạnh miệng nói: “Vậy cũng không liên quan đến chuyện của cậu. Tôi đến là vì...”
An Trình lắc đầu ngạo mạn nói: “Là chuyện không liên quan đến tôi, chỉ có điều, liên quan đến chuyện của cha tôi. Ông ấy hiện tại đã ngồi trên máy bay rồi, dự tính ba giờ sau sẽ tới. Anh tới, anh tới đòi lại công bằng cho An Bằng à, đến đánh tôi, đừng khách khí, tôi trốn chính là người hèn nhát.”
Trì Đức Triết ngược lại là không dám động thủ.
An Trình cười một tiếng, nói: “Anh đã muốn vào cửa nhà của tôi, hôm nay coi như anh thức thời. Tôi đánh anh tôi, cùng anh đánh tôi, đó là hai việc khác nhau, tính chất cũng không giống nhau. Tôi đánh anh ta là vì cái gì, anh nên biết nguyên nhân, đó là anh ta tự gây nghiệt. Hơn nữa, anh ta phái sát thủ giết tôi, tôi hiện tại chỉ là đánh anh ta một trận, đã đủ tiện nghi cho anh ta rồi, chính là cha tôi, cũng nói không nói được cái gì, anh còn muốn thế nào?”
Trì Đức Triết cả giận nói: “Vậy cậu cũng không thể ra tay ác như vậy, đem anh trai của cậu đánh thành...”
An Trình nhếch nhếch miệng, nói: “Tôi đối với anh ta ra tay độc ác, là anh ta đáng đời, nhưng, tôi có chút buồn bực, anh ta hình như không có lỗi với anh đi, anh như thế nào còn nhẫn tâm anh ta dưới tình huống thương thế nặng như vậy...”
Trì Đức Triết đỏ mặt tai sung huyết giải thích: “Cậu chớ nói lung tung...”
An Trình nhún nhún vai, nói: “Tôi nói lung tung sao? Chậc chậc chậc, anh đừng nói anh không có, anh vừa rồi đều nhận. Hơn nữa, anh đón anh trai tôi đi cũng sắp hai mươi giờ đi à nha, lúc này mới nhớ tới đòi công đạo, phải hay không bởi vì ăn anh ta xong xấu hổ phải tìm cho anh ta công đạo? Liền tìm tôi kiếm chuyện hả? Chậc chậc chậc, Trì Đức Triết, nhìn không ra anh là dạng người như vậy đấy, lại đối với một thương binh ra tay, anh cũng không chê anh ta một thân máu me nhầy nhụa, khẩu vị thật nặng...”
“Này... Trì Đức Triết, anh đừng đi, đem lời nói rõ lại đi. Cha tôi sắp tới rồi, vừa vặn tôi kéo anh đến trước mặt cha tôi nói ra, tôi đánh anh trai tôi là đánh thẳng, tổn thương chính là ngoài sáng, còn anh, tổn thương anh ta chỗ nào? Thiệt thòi anh không biết xấu hổ đến đòi công đạo...này, anh có gan đừng đi...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook