Nhất Ngôn Thông Thiên
-
Quyển 1 - Chương 25: Giếng nước và nữ nhân
Dịch giả: Hoangtruc
Ngáy thật ra cũng không vấn đề gì lắm, chỉ là kéo hơi đều đều như vậy mà thôi. Nghe quen thì vẫn có thể ngủ ngon được. Thế nhưng nghiến răng lại không giống vậy, đó là một tràng nghiến răng nghiến lợi cọt kẹt..t…ttt xuất hiện rất đột ngột. Nghe quen còn đỡ, không nghe quen còn tưởng có người nào đó đang cào tấm ván lót đầu giường mình.
Ngáy còn không bằng nghiến răng đấy! Mặt mày Trương Hà ủ rủ, mắng thầm một câu sao bản thân lại quá xui xẻo vậy, bị phân công canh giữ cái đầu heo này đến ba tháng.
Coi như gần một trăm ngày trời gã đừng mong ngủ ngon lành được.
“Được rồi, nghiến thì cứ nghiến đi. Ngươi quay đầu về hướng Bắc mà ngủ, cách xa ta ra một chút.” Trương Hà chỉ xuống cuối giường, vẻ mặt đầy khổ sở.
“Được, ngủ chỗ nào cũng được hết.” Từ Ngôn lại hết sức hài lòng với chỗ ở của mình. Vừa định cởi giày vớ ra thì hắn chợt nhìn toàn thân đầy bột mì của mình, hỏi: “Tiện đường thí chủ, chỗ rửa tay ở đâu vậy a?”
“Ta là Trương Hà, Tiện đường thí chủ cái gì. Đi theo hướng Bắc, ra đó có một cái giếng, tự mình múc nước rửa ráy đi.”
Trương Hà đã nằm xuống rồi. Gã không kiên nhẫn trả lời lại, rồi cũng ngồi dậy.
Đối phương đi rửa tay, do vậy gã cũng phải đi theo, nếu không tiểu đạo sĩ này bỏ chạy thì gã sẽ lãnh đủ trừng phạt. Khi hai người vừa ra khỏi phòng, Trương Hà mới chợt nhớ ra gì đó mà nhìn chằm chằm vào bàn tay dính đầy bột mì của Từ Ngôn, hỏi: “Ngươi không rửa tay?”
“Không rửa a. Ta vừa tới, không tìm ra nước sạch rửa.” Từ Ngôn thành thật trả lời.
“Vừa rồi người còn đi nhà xí xong, không rửa tay mà cứ thế gói sủi cảo?” Cuối cùng Trương Hà cũng chộp được nhược điểm của đối phương, bèn đắc ý nói tiếp: “Ngươi chết chắc rồi. Cả ba vị đương gia đều ăn sủi cảo do ngươi gói, nếu để cho người khác biết được, hắc hắc…”
Lời này của Trương Hà là muốn nhấn mạnh nếu để người khác biết hắn vừa đi nhà xí xong, chưa rửa tay đã gói sủi cảo cho ba vị đương gia ăn thì ít nhất chắc chắn ba vị trại chủ sẽ lột một lớp da trên người hắn xuống. Còn sau này, nếu muốn thì gã sẽ nắm quyền chủ động bung chuyện này ra cho mọi người biết.
Nhìn Trương Hà tươi cười không chút vẻ tốt lành nào, Từ Ngôn bị dọa co rụt cổ lại. Hắn nói nhỏ: “Ta gói sủi cảo cho mình ăn, là ngươi mang sủi cảo cho ba vị đương gia.”
Gió đêm lạnh lẽo, Trương Hà cảm thấy sau lưng mát lạnh. Gã vội quét mắt nhìn quanh bốn phía, hạ giọng: “Coi như ta không may. Việc này coi như xí xóa biết không. Không được nói với ai, nếu không cả hai ta đều không có gì tốt đẹp đâu!”
Tính toán sai một bước, vẫn là kéo mình vào tròng luôn rồi. Trong lòng Trương Hà mắng thầm một câu.
Thật là một nhược điểm tốt a. Nếu như gã có thể nắm được khoản nợ này trong tay, thì từ nay có thể bắt tên đạo sĩ ngốc cười hề hề trước mặt bán mạng cho gã rồi.
Nguyên sơn trại có hơn một ngàn người. Ngoại trừ ba vị đương gia thì còn có mười mấy tên tiểu đầu mục bên dưới nữa. Nói đến thì địa vị Trương Hà tại Nguyên sơn trại không cao, gã cũng muốn bò lên vị trí cao hơn nhưng mãi vẫn chưa có được cơ hội nào cả.
Hôm nay, đến cơ hội thu lấy một thằng ngốc làm thủ hạ cũng không có.
Hai người vừa hạ giọng nói một đoạn chuyện thì cũng đã tới được miệng giếng. Trương Hà ngái ngủ đứng cạnh chờ Từ Ngôn múc lấy nửa thùng nước rửa tay chân sạch sẽ.
Tiểu đạo sĩ xoay người lại. Ánh mắt hắn không nhìn thùng nước mà nhìn một bóng đen đang đung đưa ở phía xa xa.
Bóng đen không phải là Quỷ hồn mà là một người còn sống, còn là một nữ nhân. Khi Từ Ngôn và Trương Hà đến nơi này thì bóng đen kia cũng đã đi khá xa rồi.
Nữ nhân đã hơn nửa đêm còn đứng cạnh giếng nước, mới vừa đi khiến Từ Ngôn có chút tò mò. Chẳng qua cũng chỉ hơi tò mò mà thôi, hắn còn phải nghĩ cách rời khỏi sơn trại này nữa.
Đạo sĩ thì nên ở trong Đạo quán, hơn nữa Từ Ngôn thật sự không muốn trở thành sơn phỉ.
Trở lại chỗ ở, Từ Ngôn để nguyên quần áo trên người mà đi ngủ. Hai mắt hắn nhắm lại suy tư về chuyện xảy ra ngày hôm nay, bắt đầu từ khi bị đám sơn phỉ chặn đường đến lúc gói sủi cảo trong sơn trại. Từ hình ảnh mũi đao xuyên qua ngực tên hạ nhân Trình gia, đến lúc sượt qua mông ngựa. Thậm chí hình ảnh đám sơn phỉ xung quanh hô hoán ầm ĩ đầy hỗn loạn cùng với loạt biểu lộ và sắc mặt của ba tên sơn phỉ cầm đầu ngay lúc đó.
Từng chi tiết nhỏ đều lần lượt được Từ Ngôn suy nghĩ kĩ càng trong đầu. Sau khi chắc chắn mình không có sơ hở nào, hắn mới mơ màng chìm vào giấc ngủ. Suy nghĩ cuối cùng của tiểu đạo sĩ nho nhỏ, đó chính là một tia tán thưởng ẩn sâu trong đôi mắt đỏ quạch trên gương mặt dữ tợn của tên hạ nhân Trình gia trước khi chết.
Đây không phải là lần đầu tiên Từ Ngôn giết người, bởi vì toàn bộ mạng của đám đạo sĩ Thái Thanh giáo tại Thừa Vân quan cũng do một tay Từ Ngôn đoạt đi. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn cầm đao trực tiếp giết người, lại là một người quen biết không thù không oán với mình. Có điều hắn không có bất kỳ áy náy nào cả.
Đao của hắn không hạ xuống thì đối phương cũng không thể sống nổi. Dùng một mạng của kẻ chắc chắn phải chết để cứu lấy một nhà già trẻ Trình gia, khoản trao đổi này không những Từ Ngôn thấy đáng giá, cả tên hạ nhân Trình gia kia cũng cho là vụ này mình đã kiếm lời lớn rồi.
Từ Ngôn thật sự muốn làm một đầu heo chân chính. Bởi vì chẳng những heo không sợ quỷ, mà còn có thể hoàn toàn giấu kín được tâm trí kinh người của hắn đi.
Từ nhỏ, sư phụ hắn đã từng nói qua. Trên đời này có rất nhiều người thông minh, thế nhưng càng thông minh thì lại càng bị thông minh hại.
Từ Đạo Viễn không nói sai. Vì chính lão đạo sĩ đã bị thông minh của mình làm hại cả đời này. Cho nên Từ Ngôn chưa bao giờ thể hiện ra vẻ khôn khéo của mình trước mặt người khác.
Khi chân trời phía Đông dần hừng sáng, ngày mới lại bắt đầu. Bắt đầu từ ngày hôm đó, Từ Ngôn đành bất đắc dĩ ở lại Nguyên sơn trại. Bởi người tiện đường tên Trương Hà kia một tấc cũng không rời khỏi hắn, nên Từ Ngôn không có cơ hội bỏ trốn khỏi nơi này.
Từ Ngôn chợt thở dài trong lòng, xem ra trong khoảng thời gian ngắn sắp tới hắn khó lòng thoát khỏi sơn trại này rồi. Hắn đưa mắt nhìn qua Trương Hà cạnh bên, rồi tiếp tục bắt đầu một ngày chạy việc mới.
Công việc phụ giúp nhà bếp, ngoài hai bữa cơm chính thì còn phải bổ củi, nấu nước, rửa bát đũa. Nhà bếp của Nguyên sơn trại nuôi không ít gia cầm, cho nên việc cho gà vịt ăn cũng bị đầu bếp béo tiện tay vứt qua cho Từ Ngôn.
Đột nhiên có một tên cu li xuất hiện, ngu sao không tận dụng?
Còn nói về mấy chuyện lặt vặt này, Từ Ngôn lại quen việc dễ làm. Dù sao hắn cũng từng làm bằng đó việc lúc còn ở Đạo quán, đến Nguyên sơn trại làm tiếp thì coi như là đổi nơi làm việc mà thôi.
Tiểu đạo sĩ chịu khó làm việc khiến đám đầu bếp sơn trại nhàn tản không ít, bọn họ không cần phải đụng tay chân vào việc vặt như nấu nước chẻ củi nữa. Còn về phần Trương Hà, sau khi phát hiện ra Từ Ngôn mười phần chịu khó như vậy thì cũng chuyển giao toàn bộ việc vặt của gã sang cho Từ Ngôn hết.
Ngoài chuồng heo, Trương Hà miệng cắn mấy hạt bí, nhìn Từ Ngôn cho heo ăn, rồi liếc nhìn đầu heo Tiểu Hắc vừa mới chuyển vào chuồng nói: “Tranh thủ nó còn nhỏ, giết thịt đi, còn được ăn thịt heo. Chứ để nó lớn thì không có chuồng nào nhốt nổi heo rừng đâu.”
“Nó không phải heo rừng, là heo nhà.” Từ Ngôn rất chắc chắn đáp: “Là heo trong đạo quán ta nuôi đấy, ta sợ đói nên trộm theo nó mang đi.”
“Ồ, còn là ăn trộm cơ à.” Trương Hà nghi ngờ nhìn Tiểu Hắc trư, nói: “Heo nhà có màu đen sao? Thế nào mà ta chưa từng nghe nói qua?”
“Heo đen, thịt rất thơm.” Từ Ngôn vừa cho heo ăn, vừa giải thích: “Nuôi thêm mấy tháng nữa là có thể xuất chuồng rồi. Mấy trăm cân đủ cho nhiều người ăn. Bây giờ nó còn nhỏ, thịt luôn thì lỗ quá.”
“Nói cũng có lý. Từ Ngôn, có bản lĩnh gì không?” Trương Hà duỗi lưng, như vô tình hỏi một câu. Nhìn tiểu đạo sĩ lắc lắc đầu, gã mới bắt đầu lên tinh thần tỉnh táo mà giảng giải: “Ở Nguyên sơn trại chúng ta, không có bản lĩnh thì không sống được đâu. Nói đâu xa, vừa rồi ngươi giết người cũng chỉ là một tên sắp chết mà thôi. Nếu thật sự giao thủ với người, tướng tá nhỏ yếu của ngươi coi như chắc chắn phải ăn lấy thiệt thòi. Thật ra chỉ khi luyện ra được Chân khí mới có thể tạm tính là người trong giới võ lâm Đại Phổ.
“Chân khí?” Từ Ngôn gãi gãi đầu, nói: “Chân khí là cái gì?”
Lần này, không phải Từ Ngôn đang giả bộ ngốc mà hắn thật sự chưa từng nghe qua về chân khí. Dù sao Lâm Sơn Trấn cũng chỉ là một thị trấn nhỏ nơi biên thùy, không có bao nhiêu người biết võ. Lão đạo sĩ cũng kể rất nhiều cố sự về quan nhân, thậm chí còn có người tu hành nữa, nhưng lão cũng chưa từng nói qua về cái gọi là chân khí cả.
“Chân khí chính là Tiên Thiên chân khí a, là thứ mà đan điền sinh ra khi tu luyện.” Trương Hà chỉ vào bụng mình, đáp: “Chỉ khi luyện ra Tiên Thiên chân khí, mới có thể tiến dần tới Tiên Thiên võ giả chân chính. Nếu không luyện ra được, coi như ngươi biết nhiều chiêu thức hơn, thân pháp có thần kì thế nào đi nữa, gặp võ giả Tiên Thiên cũng phải cam bái hạ phong.”
“Chân khí lợi hại như vậy sao?” Từ Ngôn cứ bận rộn luôn tay luôn chân, một bên vẫn cũng trò chuyện với vị tiện đường này.
“Đâu chỉ lợi hại như vậy thôi đâu!” Trương Hà nhổ miếng vỏ hạt dưa ra, nói tiếp: “Thấy ba vị đương gia của chúng ta chứ? Cả ba đều là võ giả Tiên Thiên, người ta một người có thể dễ dàng đánh bay mười, hai mươi người như ta ấy chứ.”
“Tiện đường thí chủ không có Tiên Thiên chân khí sao?” Từ Ngôn hào hứng hỏi lớn.
“Cái gì mà Tiện đường thí chủ, thật khó nghe. Ngươi gọi ta là Trương thí chủ, hay Trương ca cũng được, gọi cái gì cũng mạnh mẽ hơn Tiện đường thí chủ kia nhiều.” Trương Hà hất hất tay lên, lại tiếp tục giảng giải về sự khác biệt giữa võ giả và võ giả Tiên Thiên mà gã biết được.
Ngáy thật ra cũng không vấn đề gì lắm, chỉ là kéo hơi đều đều như vậy mà thôi. Nghe quen thì vẫn có thể ngủ ngon được. Thế nhưng nghiến răng lại không giống vậy, đó là một tràng nghiến răng nghiến lợi cọt kẹt..t…ttt xuất hiện rất đột ngột. Nghe quen còn đỡ, không nghe quen còn tưởng có người nào đó đang cào tấm ván lót đầu giường mình.
Ngáy còn không bằng nghiến răng đấy! Mặt mày Trương Hà ủ rủ, mắng thầm một câu sao bản thân lại quá xui xẻo vậy, bị phân công canh giữ cái đầu heo này đến ba tháng.
Coi như gần một trăm ngày trời gã đừng mong ngủ ngon lành được.
“Được rồi, nghiến thì cứ nghiến đi. Ngươi quay đầu về hướng Bắc mà ngủ, cách xa ta ra một chút.” Trương Hà chỉ xuống cuối giường, vẻ mặt đầy khổ sở.
“Được, ngủ chỗ nào cũng được hết.” Từ Ngôn lại hết sức hài lòng với chỗ ở của mình. Vừa định cởi giày vớ ra thì hắn chợt nhìn toàn thân đầy bột mì của mình, hỏi: “Tiện đường thí chủ, chỗ rửa tay ở đâu vậy a?”
“Ta là Trương Hà, Tiện đường thí chủ cái gì. Đi theo hướng Bắc, ra đó có một cái giếng, tự mình múc nước rửa ráy đi.”
Trương Hà đã nằm xuống rồi. Gã không kiên nhẫn trả lời lại, rồi cũng ngồi dậy.
Đối phương đi rửa tay, do vậy gã cũng phải đi theo, nếu không tiểu đạo sĩ này bỏ chạy thì gã sẽ lãnh đủ trừng phạt. Khi hai người vừa ra khỏi phòng, Trương Hà mới chợt nhớ ra gì đó mà nhìn chằm chằm vào bàn tay dính đầy bột mì của Từ Ngôn, hỏi: “Ngươi không rửa tay?”
“Không rửa a. Ta vừa tới, không tìm ra nước sạch rửa.” Từ Ngôn thành thật trả lời.
“Vừa rồi người còn đi nhà xí xong, không rửa tay mà cứ thế gói sủi cảo?” Cuối cùng Trương Hà cũng chộp được nhược điểm của đối phương, bèn đắc ý nói tiếp: “Ngươi chết chắc rồi. Cả ba vị đương gia đều ăn sủi cảo do ngươi gói, nếu để cho người khác biết được, hắc hắc…”
Lời này của Trương Hà là muốn nhấn mạnh nếu để người khác biết hắn vừa đi nhà xí xong, chưa rửa tay đã gói sủi cảo cho ba vị đương gia ăn thì ít nhất chắc chắn ba vị trại chủ sẽ lột một lớp da trên người hắn xuống. Còn sau này, nếu muốn thì gã sẽ nắm quyền chủ động bung chuyện này ra cho mọi người biết.
Nhìn Trương Hà tươi cười không chút vẻ tốt lành nào, Từ Ngôn bị dọa co rụt cổ lại. Hắn nói nhỏ: “Ta gói sủi cảo cho mình ăn, là ngươi mang sủi cảo cho ba vị đương gia.”
Gió đêm lạnh lẽo, Trương Hà cảm thấy sau lưng mát lạnh. Gã vội quét mắt nhìn quanh bốn phía, hạ giọng: “Coi như ta không may. Việc này coi như xí xóa biết không. Không được nói với ai, nếu không cả hai ta đều không có gì tốt đẹp đâu!”
Tính toán sai một bước, vẫn là kéo mình vào tròng luôn rồi. Trong lòng Trương Hà mắng thầm một câu.
Thật là một nhược điểm tốt a. Nếu như gã có thể nắm được khoản nợ này trong tay, thì từ nay có thể bắt tên đạo sĩ ngốc cười hề hề trước mặt bán mạng cho gã rồi.
Nguyên sơn trại có hơn một ngàn người. Ngoại trừ ba vị đương gia thì còn có mười mấy tên tiểu đầu mục bên dưới nữa. Nói đến thì địa vị Trương Hà tại Nguyên sơn trại không cao, gã cũng muốn bò lên vị trí cao hơn nhưng mãi vẫn chưa có được cơ hội nào cả.
Hôm nay, đến cơ hội thu lấy một thằng ngốc làm thủ hạ cũng không có.
Hai người vừa hạ giọng nói một đoạn chuyện thì cũng đã tới được miệng giếng. Trương Hà ngái ngủ đứng cạnh chờ Từ Ngôn múc lấy nửa thùng nước rửa tay chân sạch sẽ.
Tiểu đạo sĩ xoay người lại. Ánh mắt hắn không nhìn thùng nước mà nhìn một bóng đen đang đung đưa ở phía xa xa.
Bóng đen không phải là Quỷ hồn mà là một người còn sống, còn là một nữ nhân. Khi Từ Ngôn và Trương Hà đến nơi này thì bóng đen kia cũng đã đi khá xa rồi.
Nữ nhân đã hơn nửa đêm còn đứng cạnh giếng nước, mới vừa đi khiến Từ Ngôn có chút tò mò. Chẳng qua cũng chỉ hơi tò mò mà thôi, hắn còn phải nghĩ cách rời khỏi sơn trại này nữa.
Đạo sĩ thì nên ở trong Đạo quán, hơn nữa Từ Ngôn thật sự không muốn trở thành sơn phỉ.
Trở lại chỗ ở, Từ Ngôn để nguyên quần áo trên người mà đi ngủ. Hai mắt hắn nhắm lại suy tư về chuyện xảy ra ngày hôm nay, bắt đầu từ khi bị đám sơn phỉ chặn đường đến lúc gói sủi cảo trong sơn trại. Từ hình ảnh mũi đao xuyên qua ngực tên hạ nhân Trình gia, đến lúc sượt qua mông ngựa. Thậm chí hình ảnh đám sơn phỉ xung quanh hô hoán ầm ĩ đầy hỗn loạn cùng với loạt biểu lộ và sắc mặt của ba tên sơn phỉ cầm đầu ngay lúc đó.
Từng chi tiết nhỏ đều lần lượt được Từ Ngôn suy nghĩ kĩ càng trong đầu. Sau khi chắc chắn mình không có sơ hở nào, hắn mới mơ màng chìm vào giấc ngủ. Suy nghĩ cuối cùng của tiểu đạo sĩ nho nhỏ, đó chính là một tia tán thưởng ẩn sâu trong đôi mắt đỏ quạch trên gương mặt dữ tợn của tên hạ nhân Trình gia trước khi chết.
Đây không phải là lần đầu tiên Từ Ngôn giết người, bởi vì toàn bộ mạng của đám đạo sĩ Thái Thanh giáo tại Thừa Vân quan cũng do một tay Từ Ngôn đoạt đi. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn cầm đao trực tiếp giết người, lại là một người quen biết không thù không oán với mình. Có điều hắn không có bất kỳ áy náy nào cả.
Đao của hắn không hạ xuống thì đối phương cũng không thể sống nổi. Dùng một mạng của kẻ chắc chắn phải chết để cứu lấy một nhà già trẻ Trình gia, khoản trao đổi này không những Từ Ngôn thấy đáng giá, cả tên hạ nhân Trình gia kia cũng cho là vụ này mình đã kiếm lời lớn rồi.
Từ Ngôn thật sự muốn làm một đầu heo chân chính. Bởi vì chẳng những heo không sợ quỷ, mà còn có thể hoàn toàn giấu kín được tâm trí kinh người của hắn đi.
Từ nhỏ, sư phụ hắn đã từng nói qua. Trên đời này có rất nhiều người thông minh, thế nhưng càng thông minh thì lại càng bị thông minh hại.
Từ Đạo Viễn không nói sai. Vì chính lão đạo sĩ đã bị thông minh của mình làm hại cả đời này. Cho nên Từ Ngôn chưa bao giờ thể hiện ra vẻ khôn khéo của mình trước mặt người khác.
Khi chân trời phía Đông dần hừng sáng, ngày mới lại bắt đầu. Bắt đầu từ ngày hôm đó, Từ Ngôn đành bất đắc dĩ ở lại Nguyên sơn trại. Bởi người tiện đường tên Trương Hà kia một tấc cũng không rời khỏi hắn, nên Từ Ngôn không có cơ hội bỏ trốn khỏi nơi này.
Từ Ngôn chợt thở dài trong lòng, xem ra trong khoảng thời gian ngắn sắp tới hắn khó lòng thoát khỏi sơn trại này rồi. Hắn đưa mắt nhìn qua Trương Hà cạnh bên, rồi tiếp tục bắt đầu một ngày chạy việc mới.
Công việc phụ giúp nhà bếp, ngoài hai bữa cơm chính thì còn phải bổ củi, nấu nước, rửa bát đũa. Nhà bếp của Nguyên sơn trại nuôi không ít gia cầm, cho nên việc cho gà vịt ăn cũng bị đầu bếp béo tiện tay vứt qua cho Từ Ngôn.
Đột nhiên có một tên cu li xuất hiện, ngu sao không tận dụng?
Còn nói về mấy chuyện lặt vặt này, Từ Ngôn lại quen việc dễ làm. Dù sao hắn cũng từng làm bằng đó việc lúc còn ở Đạo quán, đến Nguyên sơn trại làm tiếp thì coi như là đổi nơi làm việc mà thôi.
Tiểu đạo sĩ chịu khó làm việc khiến đám đầu bếp sơn trại nhàn tản không ít, bọn họ không cần phải đụng tay chân vào việc vặt như nấu nước chẻ củi nữa. Còn về phần Trương Hà, sau khi phát hiện ra Từ Ngôn mười phần chịu khó như vậy thì cũng chuyển giao toàn bộ việc vặt của gã sang cho Từ Ngôn hết.
Ngoài chuồng heo, Trương Hà miệng cắn mấy hạt bí, nhìn Từ Ngôn cho heo ăn, rồi liếc nhìn đầu heo Tiểu Hắc vừa mới chuyển vào chuồng nói: “Tranh thủ nó còn nhỏ, giết thịt đi, còn được ăn thịt heo. Chứ để nó lớn thì không có chuồng nào nhốt nổi heo rừng đâu.”
“Nó không phải heo rừng, là heo nhà.” Từ Ngôn rất chắc chắn đáp: “Là heo trong đạo quán ta nuôi đấy, ta sợ đói nên trộm theo nó mang đi.”
“Ồ, còn là ăn trộm cơ à.” Trương Hà nghi ngờ nhìn Tiểu Hắc trư, nói: “Heo nhà có màu đen sao? Thế nào mà ta chưa từng nghe nói qua?”
“Heo đen, thịt rất thơm.” Từ Ngôn vừa cho heo ăn, vừa giải thích: “Nuôi thêm mấy tháng nữa là có thể xuất chuồng rồi. Mấy trăm cân đủ cho nhiều người ăn. Bây giờ nó còn nhỏ, thịt luôn thì lỗ quá.”
“Nói cũng có lý. Từ Ngôn, có bản lĩnh gì không?” Trương Hà duỗi lưng, như vô tình hỏi một câu. Nhìn tiểu đạo sĩ lắc lắc đầu, gã mới bắt đầu lên tinh thần tỉnh táo mà giảng giải: “Ở Nguyên sơn trại chúng ta, không có bản lĩnh thì không sống được đâu. Nói đâu xa, vừa rồi ngươi giết người cũng chỉ là một tên sắp chết mà thôi. Nếu thật sự giao thủ với người, tướng tá nhỏ yếu của ngươi coi như chắc chắn phải ăn lấy thiệt thòi. Thật ra chỉ khi luyện ra được Chân khí mới có thể tạm tính là người trong giới võ lâm Đại Phổ.
“Chân khí?” Từ Ngôn gãi gãi đầu, nói: “Chân khí là cái gì?”
Lần này, không phải Từ Ngôn đang giả bộ ngốc mà hắn thật sự chưa từng nghe qua về chân khí. Dù sao Lâm Sơn Trấn cũng chỉ là một thị trấn nhỏ nơi biên thùy, không có bao nhiêu người biết võ. Lão đạo sĩ cũng kể rất nhiều cố sự về quan nhân, thậm chí còn có người tu hành nữa, nhưng lão cũng chưa từng nói qua về cái gọi là chân khí cả.
“Chân khí chính là Tiên Thiên chân khí a, là thứ mà đan điền sinh ra khi tu luyện.” Trương Hà chỉ vào bụng mình, đáp: “Chỉ khi luyện ra Tiên Thiên chân khí, mới có thể tiến dần tới Tiên Thiên võ giả chân chính. Nếu không luyện ra được, coi như ngươi biết nhiều chiêu thức hơn, thân pháp có thần kì thế nào đi nữa, gặp võ giả Tiên Thiên cũng phải cam bái hạ phong.”
“Chân khí lợi hại như vậy sao?” Từ Ngôn cứ bận rộn luôn tay luôn chân, một bên vẫn cũng trò chuyện với vị tiện đường này.
“Đâu chỉ lợi hại như vậy thôi đâu!” Trương Hà nhổ miếng vỏ hạt dưa ra, nói tiếp: “Thấy ba vị đương gia của chúng ta chứ? Cả ba đều là võ giả Tiên Thiên, người ta một người có thể dễ dàng đánh bay mười, hai mươi người như ta ấy chứ.”
“Tiện đường thí chủ không có Tiên Thiên chân khí sao?” Từ Ngôn hào hứng hỏi lớn.
“Cái gì mà Tiện đường thí chủ, thật khó nghe. Ngươi gọi ta là Trương thí chủ, hay Trương ca cũng được, gọi cái gì cũng mạnh mẽ hơn Tiện đường thí chủ kia nhiều.” Trương Hà hất hất tay lên, lại tiếp tục giảng giải về sự khác biệt giữa võ giả và võ giả Tiên Thiên mà gã biết được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook