Nhất Ngôn Thông Thiên
Quyển 1 - Chương 26: Lục mạch chi thuyết

Dịch giả: Hoangtruc

Có một loại thuyết pháp thế này: “Xách đao hành thiên hạ, Lục mạch đứng trên mọi người.”

Đã vung được đao thương thì có thể được gọi là bậc võ giả, còn nếu giải khai được Lục mạch mới có thể được xưng danh Tiên Thiên.

Nói chuyện phiếm với Trương Hà một lúc, Từ Ngôn mới biết được chuyện về Lục mạch.

Đốc mạch, Nhâm mạch, Trùng mạch, Âm mạch, Dương mạch, Hợp mạch, sáu mạch này trọng yếu với võ giả tương tự như giá trị của lương thực trong mắt nông hộ, như xã tắc trong mắt đế vương. Chỉ cần khai mở một mạch là có thể tu ra một tia Tiên Thiên chân khí. Còn nếu có thể khai mở được toàn bộ sáu mạch, thì coi như vừa lách người vào được hàng ngũ những tu hành giả.

Tuy Trương Hà không biết những bí ẩn của tu hành giả, thế nhưng lại vô cùng hiểu biết về chuyện Lục mạch này. Theo lời gã nói thì Đại đương gia Phi Thiên Ngô Công của Nguyên sơn trại là võ giả Tiên Thiên nhị mạch, còn Nhị đương gia Hàn Lôi và tam đương gia Lôi Hải chính là võ giả Tiên Thiên nhất mạch.

Võ giả tu luyện sáu mạch, giải khai càng nhiều mạch một thì thực lực càng mạnh. Nhất mạch kém nhất, cho nên cho dù Nhị đương gia và Tam đương gia có liên thủ lại cũng đánh không lại được Phi Thiên Ngô Công.

Nghe nói về sáu mạch, Từ Ngôn hết sức tò mò. Bèn vừa luôn tay làm việc, vừa hỏi gã: “Vậy Tiện đường thí chủ đã giải khai được mấy mạch rồi? Nếu mở ra toàn bộ sáu mạch thì có phải sẽ tập tức trở thành tu hành giả hay không?”

“Ta còn cách xa xa lắm, còn chưa giải khai được nửa mạch. Bằng không cũng không ở đây làm đầu bếp.” Trương Hà nhếch miệng cười, nói: “Thật ra muốn trở thành tu hành giả, cũng không cần phải khai mở hết sáu mạch. Nghe nói có một loại đan dược vô cùng trân quý do tu hành giả luyện chế ra, sau khi ăn vào có thể khiến võ giả Tiên Thiên đơn giản phá mở được ba mạch cuối. Cho nên chỉ cần có đan dược này, là có thể khai mở được hết tất cả sáu mạch.”

“Một viên đan dược cũng có thể mở ra được một nửa số mạch môn?” Từ Ngôn trợn trừng hai mắt, nói: “Đây không phải là ăn gian sao?”

“Ăn gian? Phải gọi là thực lực!”

Trương Hà hừ một tiếng, nói tiếp: “Ngươi nghĩ dễ dàng có được đan dược kia lắm sao, là ngàn vàng cũng không mua được a. Nếu có được rồi thì sẽ trực tiếp khai mở được ba mạch sau cùng, vậy kẻ nào còn ngu ngốc đến mức vất vả cực khổ trùng kích mấy mạch môn còn lại làm gì nữa. Nuốt một viên đan dược vào bụng, lập tức trở thành tu hành giả, đây được gọi là thực lực. Cũng giống như một kẻ có tiền, có đến tam thê tứ thiếp, trong khi ngươi lại là con trai độc nhất của gã. Vậy ngươi có chịu cả ngày chỉ ăn cám không hả, hiểu chưa?”

Trương Hà một bên hùng hồn nói lý, Từ Ngôn bên kia gật đầu liên tục. Nhìn thấy có người đồng ý quan điểm của mình, Trương Hà rất đắc ý, nói tiếp: “Đợi qua một thời gian, ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi rất dễ phát tài…”

“Có nơi nào rất dễ phát tài vậy sao? Cho ta mở mang tầm mắt một chút được không?”

Trương Hà còn chưa nói xong thì giọng nói của một nữ tử vang lên. Thanh âm quyến rũ ngọt ngào khiến cả xương xẩu như muốn mềm nhũn ra.

Đó là một nữ tử mặc một bộ váy áo màu xanh đang xách theo một giỏ rau nho nhỏ, tóc nàng vấn cao trên đầu, tuổi không quá ba mươi, mặt trái xoan, mắt phượng, mày lá liễu. Người chưa tới, nhưng đã có một mùi hương ập nhẹ tới trước, hơn nữa đôi mắt phượng của nàng lại ẩn theo vẻ nhu tình, khiến cho nàng khi đưa mắt nhìn ai cũng như đang liếc mắt đưa tình vậy.

“Ôi, phu nhân người tới rồi sao.” Nhìn thấy nữ tử đi tới, Trương Hà vội cung kính cong lưng xuống, ngay cả nhìn thẳng vào mặt người ta cũng không dám, nói: “Không có nơi nào dễ dàng phát tài đâu a, thật ra ta chỉ đang nói về Kỳ Uyên hạp.”

“Kỳ Uyên hạp là nơi dành cho người chết đấy. Ăn trên người chết thì ngon lắm sao?” Nữ tử liếc qua Từ Ngôn, hai chân mày lá liễu giật giật, rồi lắc người đi đến gần, tò mò hỏi: “Trong sơn trại sao lại có thêm một tiểu đạo sĩ thế này, ai muốn làm lễ gì sao?”

“Hắn là huynh đệ mới nhập bọn, cũng đã lập lấy cái danh trạng rồi.” Trương Hà giải thích: “Tên hắn là Từ Ngôn, ta là người tiện đường của hắn a.”

“Tuổi còn nhỏ vậy mà đã dám giết người rồi, thật sự là không nhìn ra được.” Nữ tử này nhìn Từ Ngôn cười cười, nói: “Tiểu đạo sĩ, từng siêu độ qua chưa? Vài ngày nữa là tới ngày giỗ của đệ đệ ta.”

Từ Ngôn gật nhẹ đầu đáp: “Rồi, sư phụ từng dạy qua cho ta rồi.”

“Vậy là tốt rồi, làm giùm tỷ phần bề bộn này đi. Chỉ cần không sơ sài quá mức là được rồi.”

Nữ tử dứt lời, đưa tay hái lấy mấy nhanh rau cỏ bên cạnh. Phần thân dưới lúc khom người xuống, bởi vì y phục bó sát mà lộ ra đường cong mẩy vô cùng hấp dẫn. Trương Hà chỉ dám thoáng liếc nhìn trộm qua một cái rồi thầm nuốt khan.

Không lâu sau, giỏ đã đầy rau, nữ tử bèn cười cười với hai người, rồi yểu điệu bước đi xa.

“Đó là áp trại phu nhân Đại đương gia, được gọi là Mai Tam Nương. Phu nhân thích ăn thanh tịnh, cho nên hàng ngày đều tự tay mình hái rau nấu nướng. Dù sao người ta cũng từng là tiểu thư gia đình giàu có, không quen ăn mấy thứ cơm canh do đám đầu bếp chúng ta nấu.”

Nhìn qua bóng lưng lẻ loi đang dần đi xa, Trương Hà bèn nói thêm. Thế nhưng khi nhìn qua thấy Từ Ngôn vẫn còn nhìn theo người ta không dứt mắt, gã bèn tức giận nói: “Đừng nhìn nữa, dù ngươi có là đạo sĩ, nếu Đại đương gia phát hiện có người dám nhìn chằm chằm phu nhân hắn như vậy, dám chắc cũng sẽ móc mắt ngươi ra đấy.”

Từ Ngôn cười hắc hắc ngây ngô một tiếng, rồi hỏi: “Em trai phu nhân làm sao mà chết, thức ăn trong Nguyên sơn trại rất ngon a, không thể chết đói được đâu đấy.”

Nghe Từ Ngôn nhắc đến em trai của Mai Tam Nương, sắc mặt Trương Hà chợt biến đổi. Sau khi nhìn ngó không thấy ai xung quanh, gã mới hạ thấp giọng kể: “Nghe nói năm năm trước, Phu nhân là bị cướp về đây đấy. Lúc ấy em trai nàng còn nhỏ, thấy có người cưỡng đoạt tỷ tỷ bèn chửi ầm lên. Bị Đại đương gia một đao chém chết. Lần sau tuyệt đối không nên nói đến chuyện này, nhớ đấy, đây là kiêng kị của phu nhân.”

Nữ nhân bị cưỡng đoạt, em trai bị giết chết. Vốn không đội trời chung với Nguyên sơn trại mới phải, thế mà lại trở thành áp trại phu nhân. Không biết năm năm nay, vị phu nhân này sống như thế nào nổi chứ.

Lướt nhìn về bóng dáng đã đi xa kia, Từ Ngôn tiếp tục chuyện phiếm câu được câu không với Trương Hà. Không phải hắn ưa thích nhìn ngắm dáng vẻ nữ nhân, mà nhìn bóng lưng vị phu nhân kia rất giống với bóng lưng nữ nhân bên giếng nước nửa đêm hôm trước hắn nhìn thấy.

Áp trại phu nhân lại xuất hiện bên giếng nước vào đêm hôm khuya khoắt khiến Từ Ngôn thật có chút tò mò.

Tại Nguyên sơn trại, cũng không có quá nhiều sự việc kỳ lạ lắm. Đám sơn phỉ luôn mai phục ngoài núi cướp bóc mấy người qua đường. Thỉnh thoảng cả đám hùng hùng hổ hổ kéo về, đó là lúc bọn chúng không gặp được dê béo, nếu có thì cũng chỉ là giết vài tên thường dân bình thường mà thôi. Đôi khi thì cả đám vui vẻ trở về, còn kéo thêm cả xe ngựa thồ hàng nữa.

Cho dù có cướp bóc người giàu có hay kẻ nghèo hèn, thì khi đám sơn trại từ ngoài núi trở về, lưỡi đao đều liếm qua máu.

Nói là cướp tiền, thế nhưng mỗi lần rời núi là bọn chúng đều giết người cả. Đặc biệt là mỗi lần vị Nhị đương gia Hàn Lôi trở về núi đều mang theo một thân sát khí. Không biết đã có bao nhiêu oan hồn người chết trong tay gã. Người khác không thấy nhưng Từ Ngôn có thể nhìn thấy từng luồng bóng đen vây quanh thân hình cường tráng của Hàn Lôi. Có điều những oan hồn kia quá nhỏ yếu, bị sát khí trên người gã đánh bật đi, biến mất không còn nhìn thấy nữa.

Những năm gần đây, giặc cướp trên Nguyên sơn đã trở thành ác mộng đối với thôn dân xung quanh. Chỉ cần đề cập đến Nguyên sơn phỉ, đến trẻ con đang khóc cũng phải nín bặt lại vì sợ hãi.

Nguyên sơn phỉ hung tợn lại có tiểu đạo sĩ trong sơn trại rất ngốc nghếch. Đây là nhận xét của đám đạo tặc sau khi ở chung với hắn sau hai tháng đưa ra.

Tham ăn giỏi ngủ, ngủ còn có thêm trò nghiến răng. Trong mắt đám người, tiểu đạo sĩ gia nhập Nguyên sơn trại này chính là một đầu heo ngốc, cũng may con heo ngốc này lại không lười biếng. Cho nên Từ Ngôn trải qua hai tháng này cũng không phải chịu khi dễ gì cả.

Hai tháng trời ở tại Nguyên sơn trại khiến Từ Ngôn hoàn toàn hiểu rõ, nơi này chính là một ổ sơn phỉ hung tàn, nhưng hắn lại không có cách gì thay đổi được.

Hắn chỉ là một đứa trẻ choai choai, công phu Phi thạch cao minh đến mấy cũng chỉ đánh chết được vài tên sơn phỉ là cùng. Còn muốn động thủ trực tiếp với đám tội phạm này, chỉ sợ Từ Ngôn bị người ta chém thành mười mảnh ngay lập tức, rồi quăng cho chó ăn.

Dù sao thì hắn cũng không biết võ nghệ.

Tuy không biết võ nghệ, nhưng Từ Ngôn lại thấy rất hứng thú với một kiếm suýt nữa thì giết chết hắn của Tam đương gia Lô Hải lúc trước.

Hắn không hứng thú với kiếm pháp của Lô Hải, mà lưu tâm đến cái tầng sáng bạc mỏng trên thân kiếm kia. Cũng chính là Tiên Thiên chân khí trong miệng Trương Hà.

Người khác không nhìn thấy cỗ chân khí này nhưng Từ Ngôn lại có thể nhìn ra rõ ràng. Nếu là những cảnh tượng quái dị thì thường hắn nhìn thấy cũng không bận tâm, thế nhưng khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy chân khí, trong lòng lại có chút rung động, còn thêm chút tò mò.

Bởi vì lúc hắn dốc toàn lực Phi thạch thì trên hòn đá xuất ra cũng có một tầng ánh sáng mờ mờ. Ánh sáng này thật ra lại sáng hơn rất nhiều so với ánh sáng trên thân kiếm mà Tam đương gia Lô Hải tạo ra.

Chẳng lẽ bản thân mình cũng có chân khí?

Từ Ngôn gãi gãi đầu. Hắn nghĩ không ra làm sao trên viên đá mình ném ra lại xuất hiện tầng ánh sáng được. Hắn thử cầm đao lên, thế nhưng lại không biết đến nửa chiêu thức xuất đao.

Chuyện gì nghĩ không ra, Từ Ngôn cũng sẽ không nghĩ tới nữa. Đã kiên trì được hơn hai tháng, cuối cùng hắn cũng đã có thêm chút ánh sáng hi vọng. Chỉ còn chưa tới một tháng nữa thôi là Trương Hà không còn theo hắn một tấc không rời như hiện giờ nữa. Đường núi hắn đã thăm dò từ trước đó rất nhiều lần rồi, nếu không có ai theo dõi nữa, thừa dịp nửa đêm chạy trốn khỏi sơn trại này cũng không khó khăn gì lắm.

Ngay khi Từ Ngôn đang yên lặng đợi thời hạn ba tháng kết thúc thì mặt bên kia của Từ Nguyên sơn, ước định giao chiến giữa đại quân hai nước Tề Phổ đã đến. Trong hẻm núi cực lớn là nơi diễn ra cuộc đụng độ, tiếng hò hét rung trời nổi lên, truyền tới tận tai của đám Nguyên Sơn trại bên này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương