Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh
-
Chương 18: Rượu vang đỏ (H)
Bởi vì phòng tắm quá nhỏ nên hai người tách ra tắm. Chờ đến khi cả hai đã nằm song song trên giường Quý Hạ mới lẩm bẩm: “Bữa trưa đúng là ăn không.”
Giản Trầm Tinh ôm cô, anh xấu xa hỏi lại: “Chẳng phải anh thêm cơm cho em rồi còn gì? Em cũng ăn vui lắm đấy thôi?”
Quý Hạ nhận ra người này càng ngày càng giỏi nói mấy chuyện đen tối, uổng công cô còn còn tưởng anh là nam thần thuần khiết, hoàn toàn không dám suy nghĩ mấy chuyện bậy bạ làm vấy bẩn anh.
Có lẽ do lúc nãy quá kịch liệt mà Giản Trầm Tinh tỉnh táo hơn nhiều, một hồi lâu sau vẫn không ngủ được. Quý Hạ thấy nhịp thở của anh không thay đổi chút nào bèn ngồi dậy, bảo anh nằm lui xuống rồi sau đó ngồi bên trên mát xa đầu cho anh, Giản Trầm Tinh thoải mái, anh cảm thán: “Em yêu cũng giỏi thật đấy.”
Quý Hạ hạ giọng kể chuyện cho anh nghe, chỉ toàn là những chuyện lung tung, cô cũng không chờ anh đáp lại mình, chẳng mấy chốc Giản Trầm Tinh đã ngủ rồi. Riêng Quý Hạ thì lại không buồn ngủ, cô nhẹ nhàng đứng dậy ra khỏi phòng.
Quý Hạ ngồi trên sô pha đọc sách một lát lại nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức vang lên bèn quay vào phòng ngủ gọi anh dậy: “Trầm Tinh, anh mau dậy đi, nếu không tối lại mất ngủ đấy.”
Anh lờ đi, thậm chí còn xoay người định ngủ tiếp.
Nhưng Quý Hạ vẫn kiên trì lay anh dậy. Năm lần bảy lượt cuối cùng anh cũng cau mày mở bừng mắt, bình tĩnh nhìn cô một lát rồi mới mở miệng:
“Phải hôn cơ.”
Cô thò lại gần, trao anh một nụ hôn dài lâu mà dịu dàng.
Sau khi đánh thức anh Quý Hạ bèn vào bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, họ định nấu một bữa tối thịnh soạn để khao Giản Trầm Tinh cuối cùng cũng được nhàn. Khi anh rửa mặt xong xuôi tỉnh táo trở lại cũng vào phòng bếp phụ cô, anh làm những chuyện đơn giản như rửa rau, gọt vỏ trước sự chỉ huy của Quý Hạ. Hai người chia sẻ những chuyện nho nhỏ ở công ty, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười, bầu không khí vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái. Bữa chiều họ ăn tương đối sớm, hai người còn mở một chai rượu vang đỏ để trợ hứng, vừa ăn vừa trò chuyện, lại vừa uống mấy chén xoàng, khi kết thúc đã là đêm khuya.
Tửu lượng của Quý Hạ hơi kém, mặt cô ửng hồng, cô chống cằm, cười tươi tắn nhìn anh dọn dẹp. Giản Trầm Tinh vốn định dẫn cô xuống lầu đi dạo, cuối cùng sau khi rửa chén bát xong thấy vẻ mặt này của cô bèn lập tức thay đổi kế hoạch. Anh giam cô giữa lòng mình và lưng ghế, dâng lên một nụ hôn ướt át lâu dài.
Trong khoang miệng cả hai vẫn còn sót lại mùi rượu vang đỏ, khiến bầu không khí càng thêm phần kiều diễm.
“Nào,” Anh nâng mông cô, “Em chen chân vào đi.” Quý Hạ nghe lời mà chen chân vào ghì chặt lấy eo anh.
Giản Trầm Tinh hơi dùng sức ôm cô vào phòng ngủ. Đôi môi hai người chẳng nỡ tách khỏi nhau, tiếng nước ướt át không hề ngưng suốt cả quãng đường. Vào phòng ngủ, hai người đồng thời ngã lên giường, môi vẫn dán chặt vào nhau. Đến tận khi Quý Hạ cảm thấy mình không thở nổi nữa mới hơi hơi đẩy anh ra, tới lúc này váy ngủ trên người cô đã bị vén tới ngực làm lộ ra nửa gò bồng đào tròn trịa. Giản Trầm Tinh nghiêng người bò lên giường, anh cởi váy ngủ của cô ra ném sang một bên rồi mới cởi đồ của chính mình, anh hà hơi bên vành tai đẹp đẽ của cô: “Bảo bối, anh thích thói quen không mặc bra của em chết mất, em xem, nụ hồng này của em,” Anh khảy đóa anh đào đang run run kia, “Đã cứng rồi đây.”
Quý Hạ nhìn theo ngón trỏ của Giản Trầm Tinh thì thấy anh đang hứng khởi “bắt nạt” hai đóa anh đào của mình, còn vẽ vòng tròn quanh nó. “Hình như hôm qua anh đã nói là anh muốn nếm thử bầu ngực mềm của
bảo bối thì phải.” Anh nói xong bèn dùng miệng liếm viên đỏ nhòn nhọn ấy thay cho việc dùng tay đùa nghịch nó, anh còn cắn cắn hai nụ hồng ấy nhè nhẹ, khiến Quý Hạ thấy vừa ngứa vừa tê.
Cô hừ khẽ, khó chịu mà lay chân quấn lấy anh, cọ cô bé của mình vào cậu bé của anh.
“Vị không tệ chút nào, y như những gì anh đã tưởng tượng vậy.” Anh gác cằm giữa rãnh sâu hai quả đồi, Giản Trầm Tinh ngẩng đầu cười nhẹ với cô. Quý Hạ ngại ngùng vì những lời trắng trợn của anh tối nay.
“Anh đoán miệng dưới của bảo bối đang nhớ anh, đúng không?” Anh ngồi dậy, lần tay xuống phía dưới kiếm tìm.
“Không có đâu… Ưm…”
“Không á?” Anh hừ cười, rút ngón tay ướt nhẹp ra lắc lắc trước mặt cô: “Thế đây là gì?” Dưới ánh đèn giường mờ nhạt, ngón tay anh bị bao lấy bởi một lớp nước sáng loáng, đó là gì thì chẳng cần phải nói cũng biết.
“Có muốn nếm thử hương vị của chính mình không, bảo bối?” Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, duỗi ngón tay định chạm vào bờ môi đỏ của Quý Hạ.
“Không muốn!” Quý Hạ né anh, “Thế lạ lắm.”
Giản Trầm Tinh cũng không ép cô, anh chỉ bỏ ngón tay vào miệng mình, “Vị không tệ chút nào. Em không thử một lần thì đúng là đáng tiếc thật đấy.”
Quý Hạ nhìn hành động ấy của Giản Trầm Tinh thì không rõ nghĩ gì mà lại kéo cổ tay anh lại gần, sau đó ngậm lấy ngón tay dính đầy nước bọt của Giản Trầm Tinh
Xương tay anh rõ ràng, ngón tay thon dài, móng tay luôn được cắt gọn gàng, nếu ấy là bàn tay con gái thì khen một tiếng đẹp vẫn là chưa đủ.
Giờ phút này, cô nhìn anh chằm chằm, thỉnh thoảng lại có tiếng hừ hừ phát ra từ mũi, cô “chăm sóc” anh hết lòng bằng đầu lưỡi mềm mại
Ánh mắt Giản Trầm Tinh tối lại, anh rút tay ra đặt trên bờ môi đỏ của cô, cúi xuống thầm thì: “Thật muốn nhét dương v*t vào đây, để xem xem cảm giác thế nào.”
Quý Hạ đang định nói vậy thì thử thôi nhưng lại bị anh quặc lấy đôi môi và đầu lưỡi mềm mại. Lần này anh hôn vừa hung hăng vừa tàn nhẫn, Quý Hạ cơ hồ không khép miệng nổi, nước bọt cũng chảy ra từ khóe miệng.
“Như vậy,” Anh tha cho Quý Hạ đang khó lắm mới thở được, “Nên nếm thử chiếc miệng kia của bảo bối mới được, xem có phải cũng nhiều nước thế này không.” Anh cởi quần lót của cô ra, lại thấy mật dịch đã sớm chảy ướt nhẹp cả quần lót, khi anh cởi quần lót ra nước còn ứa ra thêm.
“Xem ra cô bé của bảo bối vẫn giỏi rỉ nước hơn nhỉ.” Anh đùa cợt, búng búng nhẹ cửa mình đang run run.
Quý Hạ hơi hối hận vì đã uống rượu vang đỏ, nếu không cô cũng sẽ không choáng váng đến thế, phải mất một lúc lâu cô mới “load” được câu của anh. Mà sau khi load được cô lại càng thêm ngại ngùng.
“Trầm Tinh…”
“Hửm?” Âm cuối anh hơi cao giọng, nhưng hiển nhiên anh không tính nghe cho hết những lời cô nói.
Vì Giản Trầm Tinh đã cúi đầu hôn lên hai mảnh trai ấy.
Giản Trầm Tinh ôm cô, anh xấu xa hỏi lại: “Chẳng phải anh thêm cơm cho em rồi còn gì? Em cũng ăn vui lắm đấy thôi?”
Quý Hạ nhận ra người này càng ngày càng giỏi nói mấy chuyện đen tối, uổng công cô còn còn tưởng anh là nam thần thuần khiết, hoàn toàn không dám suy nghĩ mấy chuyện bậy bạ làm vấy bẩn anh.
Có lẽ do lúc nãy quá kịch liệt mà Giản Trầm Tinh tỉnh táo hơn nhiều, một hồi lâu sau vẫn không ngủ được. Quý Hạ thấy nhịp thở của anh không thay đổi chút nào bèn ngồi dậy, bảo anh nằm lui xuống rồi sau đó ngồi bên trên mát xa đầu cho anh, Giản Trầm Tinh thoải mái, anh cảm thán: “Em yêu cũng giỏi thật đấy.”
Quý Hạ hạ giọng kể chuyện cho anh nghe, chỉ toàn là những chuyện lung tung, cô cũng không chờ anh đáp lại mình, chẳng mấy chốc Giản Trầm Tinh đã ngủ rồi. Riêng Quý Hạ thì lại không buồn ngủ, cô nhẹ nhàng đứng dậy ra khỏi phòng.
Quý Hạ ngồi trên sô pha đọc sách một lát lại nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức vang lên bèn quay vào phòng ngủ gọi anh dậy: “Trầm Tinh, anh mau dậy đi, nếu không tối lại mất ngủ đấy.”
Anh lờ đi, thậm chí còn xoay người định ngủ tiếp.
Nhưng Quý Hạ vẫn kiên trì lay anh dậy. Năm lần bảy lượt cuối cùng anh cũng cau mày mở bừng mắt, bình tĩnh nhìn cô một lát rồi mới mở miệng:
“Phải hôn cơ.”
Cô thò lại gần, trao anh một nụ hôn dài lâu mà dịu dàng.
Sau khi đánh thức anh Quý Hạ bèn vào bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, họ định nấu một bữa tối thịnh soạn để khao Giản Trầm Tinh cuối cùng cũng được nhàn. Khi anh rửa mặt xong xuôi tỉnh táo trở lại cũng vào phòng bếp phụ cô, anh làm những chuyện đơn giản như rửa rau, gọt vỏ trước sự chỉ huy của Quý Hạ. Hai người chia sẻ những chuyện nho nhỏ ở công ty, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười, bầu không khí vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái. Bữa chiều họ ăn tương đối sớm, hai người còn mở một chai rượu vang đỏ để trợ hứng, vừa ăn vừa trò chuyện, lại vừa uống mấy chén xoàng, khi kết thúc đã là đêm khuya.
Tửu lượng của Quý Hạ hơi kém, mặt cô ửng hồng, cô chống cằm, cười tươi tắn nhìn anh dọn dẹp. Giản Trầm Tinh vốn định dẫn cô xuống lầu đi dạo, cuối cùng sau khi rửa chén bát xong thấy vẻ mặt này của cô bèn lập tức thay đổi kế hoạch. Anh giam cô giữa lòng mình và lưng ghế, dâng lên một nụ hôn ướt át lâu dài.
Trong khoang miệng cả hai vẫn còn sót lại mùi rượu vang đỏ, khiến bầu không khí càng thêm phần kiều diễm.
“Nào,” Anh nâng mông cô, “Em chen chân vào đi.” Quý Hạ nghe lời mà chen chân vào ghì chặt lấy eo anh.
Giản Trầm Tinh hơi dùng sức ôm cô vào phòng ngủ. Đôi môi hai người chẳng nỡ tách khỏi nhau, tiếng nước ướt át không hề ngưng suốt cả quãng đường. Vào phòng ngủ, hai người đồng thời ngã lên giường, môi vẫn dán chặt vào nhau. Đến tận khi Quý Hạ cảm thấy mình không thở nổi nữa mới hơi hơi đẩy anh ra, tới lúc này váy ngủ trên người cô đã bị vén tới ngực làm lộ ra nửa gò bồng đào tròn trịa. Giản Trầm Tinh nghiêng người bò lên giường, anh cởi váy ngủ của cô ra ném sang một bên rồi mới cởi đồ của chính mình, anh hà hơi bên vành tai đẹp đẽ của cô: “Bảo bối, anh thích thói quen không mặc bra của em chết mất, em xem, nụ hồng này của em,” Anh khảy đóa anh đào đang run run kia, “Đã cứng rồi đây.”
Quý Hạ nhìn theo ngón trỏ của Giản Trầm Tinh thì thấy anh đang hứng khởi “bắt nạt” hai đóa anh đào của mình, còn vẽ vòng tròn quanh nó. “Hình như hôm qua anh đã nói là anh muốn nếm thử bầu ngực mềm của
bảo bối thì phải.” Anh nói xong bèn dùng miệng liếm viên đỏ nhòn nhọn ấy thay cho việc dùng tay đùa nghịch nó, anh còn cắn cắn hai nụ hồng ấy nhè nhẹ, khiến Quý Hạ thấy vừa ngứa vừa tê.
Cô hừ khẽ, khó chịu mà lay chân quấn lấy anh, cọ cô bé của mình vào cậu bé của anh.
“Vị không tệ chút nào, y như những gì anh đã tưởng tượng vậy.” Anh gác cằm giữa rãnh sâu hai quả đồi, Giản Trầm Tinh ngẩng đầu cười nhẹ với cô. Quý Hạ ngại ngùng vì những lời trắng trợn của anh tối nay.
“Anh đoán miệng dưới của bảo bối đang nhớ anh, đúng không?” Anh ngồi dậy, lần tay xuống phía dưới kiếm tìm.
“Không có đâu… Ưm…”
“Không á?” Anh hừ cười, rút ngón tay ướt nhẹp ra lắc lắc trước mặt cô: “Thế đây là gì?” Dưới ánh đèn giường mờ nhạt, ngón tay anh bị bao lấy bởi một lớp nước sáng loáng, đó là gì thì chẳng cần phải nói cũng biết.
“Có muốn nếm thử hương vị của chính mình không, bảo bối?” Anh chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, duỗi ngón tay định chạm vào bờ môi đỏ của Quý Hạ.
“Không muốn!” Quý Hạ né anh, “Thế lạ lắm.”
Giản Trầm Tinh cũng không ép cô, anh chỉ bỏ ngón tay vào miệng mình, “Vị không tệ chút nào. Em không thử một lần thì đúng là đáng tiếc thật đấy.”
Quý Hạ nhìn hành động ấy của Giản Trầm Tinh thì không rõ nghĩ gì mà lại kéo cổ tay anh lại gần, sau đó ngậm lấy ngón tay dính đầy nước bọt của Giản Trầm Tinh
Xương tay anh rõ ràng, ngón tay thon dài, móng tay luôn được cắt gọn gàng, nếu ấy là bàn tay con gái thì khen một tiếng đẹp vẫn là chưa đủ.
Giờ phút này, cô nhìn anh chằm chằm, thỉnh thoảng lại có tiếng hừ hừ phát ra từ mũi, cô “chăm sóc” anh hết lòng bằng đầu lưỡi mềm mại
Ánh mắt Giản Trầm Tinh tối lại, anh rút tay ra đặt trên bờ môi đỏ của cô, cúi xuống thầm thì: “Thật muốn nhét dương v*t vào đây, để xem xem cảm giác thế nào.”
Quý Hạ đang định nói vậy thì thử thôi nhưng lại bị anh quặc lấy đôi môi và đầu lưỡi mềm mại. Lần này anh hôn vừa hung hăng vừa tàn nhẫn, Quý Hạ cơ hồ không khép miệng nổi, nước bọt cũng chảy ra từ khóe miệng.
“Như vậy,” Anh tha cho Quý Hạ đang khó lắm mới thở được, “Nên nếm thử chiếc miệng kia của bảo bối mới được, xem có phải cũng nhiều nước thế này không.” Anh cởi quần lót của cô ra, lại thấy mật dịch đã sớm chảy ướt nhẹp cả quần lót, khi anh cởi quần lót ra nước còn ứa ra thêm.
“Xem ra cô bé của bảo bối vẫn giỏi rỉ nước hơn nhỉ.” Anh đùa cợt, búng búng nhẹ cửa mình đang run run.
Quý Hạ hơi hối hận vì đã uống rượu vang đỏ, nếu không cô cũng sẽ không choáng váng đến thế, phải mất một lúc lâu cô mới “load” được câu của anh. Mà sau khi load được cô lại càng thêm ngại ngùng.
“Trầm Tinh…”
“Hửm?” Âm cuối anh hơi cao giọng, nhưng hiển nhiên anh không tính nghe cho hết những lời cô nói.
Vì Giản Trầm Tinh đã cúi đầu hôn lên hai mảnh trai ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook