Quý Hạ hừ nhẹ, cô liếm mặt và cằm Giản Trầm Tinh như một chú mèo nhỏ, hai bầu ngực cọ vào ngực anh, bốn đóa nhũ hoa đều đã cứng hết cả. Quý Hạ hơi nhón chân, một tay đỡ lấy trụ thịt của anh khiến nó dán chặt vào cô bé của mình.

Một tay Giản Trầm Tinh bồi hồi trên lưng Quý Hạ, một tay kia lại đặt dưới mông cô. Anh cười, ôm eo Quý Hạ dịch cả người cô sang một bên bàn ăn, Giản Trầm Tinh hơi đè cô xuống, anh nói khẽ: “Bảo bối, lần này anh cũng rất muốn…” Anh nói xong lại ngồi dậy, ngón tay cắm vào cửa hoa đang mấp máy của cô như ám chỉ, vừa thở dài vừa nói cho hết lời: “Cắm vào trong.”

Quý Hạ vẫn vịn tay vào mép bàn ăn để mình có thể đứng thẳng như cũ. Cô nghe thấy tiếng anh xé hộp bao cao su thì không khỏi căng thẳng. Cho dù cô có mong ngóng anh tiến thêm bước nữa thì cũng sẽ bất giác thấy hồi hộp.

Mà Giản Trầm Tinh đã quá quen với đủ loại cảm xúc của cô, bởi vậy mặc kệ việc gậy th*t bên dưới đang gào thét quằn quại anh vẫn nhẫn nhịn an ủi cô, đến tận khi Quý Hạ cuối cùng cũng “chuẩn bị tốt” mới chậm rãi thúc cậu bé của anh vào trong khu vườn ướt át mềm mại ấy. Cảm giác trọn vẹn căng tràn thế này khiến Quý Hạ thỏa mãn đến độ nheo mắt lại, cô cố gắng hẩy mông lên dán lấy anh gần hơn.

Tay Giản Trầm Tinh đan vào tay Quý Hạ, anh nhốt cả cơ thể cô trong lồng ngực mình, không chịu cho cô thời gian giảm xóc mà sau khi tiến vào lập tức đẩy vào thật hung mãnh, mãnh liệt đến độ cô không thể kiềm lòng nổi mà kêu lên.

“Giọng bảo bối êm tai quá.” Anh ca ngợi, “Cho anh nghe thêm được không?”

Quý Hạ đâu còn sức lực nghĩ xem anh đang nói gì nữa, cô chỉ biết gật đầu lung tung, nhưng rồi lại không biết phải nói gì nên chỉ cất lên những tiếng hừ hừ trống rỗng.

“Xem ra hôm nay bảo bối không ngoan lắm thì phải.” Anh giả vờ giả vịt mà thở dài, cắm sâu trong mật huyệt không thèm nhúc nhích.

Quý Hạ bất mãn đong đưa eo, nhưng thế vẫn là chưa đủ. Không thể không thừa nhận anh hiểu những điểm mẫn cảm nơi nóng cháy ấy hơn cô nhiều, thế nên Quý Hạ ngừng lại, sau khi thở dốc một hồi mới dài giọng nói: “Anh Giản, anh động một lần đi.”

Giản Trầm Tinh chỉ hơi rút gậy th*t ra đôi chút, lại chậm rãi thúc mạnh vào trong: “Thế này hả?”

“Nhanh hơn nữa cơ.” Cô vặn eo, vòng một tay qua vai anh, rồi quay đầu lại trao cho Giản Trầm Tinh một nụ hôn sâu, dường như đang cố nịnh anh, để anh còn dẫn mình thoát khỏi cảnh khó xử. Đồng thời lại co rút mật huyệt khiêu khích ngọc hành của anh, giục giã anh mau nhanh lên. Nhưng Giản Trầm Tinh vẫn cầm lấy một bàn tay cô, bàn tay còn lại thì vỗ về đùa giỡn bầu ngực sữa của Quý Hạ, gậy th*t chôn sâu trong vườn hoa dường như đang căng lên. Anh cắn môi dưới của Quý Hạ, cười khẽ: “Ngoan, để anh Giản “yêu” em nào.”

Quý Hạ thoáng thất thần trong giây lát, nhưng ngay sau đó cô đã hoàn toàn lạc lối trong những cơn mưa rền gió dữ mà anh mang lại, cô cảm thấy cả người đều nhẹ bẫng, chỉ có chỗ đang quấn quýt lấy anh bên dưới lại càng thêm chân thực.

Bàn ăn vang lên những tiếng kẽo kẹt dưới động tác thô bạo của hai người, dường như nó đang kháng nghị đôi nam nữ đang mê mải này cứ áp bách nó. Quý Hạ vì hùa theo anh mà nãy giờ vẫn đang nhón chân, nhưng dần dần cô cũng hơi đuối sức.

“A, a Trầm Tinh.. Chân em hình như… Ưm… Rút gân.”

Giản Trầm Tinh ngưng thở dốc, anh đánh bờ mông cong của Quý Hạ như thể trừng phạt: “Đúng lúc quá nhỉ.”

Mật huyệt co lại vì cái đập trên mông, khiến anh rít lên một tiếng, suýt nữa không kiềm được mà lại đưa đẩy.

“Em kẹp chặt quá, Quý Hạ.” Anh nói xong bèn rời khỏi cô bé của cô, đặt một chiếc ghế dựa sang bên cạnh mình, “Đây, dùng cái này.”

Gậy th*t của anh vì ngâm mình trong mật dịch của cô mà phản xạ một lớp nước dính loang loáng, nó tới tới lui lui theo bước đi của anh, cứ mãi tìm kiếm hoa kính khiến nó mê mẩn. Quý Hạ nương theo sức anh mà giang rộng chân ngồi quay lưng vào Giản Trầm Tinh, khiến anh lập tức trông rõ mật huyệt đỏ bừng của cô. Mà anh cũng chẳng chần chờ lấy một giây, lập tức cắm vào trong ấy.

Thế là vật xui xẻo từ chiếc bàn thành chiếc ghế. Chân ghế rời khỏi rồi lại chạm vào mặt đất theo mỗi động tác của anh, phát ra những âm thanh chan chát không ngừng.

“Nhanh quá… Trầm Tinh… Chậm… Chậm chút được không…” Quý Hạ bị anh đâm tới độ cơ hồ ngã xuống bèn lắc đầu xin tha.

“Vậy em xin anh đi.” Anh vẫn không dao động.

:Xin anh… Ưm… Xin anh chậm chút thôi…”

“Xin cũng vô ích.” Anh lại xấu tính mà đánh nát hy vọng của cô.

“A… Anh… Anh đúng là đồ xấu xa…” Quý Hạ siết tay thật chặt, đôi mắt cũng nhắm chặt lại, những tiếng rên rỉ trào ra từ đôi môi cô tiếng này lại cao hơn tiếng trước. Anh cứ mãi cọ rồi lưu luyến ở mỗi điểm mẫn cảm của cô khiến Quý Hạ đã bắt đầu yếu thế. Thần kinh nơi mật huyệt đã hưng phấn tới cực hạn, cuối cùng cũng tước vũ khí đầu hàng trước cơn kích thích quá độ, một đợt mật dịch phun trào từ sâu trong lòng h oa huy*t, chúng xối hết lên đầu cột và cán ngọc hành của Giản Trầm Tinh, rồi chẳng mấy chốc lại bị anh đưa ra khỏi lãnh thổ khu vườn ấy, chúng chảy xuống từ đùi, nhỏ từng giọt từng giọt trên ghế.

Giản Trầm Tinh cố ý kéo dài dư âm cơn thăng hoa của cô, anh càng ra sức càn quấy, thậm chí còn duỗi một bàn tay đè lại đáy nụ hoa của Quý Hạ.

Thần kinh mật huyệt lại hưng phấn thêm một lần nữa, thịt non thân mật mà cắn lấy anh, mà kẹp chặt lấy anh, dường như muốn giam giữ cây gậy th*t kia ở lại vĩnh viễn.

“Quý Hạ, kêu tên anh đi.”

“Giản Trầm Tinh, Giản Trầm Tinh, Giản Trầm Tinh…” Cô cơ hồ lại chạm tới một đợt thăng hoa nho nhỏ nữa.

Giản Trầm Tinh nhắm mắt lại thở hổn hển, cuối cùng anh cũng bắn.

Anh thoáng yên lặng vài phút, cứ thể để dương v*t cắm sâu trong cô bé của cô chứ không rút ra mà ôm lấy Quý Hạ để cô ngồi lên đùi mình. Anh cắn cắn hõm vai cô, hỏi: “Chân nào rút gân?”

“Chân trái.”

Thế nên anh bèn nâng chân trái cô lên, hơi dùng sức bóp qua để thần kinh và gân ở cẳng chân cô thông trở lại. “Có đỡ không?” Anh hỏi.

Quý Hạ nửa dựa vào người anh, cô lười biếng đáp: “Ngốc, đầu ngón chân rút gân mà anh lại mát xa cẳng chân, có vô ích không cơ chứ.”

Giản Trầm Tinh cũng cười. Anh rút gậy th*t ra rồi cởi bao cao su, cúi người vuốt ve chân cô, dịu dàng vỗ về phần gân yếu ớt làm hỏng chuyện tốt của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương