An Thiếu Du rất thỏa mãn, bên người có mỹ nữ cùng đi, bọn họ một đôi trai tài gái sắc ở trên đường cười đùa trêu chọc sung sướng vô cùng, chỉ khổ cho Chanh Âm. Chanh Âm bị An Thiếu Du đơn giản giam giữ ở An gia đã quá mức buồn nôn rồi, hôm nay lại còn phải không rõ nguyên do làm nền cho bọn họ, thực sự là buồn bực không nói nên lời.
Y thực sự không hiểu An Thiếu Du đang nghĩ cái gì, vui vẻ dạo phố cùng con gái nhà người ta còn phải túm y đi chung làm cái gì? Có phải rảnh quá rồi hay không? Hay là cố ý muốn kích thích một người cô đơn như y, cho y thấy mình không có ai yêu?Chanh Âm khó chịu trong lòng, nhưng lại tức giận mà không dám nói, còn thức thời chậm rãi đi theo phía sau đôi “vợ chồng chưa cưới” kia, cố ý kéo dài một khoảng cách với bọn họ, không muốn đi chung quấy rầy.
Ngày hôm đó có rất nhiều người đi trên đường, thay vì nói đi dạo, không bằng nói là chen chúc, sơ ý một chút là bị lạc lại phía sau, hơn nữa An Thiếu Du chỉ quan tâm cử động của cô nương kia cho nên không để ý đến Chanh Âm, Chanh Âm chỉ có thể tự lực cánh sinh nhìn chằm chằm “hai vị chủ nhân”, nếu không tuyệt đối sẽ chết cực kỳ bi thảm.
Liễu Nhược Nhan kia thật đúng là một tiểu thư phiền toái, lúc thì lượn qua cửa hàng đá quý, lúc thì nhào tới cửa hàng châu bảo, một hồi lại thấy đang xem túi thơm ở sạp nhỏ bên đường, Chanh Âm đi đến nỗi mệt muốn chết, nhưng hai người kia lại giống như cực kỳ thích thú, dọc theo đường đi còn cười cười nói nói, nhìn qua sung sướng vô cùng.
“Mẹ ôi… Con người thật đúng là giỏi thay đổi.” Lau giọt mồ hôi trên trán, Chanh Âm không khỏi nghĩ thầm.
Mười năm trước, y quấn lấy An Thiếu Du ra ngoài du ngoạn chưa chắc hắn đã hăng hái như vậy, chứ đừng nói chi là đi dạo phố, chỉ mới đi được vài bước, hắn đã bày ra cái mặt thối dọa người, khi đó y cho là hắn không thích mấy chuyện này, mà hiện tại xem ra, quả nhiên là hắn không thích y.
“Thiếu Du ca ca, mau đến xem cái này!” Giọng nói Liễu Nhược Nhan truyền đến, Chanh Âm thở phì phò nhìn về phía trước.
Chỉ thấy An Thiếu Du mỉm cười nhìn Liễu Nhược Nhan, mà tiểu cô nương kia đang ngây thơ cầm lấy một cái trống bỏi trên sạp nhỏ lắc qua lắc lại, Chanh Âm nghe được tiếng vang “tùng tùng tùng” hết sức chói tai.
“Đúng là… nữ nhân phiền phức!” Chanh Âm thở dốc vài tiếng, thân thể từ từ xuất hiện cảm giác vô lực.
Y không còn là đại thiếu gia An gia lúc trước, những dằn vặt xác thịt mấy năm nay đã mang đến những hậu quả nghiêm trọng cho cơ thể y, bởi vì đặc thù công việc, thân thể của nhóm tiểu quan hoặc nhiều hoặc ít đều có chút bệnh biến, mà Chanh Âm lại đặc biệt “gắng sức”, thể xác y đã sớm gần như bên bờ sụp đổ, lão bản có tìm đại phu đến xem cho y, dựa theo lời đại phu kia nói…, hiện tại y chỉ thích hợp dưỡng ở trong phòng, được người ta nuôi, thỉnh thoảng có thể đi tản bộ một chút, nhưng muốn đi du lịch, lặn lội đường xa, hoạt động mệt nhọc gì đó, không thể nghi ngờ chính là tự tìm cái chết.
Chanh Âm không nói chuyện này cho An Thiếu Du biết, bởi vì cho dù có nói, người nọ chắc chắn cũng sẽ cho rằng y viện cớ không muốn ra ngoài, nói cũng vô ích, không cần phải làm chuyện không có ý nghĩa.
Thế nhưng nếu lại tiếp tục chen chúc, y có lẽ sẽ thật sự bị khiêng trở về mất…
Không hy vọng sự tình biến thành như vậy, Chanh Âm hít sâu một cái, hô lên với An Thiếu Du cách đó không xa: “Thiếu Du, ta, ta nghĩ… Oa a!” Khi y mới nói được một nửa thì, đám người trước mặt bỗng nhiên lao về phía trước, Chanh Âm không kịp tránh bị đụng ngã xuống đất.
“Chờ…”
“Này này, nhanh đi xem, phía trước có người đang ném tú cầu kìa!”
“Đi mau, đi mau!”
Nghe người khác nói như vậy, đương nhiên là một đám người vội vàng đi xem náo nhiệt, cũng không quan tâm giẫm đạp nhau hay chen chúc đau đớn, Liễu Nhược Nhan cũng tràn đầy hiếu kỳ đối với việc ném tú cầu này, lôi kéo An Thiếu Du chạy về hướng đó, An Thiếu Du không cách nào cự tuyệt, theo bản năng nhìn về phía sau một cái, nhưng bởi vì thực sự quá nhiều người, cho nên hắn căn bản không tìm thấy tăm hơi Chanh Âm, nhớ lại trước kia Chanh Âm cũng rất thích xem náo nhiệt, cho nên hắn kết luận lát nữa Chanh Âm sẽ đi theo, cũng không lo lắng nữa, liền đi cùng Liễu Nhược Nhan.
Khi đám người dần dần đi xa, Chanh Âm bất hạnh bị người ta giẫm đạp mới chậm rãi đứng dậy ho khan vài tiếng, áo choàng trắng tinh bị in mấy vết chân màu đen, gương mặt và hai tay cũng dính đầy bụi bặm, tóc tai lộn xộn, bộ dáng có chút chật vật.
Không có sức đứng lên, Chanh Âm chỉ có thể ngồi dưới đất cười khổ, trước sửa sang lại tóc của mình, sau đó mới tới y phục…
Thật là khổ sở, rất muốn nôn.
Chanh Âm một bên chỉnh lý dung nhan một bên nhíu mày, mới vừa rồi chẳng qua chỉ cảm thấy vô lực, nhưng trải qua trận đè ép ban nãy, hình như lục phủ ngũ tạng cũng bị đảo lộn khó chịu không chịu nổi, ngay cả đầu cũng…
“Chóng mặt quá…”
Ôm đầu đứng dậy, trong lúc nhất thời Chanh Âm không thể phân biệt được phương hướng, cũng không nhớ rõ đám người vừa nãy đã đi đâu, bất đắc dĩ y không thể làm gì khác hơn là ở lại gần đây chờ An Thiếu Du tới tìm, để không cản trở người khác qua lại, Chanh Âm đi tới một gốc cây ven đường ngồi xuống, nhìn người đi tới đi lui trên đường, dựa vào thân cây vững chắc phía sau khiến y từ từ buồn ngủ.
Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, mệt mỏi rã rời, y muốn nghỉ ngơi một chút…
Lại nói tới An Thiếu Du đi theo Liễu tiểu thư, hai người vừa đến phía dưới cẩm tú lầu các nọ, nơi đó đã tập hợp không ít người vây xem, nghe nói là con gái của một vị phú thương ở hoàng thành, cũng sắp hai mươi ba rồi, còn chưa gả ra ngoài, cho nên mới đến chỗ này, ở đây ném tú cầu chọn rể, tất cả mọi người đều là hiếu kỳ, cũng muốn đến xem rốt cuộc dung mạo tính tình vị tiểu thư này như thế nào, vì sao bây giờ còn chưa lấy được chồng.
Ban đầu chỉ là đến xem náo nhiệt, nhưng An Thiếu Du lại nhanh mắt ở trong đám người thấy được người không muốn gặp —— lão bản Căng Uyên Lâu Diệu Linh!
Vừa trông thấy, hắn theo phản xạ muốn xoay người kéo Chanh Âm rời khỏi, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không muốn làm, nhưng lúc này lại xuất hiện vấn đề, bên cạnh hắn nào còn bóng dáng của Chanh Âm, bên trái là Liễu Nhược Nhan đang xem náo nhiệt, bên phải là người lạ không quen biết, An Thiếu Du thấy thế nhất thời trong lòng cảm thấy bất an, cuống quít nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn không thấy thân ảnh quen thuộc kia.
“Liễu tiểu thư, có nhìn thấy Chanh Âm không?” An Thiếu Du chỉ có thể hỏi Liễu Nhược Nhan.
“Y không phải ở phía sau sao?” Liễu Nhược Nhan không thích hắn quan tâm người khác trước mặt mình, vì vậy nói dối.
Không vừa lòng câu trả lời của nàng, An Thiếu Du càng lúc càng bất an, hắn nói với Liễu Nhược Nhan, muốn nàng và mình cùng rời khỏi đây đi tìm Chanh Âm, nhưng Liễu tiểu thư đang chơi cao hứng, làm thế nào cũng không chịu trở về, chịu không nổi tính tình nhõng nhẽo của nàng, An Thiếu Du dưới cơn nóng giận bỏ nàng mà đi, xoay người đi tìm Chanh Âm.
Hắn dựa theo đường cũ quay lại, hy vọng trên đường có thể tìm được Chanh Âm, nhưng thời tiết không tốt, được nửa đường đã bắt đầu mưa như trút nước, An Thiếu Du không mang theo ô chỉ đành phải bước nhanh hơn tìm kiếm. Nhưng chạy hơn phân nửa con phố, vẫn không tìm được bóng dáng Chanh Âm.
“Chanh Âm, Chanh Âm, ngươi đang ở đâu vậy!?”
Y thực sự không hiểu An Thiếu Du đang nghĩ cái gì, vui vẻ dạo phố cùng con gái nhà người ta còn phải túm y đi chung làm cái gì? Có phải rảnh quá rồi hay không? Hay là cố ý muốn kích thích một người cô đơn như y, cho y thấy mình không có ai yêu?Chanh Âm khó chịu trong lòng, nhưng lại tức giận mà không dám nói, còn thức thời chậm rãi đi theo phía sau đôi “vợ chồng chưa cưới” kia, cố ý kéo dài một khoảng cách với bọn họ, không muốn đi chung quấy rầy.
Ngày hôm đó có rất nhiều người đi trên đường, thay vì nói đi dạo, không bằng nói là chen chúc, sơ ý một chút là bị lạc lại phía sau, hơn nữa An Thiếu Du chỉ quan tâm cử động của cô nương kia cho nên không để ý đến Chanh Âm, Chanh Âm chỉ có thể tự lực cánh sinh nhìn chằm chằm “hai vị chủ nhân”, nếu không tuyệt đối sẽ chết cực kỳ bi thảm.
Liễu Nhược Nhan kia thật đúng là một tiểu thư phiền toái, lúc thì lượn qua cửa hàng đá quý, lúc thì nhào tới cửa hàng châu bảo, một hồi lại thấy đang xem túi thơm ở sạp nhỏ bên đường, Chanh Âm đi đến nỗi mệt muốn chết, nhưng hai người kia lại giống như cực kỳ thích thú, dọc theo đường đi còn cười cười nói nói, nhìn qua sung sướng vô cùng.
“Mẹ ôi… Con người thật đúng là giỏi thay đổi.” Lau giọt mồ hôi trên trán, Chanh Âm không khỏi nghĩ thầm.
Mười năm trước, y quấn lấy An Thiếu Du ra ngoài du ngoạn chưa chắc hắn đã hăng hái như vậy, chứ đừng nói chi là đi dạo phố, chỉ mới đi được vài bước, hắn đã bày ra cái mặt thối dọa người, khi đó y cho là hắn không thích mấy chuyện này, mà hiện tại xem ra, quả nhiên là hắn không thích y.
“Thiếu Du ca ca, mau đến xem cái này!” Giọng nói Liễu Nhược Nhan truyền đến, Chanh Âm thở phì phò nhìn về phía trước.
Chỉ thấy An Thiếu Du mỉm cười nhìn Liễu Nhược Nhan, mà tiểu cô nương kia đang ngây thơ cầm lấy một cái trống bỏi trên sạp nhỏ lắc qua lắc lại, Chanh Âm nghe được tiếng vang “tùng tùng tùng” hết sức chói tai.
“Đúng là… nữ nhân phiền phức!” Chanh Âm thở dốc vài tiếng, thân thể từ từ xuất hiện cảm giác vô lực.
Y không còn là đại thiếu gia An gia lúc trước, những dằn vặt xác thịt mấy năm nay đã mang đến những hậu quả nghiêm trọng cho cơ thể y, bởi vì đặc thù công việc, thân thể của nhóm tiểu quan hoặc nhiều hoặc ít đều có chút bệnh biến, mà Chanh Âm lại đặc biệt “gắng sức”, thể xác y đã sớm gần như bên bờ sụp đổ, lão bản có tìm đại phu đến xem cho y, dựa theo lời đại phu kia nói…, hiện tại y chỉ thích hợp dưỡng ở trong phòng, được người ta nuôi, thỉnh thoảng có thể đi tản bộ một chút, nhưng muốn đi du lịch, lặn lội đường xa, hoạt động mệt nhọc gì đó, không thể nghi ngờ chính là tự tìm cái chết.
Chanh Âm không nói chuyện này cho An Thiếu Du biết, bởi vì cho dù có nói, người nọ chắc chắn cũng sẽ cho rằng y viện cớ không muốn ra ngoài, nói cũng vô ích, không cần phải làm chuyện không có ý nghĩa.
Thế nhưng nếu lại tiếp tục chen chúc, y có lẽ sẽ thật sự bị khiêng trở về mất…
Không hy vọng sự tình biến thành như vậy, Chanh Âm hít sâu một cái, hô lên với An Thiếu Du cách đó không xa: “Thiếu Du, ta, ta nghĩ… Oa a!” Khi y mới nói được một nửa thì, đám người trước mặt bỗng nhiên lao về phía trước, Chanh Âm không kịp tránh bị đụng ngã xuống đất.
“Chờ…”
“Này này, nhanh đi xem, phía trước có người đang ném tú cầu kìa!”
“Đi mau, đi mau!”
Nghe người khác nói như vậy, đương nhiên là một đám người vội vàng đi xem náo nhiệt, cũng không quan tâm giẫm đạp nhau hay chen chúc đau đớn, Liễu Nhược Nhan cũng tràn đầy hiếu kỳ đối với việc ném tú cầu này, lôi kéo An Thiếu Du chạy về hướng đó, An Thiếu Du không cách nào cự tuyệt, theo bản năng nhìn về phía sau một cái, nhưng bởi vì thực sự quá nhiều người, cho nên hắn căn bản không tìm thấy tăm hơi Chanh Âm, nhớ lại trước kia Chanh Âm cũng rất thích xem náo nhiệt, cho nên hắn kết luận lát nữa Chanh Âm sẽ đi theo, cũng không lo lắng nữa, liền đi cùng Liễu Nhược Nhan.
Khi đám người dần dần đi xa, Chanh Âm bất hạnh bị người ta giẫm đạp mới chậm rãi đứng dậy ho khan vài tiếng, áo choàng trắng tinh bị in mấy vết chân màu đen, gương mặt và hai tay cũng dính đầy bụi bặm, tóc tai lộn xộn, bộ dáng có chút chật vật.
Không có sức đứng lên, Chanh Âm chỉ có thể ngồi dưới đất cười khổ, trước sửa sang lại tóc của mình, sau đó mới tới y phục…
Thật là khổ sở, rất muốn nôn.
Chanh Âm một bên chỉnh lý dung nhan một bên nhíu mày, mới vừa rồi chẳng qua chỉ cảm thấy vô lực, nhưng trải qua trận đè ép ban nãy, hình như lục phủ ngũ tạng cũng bị đảo lộn khó chịu không chịu nổi, ngay cả đầu cũng…
“Chóng mặt quá…”
Ôm đầu đứng dậy, trong lúc nhất thời Chanh Âm không thể phân biệt được phương hướng, cũng không nhớ rõ đám người vừa nãy đã đi đâu, bất đắc dĩ y không thể làm gì khác hơn là ở lại gần đây chờ An Thiếu Du tới tìm, để không cản trở người khác qua lại, Chanh Âm đi tới một gốc cây ven đường ngồi xuống, nhìn người đi tới đi lui trên đường, dựa vào thân cây vững chắc phía sau khiến y từ từ buồn ngủ.
Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, mệt mỏi rã rời, y muốn nghỉ ngơi một chút…
Lại nói tới An Thiếu Du đi theo Liễu tiểu thư, hai người vừa đến phía dưới cẩm tú lầu các nọ, nơi đó đã tập hợp không ít người vây xem, nghe nói là con gái của một vị phú thương ở hoàng thành, cũng sắp hai mươi ba rồi, còn chưa gả ra ngoài, cho nên mới đến chỗ này, ở đây ném tú cầu chọn rể, tất cả mọi người đều là hiếu kỳ, cũng muốn đến xem rốt cuộc dung mạo tính tình vị tiểu thư này như thế nào, vì sao bây giờ còn chưa lấy được chồng.
Ban đầu chỉ là đến xem náo nhiệt, nhưng An Thiếu Du lại nhanh mắt ở trong đám người thấy được người không muốn gặp —— lão bản Căng Uyên Lâu Diệu Linh!
Vừa trông thấy, hắn theo phản xạ muốn xoay người kéo Chanh Âm rời khỏi, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không muốn làm, nhưng lúc này lại xuất hiện vấn đề, bên cạnh hắn nào còn bóng dáng của Chanh Âm, bên trái là Liễu Nhược Nhan đang xem náo nhiệt, bên phải là người lạ không quen biết, An Thiếu Du thấy thế nhất thời trong lòng cảm thấy bất an, cuống quít nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn không thấy thân ảnh quen thuộc kia.
“Liễu tiểu thư, có nhìn thấy Chanh Âm không?” An Thiếu Du chỉ có thể hỏi Liễu Nhược Nhan.
“Y không phải ở phía sau sao?” Liễu Nhược Nhan không thích hắn quan tâm người khác trước mặt mình, vì vậy nói dối.
Không vừa lòng câu trả lời của nàng, An Thiếu Du càng lúc càng bất an, hắn nói với Liễu Nhược Nhan, muốn nàng và mình cùng rời khỏi đây đi tìm Chanh Âm, nhưng Liễu tiểu thư đang chơi cao hứng, làm thế nào cũng không chịu trở về, chịu không nổi tính tình nhõng nhẽo của nàng, An Thiếu Du dưới cơn nóng giận bỏ nàng mà đi, xoay người đi tìm Chanh Âm.
Hắn dựa theo đường cũ quay lại, hy vọng trên đường có thể tìm được Chanh Âm, nhưng thời tiết không tốt, được nửa đường đã bắt đầu mưa như trút nước, An Thiếu Du không mang theo ô chỉ đành phải bước nhanh hơn tìm kiếm. Nhưng chạy hơn phân nửa con phố, vẫn không tìm được bóng dáng Chanh Âm.
“Chanh Âm, Chanh Âm, ngươi đang ở đâu vậy!?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook