Chanh Âm lần thứ hai mất tích!
Trước kia là khi An Thiếu Du rời phủ ra ngoài, nhưng hôm nay lại ở ngay dưới mắt hắn, biến mất không còn chút tung tích!
An Thiếu Du sốt ruột, lúc này bỏ quên luôn vị hôn thê của mình, một đường quay về phủ nhưng vẫn không tìm được tung tích Chanh Âm.
Vốn muốn phái mọi người trong phủ đi tìm, lại bị phụ thân An Kế Vũ ngăn trở.
“Thiếu Du, làm như vậy quá không sáng suốt rồi, có thể người nam nhân kia… Ta là nói Chanh Âm kia chơi mệt rồi, chờ một chút sẽ trở lại thôi.”
Phụ thân nói như vậy cũng không phải không có đạo lý, vì vậy An Thiếu Du không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống lo lắng trong lòng, đợi đến chạng vạng ngày hôm đó, vẫn như trước không thấy Chanh Âm trở về…
Toàn bộ kiên nhẫn đều dùng hết, An Thiếu Du rốt cuộc không kìm nén được nữa, bất chấp mọi người phản đối, mang theo một đám hạ nhân chia ra tìm kiếm tung tích Chanh Âm ở trong thành trấn suốt đêm, thế nhưng đêm tối buông xuống, vẫn như cũ không tìm được một chút manh mối nào…
Sáng sớm hôm sau, thời điểm vân khai nhật xuất*, An Thiếu Du mới lôi thân thể mệt mỏi không chịu nổi trở về phủ đệ, đám hạ nhân cũng uể oải đến đi không nổi, thậm chí có mấy người vừa vào cửa đã ngã xuống, một đám người tìm kiếm cả đêm khó trách được đều gục ngã.
*Vân khai nhật xuất: mây đen tiêu tán, lại thấy ánh mặt trời.
Trong những người này chỉ có mỗi An Thiếu Du dù mặt mày ủ rũ cũng không muốn dừng lại, hắn chỉ là thấy trời đã sáng, cảm giác cần phải trở về giải thích cho các trưởng bối, dự định sau đó lại ra ngoài tiếp tục tìm kiếm.
“Người đâu!” Hắn vừa nói vừa bước nhanh vào nhà, “Đợi tí nữa nói cho lão gia biết, ta…”
Cửa đại sảnh “két” một tiếng mở rộng, An Thiếu Du nhìn thấy bóng lưng cao lớn của phụ thân, ông chậm rãi xoay người đối diện với con trai, thanh âm An Thiếu Du cũng bởi vậy mà im bặt.
“Ngươi còn biết đến người cha này à!?” An Kế Vũ châm chọc nói.
An Thiếu Du cúi đầu, không cam chịu kêu một tiếng: “Cha.”
“Hừ!” An Kế Vũ hừ lạnh đi đến trước mặt nhi tử, nhìn bộ dạng của hắn, còn đâu vẻ tiêu sái đáng nói của trước đây nữa?
Lại nghĩ tới hắn biến thành như vậy, toàn bộ đều do tên nam kỹ kia ban tặng, nhất thời tức giận không kềm được!
“Ngươi nhìn lại ngươi đi, đều là cái bộ dáng gì đây!?” Ông chỉ vào người An Thiếu Du nói, “Ngươi điên rồi có đúng hay không?”
“Cha, ta không có!” An Thiếu Du phản bác, “Chanh Âm mất tích, ta muốn tìm hắn mà thôi.”
“Chanh Âm, Chanh Âm… Lại là An Thừa Anh, cái tên tiểu hỗn trướng kia có cái gì tốt!?” An Kế Vũ lớn tiếng quát, “Ngươi cũng đừng quên, tiểu tử kia là thiếu gia Bản gia, trước đây hại ngươi khổ biết bao nhiêu…”
“Ta không có…” An Thiếu Du không nhịn được quay đầu sang chỗ khác.
“Cha, trước đây tuy rằng y quá phận, nhưng chí ít cũng không có tổn hại ta… Huống chi y còn nhường lại địa vị cho ta, nuôi y về tình về…”
“Về cái gì mà về!? Ngươi thông minh như vậy, lẽ nào không nhìn ra tiểu tử ngu ngốc kia ôm ý xấu* đối với ngươi sao?”
*Nguyên văn “tâm hoài bất quỹ”: trong lòng có ý đồ xấu.
“…!”
“Đừng tưởng rằng ta già rồi thì thành kẻ đui mù!” An Kế Vũ nhắc tới Chanh Âm thì nghiến răng nghiến lợi, “Tiểu hỗn đản kia căn bản chính là muốn ngươi bồi ở bên cạnh y, muốn ta tuyệt hậu! Ta sao có thể cho y đắc thắng được!?”
Thì ra, cha vẫn luôn biết…
“Khi đó… y vẫn còn nhỏ, căn bản không hiểu…”
An Thiếu Du còn muốn che giấu thay Chanh Âm, lại không đuổi kịp được lời lẽ sắc bén của phụ thân.
“Y không hiểu?” Ông giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, “Thiếu Du! Ngươi tỉnh táo một chút đi!”
“An Thừa Anh rõ ràng là lợi dụng tính tình niệm ân* của ngươi, muốn dùng cái này ràng buộc ngươi cả đời!”
*Niệm ân: nhớ ơn.
“Này…”
Biết, hắn biết chứ… mục đích An Thừa Anh nhường lại vị trí đương gia, còn có suy nghĩ của y, hết thảy hắn đều biết, thế nhưng dù biết rất rõ, hắn lại chưa từng nghĩ đến việc muốn y rời khỏi, chỉ là nghĩ kéo dài khoảng cách với y ở trong nhà này, cũng không hy vọng y biến mất ở trước mắt mình…
An Kế Vũ không biết suy nghĩ của con trai, tiếp tục thuyết phục: “Thiếu Du, tỉnh lại đi! Cái người Bản gia xảo quyệt này căn bản không đáng để ngươi lãng phí tâm sức đâu!”
Nghe vậy, An Thiếu Du cắn cắn môi, hai tay nắm chặt thành quyền, trong lúc nhất thời cũng không biết trong lòng là tư vị gì.
Đối diện với nhi tử trầm mặc, An Kế Vũ bất mãn lên tiếng nói: “Chẳng lẽ… ngươi bị tiểu hỗn đản kia mê hoặc tâm trí rồi?”
“Không, ta không có!” An Thiếu Du lời này đáp rất nhanh.
An Thừa Anh làm sao có thể mê hoặc được hắn? Hắn chỉ là đồng tình với tên thiếu gia bị ép bán thân này mà thôi, chỉ là thương xót y đã mất đi hết thảy, vì để bù đắp mọi thứ mà phụ thân đã làm, cho nên mới…
“Ta… và y… không thể nào.”
“Biết không thể nào là được rồi.” An Kế Vũ thoáng yên lòng, “Sống chết của y cũng không cần lo lắng, có thể trải qua mười năm ở kỹ viện, y cũng không phải là một món hàng bình thường gì, yên tâm đi!”
Phụ thân nói vậy chính là để ngăn trở hắn ra ngoài tìm người lần nữa, An Thiếu Du không cam lòng nhưng lại không thể nói thẳng, nếu không chẳng khác nào tự vả miệng mình, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể ở lại trong phủ tiếp tục bận rộn làm việc, cộng thêm đối phó với “vị hôn thê” kia.
Thế nhưng việc Chanh Âm không về lại phảng phất giống như đặt một tảng đá lớn trong lòng An Thiếu Du, hắn cũng không biết mình bị làm sao, trước chuyên tâm chăm chỉ xử ý công việc hiện tại không còn sót lại chút gì, lại kiên nhẫn rộng lượng đối xử với Liễu Nhược Nhan không giữ lại chút nào.
“Vì một người thân thích mà ngươi đối xử với ta như vậy sao!? Đáng ghét!”
Trải qua một hồi tranh cãi, Liễu Nhược Nhan rốt cuộc không chịu được sự lãnh đạm và hờ hững của vị hôn phu nữa, dứt khoát xoay người bỏ đi.
An Thiếu Du cũng không đuổi theo, mấy ngày nay hắn cũng bị nữ nhân này ồn ào quá sức rồi, thật không biết tại sao trước đó lại coi trọng tính nết ngang ngược của nàng như vậy nữa!?
Đau đầu ngã vào ghế, từ lúc Chanh Âm mất tích đã qua năm ngày, An Thiếu Du lo lắng không thôi sống một ngày mà giống như một năm, nhưng lại không thể ra ngoài tìm kiếm, nếu cuộc sống như vậy cứ tiếp tục, hắn sớm muộn gì cũng sẽ nổi điên.
Vào ngày thứ bảy, ngay tại lúc hắn sắp bỏ vũ khí đầu hàng, tình hình đột nhiên biến chuyển, ngày hôm đó sau giờ ngọ Chanh Âm đã mất tích sáu ngày xuất hiện tại cổng An phủ…
Trước kia là khi An Thiếu Du rời phủ ra ngoài, nhưng hôm nay lại ở ngay dưới mắt hắn, biến mất không còn chút tung tích!
An Thiếu Du sốt ruột, lúc này bỏ quên luôn vị hôn thê của mình, một đường quay về phủ nhưng vẫn không tìm được tung tích Chanh Âm.
Vốn muốn phái mọi người trong phủ đi tìm, lại bị phụ thân An Kế Vũ ngăn trở.
“Thiếu Du, làm như vậy quá không sáng suốt rồi, có thể người nam nhân kia… Ta là nói Chanh Âm kia chơi mệt rồi, chờ một chút sẽ trở lại thôi.”
Phụ thân nói như vậy cũng không phải không có đạo lý, vì vậy An Thiếu Du không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống lo lắng trong lòng, đợi đến chạng vạng ngày hôm đó, vẫn như trước không thấy Chanh Âm trở về…
Toàn bộ kiên nhẫn đều dùng hết, An Thiếu Du rốt cuộc không kìm nén được nữa, bất chấp mọi người phản đối, mang theo một đám hạ nhân chia ra tìm kiếm tung tích Chanh Âm ở trong thành trấn suốt đêm, thế nhưng đêm tối buông xuống, vẫn như cũ không tìm được một chút manh mối nào…
Sáng sớm hôm sau, thời điểm vân khai nhật xuất*, An Thiếu Du mới lôi thân thể mệt mỏi không chịu nổi trở về phủ đệ, đám hạ nhân cũng uể oải đến đi không nổi, thậm chí có mấy người vừa vào cửa đã ngã xuống, một đám người tìm kiếm cả đêm khó trách được đều gục ngã.
*Vân khai nhật xuất: mây đen tiêu tán, lại thấy ánh mặt trời.
Trong những người này chỉ có mỗi An Thiếu Du dù mặt mày ủ rũ cũng không muốn dừng lại, hắn chỉ là thấy trời đã sáng, cảm giác cần phải trở về giải thích cho các trưởng bối, dự định sau đó lại ra ngoài tiếp tục tìm kiếm.
“Người đâu!” Hắn vừa nói vừa bước nhanh vào nhà, “Đợi tí nữa nói cho lão gia biết, ta…”
Cửa đại sảnh “két” một tiếng mở rộng, An Thiếu Du nhìn thấy bóng lưng cao lớn của phụ thân, ông chậm rãi xoay người đối diện với con trai, thanh âm An Thiếu Du cũng bởi vậy mà im bặt.
“Ngươi còn biết đến người cha này à!?” An Kế Vũ châm chọc nói.
An Thiếu Du cúi đầu, không cam chịu kêu một tiếng: “Cha.”
“Hừ!” An Kế Vũ hừ lạnh đi đến trước mặt nhi tử, nhìn bộ dạng của hắn, còn đâu vẻ tiêu sái đáng nói của trước đây nữa?
Lại nghĩ tới hắn biến thành như vậy, toàn bộ đều do tên nam kỹ kia ban tặng, nhất thời tức giận không kềm được!
“Ngươi nhìn lại ngươi đi, đều là cái bộ dáng gì đây!?” Ông chỉ vào người An Thiếu Du nói, “Ngươi điên rồi có đúng hay không?”
“Cha, ta không có!” An Thiếu Du phản bác, “Chanh Âm mất tích, ta muốn tìm hắn mà thôi.”
“Chanh Âm, Chanh Âm… Lại là An Thừa Anh, cái tên tiểu hỗn trướng kia có cái gì tốt!?” An Kế Vũ lớn tiếng quát, “Ngươi cũng đừng quên, tiểu tử kia là thiếu gia Bản gia, trước đây hại ngươi khổ biết bao nhiêu…”
“Ta không có…” An Thiếu Du không nhịn được quay đầu sang chỗ khác.
“Cha, trước đây tuy rằng y quá phận, nhưng chí ít cũng không có tổn hại ta… Huống chi y còn nhường lại địa vị cho ta, nuôi y về tình về…”
“Về cái gì mà về!? Ngươi thông minh như vậy, lẽ nào không nhìn ra tiểu tử ngu ngốc kia ôm ý xấu* đối với ngươi sao?”
*Nguyên văn “tâm hoài bất quỹ”: trong lòng có ý đồ xấu.
“…!”
“Đừng tưởng rằng ta già rồi thì thành kẻ đui mù!” An Kế Vũ nhắc tới Chanh Âm thì nghiến răng nghiến lợi, “Tiểu hỗn đản kia căn bản chính là muốn ngươi bồi ở bên cạnh y, muốn ta tuyệt hậu! Ta sao có thể cho y đắc thắng được!?”
Thì ra, cha vẫn luôn biết…
“Khi đó… y vẫn còn nhỏ, căn bản không hiểu…”
An Thiếu Du còn muốn che giấu thay Chanh Âm, lại không đuổi kịp được lời lẽ sắc bén của phụ thân.
“Y không hiểu?” Ông giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, “Thiếu Du! Ngươi tỉnh táo một chút đi!”
“An Thừa Anh rõ ràng là lợi dụng tính tình niệm ân* của ngươi, muốn dùng cái này ràng buộc ngươi cả đời!”
*Niệm ân: nhớ ơn.
“Này…”
Biết, hắn biết chứ… mục đích An Thừa Anh nhường lại vị trí đương gia, còn có suy nghĩ của y, hết thảy hắn đều biết, thế nhưng dù biết rất rõ, hắn lại chưa từng nghĩ đến việc muốn y rời khỏi, chỉ là nghĩ kéo dài khoảng cách với y ở trong nhà này, cũng không hy vọng y biến mất ở trước mắt mình…
An Kế Vũ không biết suy nghĩ của con trai, tiếp tục thuyết phục: “Thiếu Du, tỉnh lại đi! Cái người Bản gia xảo quyệt này căn bản không đáng để ngươi lãng phí tâm sức đâu!”
Nghe vậy, An Thiếu Du cắn cắn môi, hai tay nắm chặt thành quyền, trong lúc nhất thời cũng không biết trong lòng là tư vị gì.
Đối diện với nhi tử trầm mặc, An Kế Vũ bất mãn lên tiếng nói: “Chẳng lẽ… ngươi bị tiểu hỗn đản kia mê hoặc tâm trí rồi?”
“Không, ta không có!” An Thiếu Du lời này đáp rất nhanh.
An Thừa Anh làm sao có thể mê hoặc được hắn? Hắn chỉ là đồng tình với tên thiếu gia bị ép bán thân này mà thôi, chỉ là thương xót y đã mất đi hết thảy, vì để bù đắp mọi thứ mà phụ thân đã làm, cho nên mới…
“Ta… và y… không thể nào.”
“Biết không thể nào là được rồi.” An Kế Vũ thoáng yên lòng, “Sống chết của y cũng không cần lo lắng, có thể trải qua mười năm ở kỹ viện, y cũng không phải là một món hàng bình thường gì, yên tâm đi!”
Phụ thân nói vậy chính là để ngăn trở hắn ra ngoài tìm người lần nữa, An Thiếu Du không cam lòng nhưng lại không thể nói thẳng, nếu không chẳng khác nào tự vả miệng mình, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể ở lại trong phủ tiếp tục bận rộn làm việc, cộng thêm đối phó với “vị hôn thê” kia.
Thế nhưng việc Chanh Âm không về lại phảng phất giống như đặt một tảng đá lớn trong lòng An Thiếu Du, hắn cũng không biết mình bị làm sao, trước chuyên tâm chăm chỉ xử ý công việc hiện tại không còn sót lại chút gì, lại kiên nhẫn rộng lượng đối xử với Liễu Nhược Nhan không giữ lại chút nào.
“Vì một người thân thích mà ngươi đối xử với ta như vậy sao!? Đáng ghét!”
Trải qua một hồi tranh cãi, Liễu Nhược Nhan rốt cuộc không chịu được sự lãnh đạm và hờ hững của vị hôn phu nữa, dứt khoát xoay người bỏ đi.
An Thiếu Du cũng không đuổi theo, mấy ngày nay hắn cũng bị nữ nhân này ồn ào quá sức rồi, thật không biết tại sao trước đó lại coi trọng tính nết ngang ngược của nàng như vậy nữa!?
Đau đầu ngã vào ghế, từ lúc Chanh Âm mất tích đã qua năm ngày, An Thiếu Du lo lắng không thôi sống một ngày mà giống như một năm, nhưng lại không thể ra ngoài tìm kiếm, nếu cuộc sống như vậy cứ tiếp tục, hắn sớm muộn gì cũng sẽ nổi điên.
Vào ngày thứ bảy, ngay tại lúc hắn sắp bỏ vũ khí đầu hàng, tình hình đột nhiên biến chuyển, ngày hôm đó sau giờ ngọ Chanh Âm đã mất tích sáu ngày xuất hiện tại cổng An phủ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook