Nhặt Một Tên Ngốc Là Hoàng Đế
-
Chương 51
Khi An Nguyễn Nguyễn tỉnh lại, khuôn mặt tuấn tú của Ôn Hạc Hiên rơi vào tầm mắt trước tiên.
Qua một đêm, sắc mặt tái nhợt của hắn khôi phục chút màu máu, không còn trông như dáng vẻ khiến người ta đau lòng. Thế nhưng có lẽ vết thương trên vai phải khiến hắn hơi khó chịu, chân mày xinh đẹp lúc này nhíu lại.
An Nguyễn Nguyễn vươn tay giãn ra cho hắn. Động tác của nàng rất nhẹ nhàng, trước đây dù động tác của nàng có nhẹ nhàng bao nhiêu A Hiên đều sẽ bị nàng làm tỉnh, hôm nay hắn lại ngủ rất sâu, bị thương và mất máu quá nhiều vẫn có ảnh hưởng rất lớn đối với hắn.
An Nguyễn Nguyễn lo lắng nhìn một lúc, sau đó nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, tự mình đi nấu cháo cho Ôn Hạc Hiên.
Chờ khi Ôn Hạc Hiên tỉnh lại thì buổi sáng đã qua một nửa. An Nguyễn Nguyễn thay thuốc cho hắn, mặc y phục, lại đút hắn ăn cháo, đút xong rồi phát hiện Ôn Hạc Hiên nhìn nàng chằm chằm không dời mắt, nàng tò mò hỏi: “Sao vậy?”
“Hôm nay Nguyễn Nguyễn rất hiền hậu.” Ôn Hạc Hiên trêu nàng, “Là thích ứng với thân phận hoàng hậu trước à?”
An Nguyễn Nguyễn trừng mắt lườm hắn, cầm cái bát không đi ra ngoài. Nàng đưa bát cho An Tiểu Cẩm, còn mình thì đứng ở ngoài cửa quan sát nơi dừng chân này, bên trong vẫn được quân đội hùng hậu canh gác, nhưng người canh giữ ở cửa đã đổi thành Xa Lương Cát.
Xa Lương Cát để ý tới tầm mắt của An Nguyễn Nguyễn, hắn ta tưởng rằng nàng đang nghi hoặc vì sao đổi người, chủ động trả lời: “Diệp cô nương muốn giết nhị hoàng tử của nước Tấn, bị Địch tướng quân ngăn lại, hai người đánh nhau Diệp cô nương thua trận.”
An Nguyễn Nguyễn nghe vậy nhoẻn miệng cười. Cô Lan vốn thích luận bàn với người khác, nếu nàng ta thua thì sẽ quấn lấy người kia, cho đến khi hiểu biết đường lối võ công của đối phương thì sẽ tự nhốt mình nghiên cứu phá chiêu, cho nên từ khi An Nguyễn Nguyễn cứu nàng ta, công phu của nàng ta một mực tăng lên. Lần này nàng ta không thể bảo vệ nàng, nói vậy lại bị đả kích rồi, bây giờ Địch Cảnh đánh thẳng nàng ta, e rằng hắn ta rất khó thoát thân.
Phía sau có người nói: “Bọn họ đang luận bàn ở đâu?”
Hai người đồng thời xoay lại, Xa Lương Cát hành lễ hô lên “Bệ hạ”, An Nguyễn Nguyễn thì nhíu mày: “Sao lại không nằm trong đó?”
Ôn Hạc Hiên nắm lấy tay nàng, cười nói: “Cũng không phải vết thương nặng gì, qua một ngày là khỏi thôi.” Hắn nhìn nàng, “Huống chi, ta muốn sớm kết thúc trận chiến này, sớm ngày đón nàng vào cung.”
An Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng nói thầm: “Ta cũng không phải chưa từng tới hậu cung của chàng.”
Ôn Hạc Hiên lắng nghe trong ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Là sớm ngày chiêu cáo thiên hạ, trẫm có hoàng hậu rồi.”
Ngữ khí kia hết sức tự hào. An Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu nhìn hắn, dù không nói gì nhưng bàn tay bị nắm lấy kia lén lút nắm lại tay hắn.
Hai người hỏi địa điểm luận bàn xong thì chậm rãi đi qua đó, tới nơi rồi phát hiện cũng không hẳn là đánh nhau, ngay cả An Nguyễn Nguyễn không biết võ công cũng nhìn ra được, Diệp Cô Lan và Địch Cảnh không phải đang luận bàn càng giống như là Địch Cảnh đang chỉ dạy cho Diệp Cô Lan, nàng ta cũng không bất mãn, thậm chí còn nghiêm túc học hỏi.
Ôn Hạc Hiên nói: “Võ công của Địch tướng quân và Diệp cô nương không cùng lề lối. Địch tướng quân thân là võ tướng, càng hiểu được việc lợi dụng thiên thời địa lợi để dùng cho mình, đặt nặng vào việc chế ngự kẻ địch. Diệp cô nương thì đặt nặng việc chém giết, bởi vì nếu nàng ta không giết chết kẻ địch thì có lẽ người chết sẽ là nàng ta.”
An Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Cô Lan vốn trầm mê trong võ học, lần trước sau sự việc tại phủ thành chủ, nàng ấy muốn thay đổi chiêu thức của bản thân để thạo đánh đơn, sau khi vết thương lành lại thì luôn tập luyện. Lần này gặp phải nhị hoàng tử nước Tấn, không ngờ có chút hiệu quả, lấy sức một người ngăn chặn mười mấy người.”
Ôn Hạc Hiên nhìn về phía Diệp Cô Lan, tán thành nói: “Quả thật so với lúc đó vũ lực tăng lên không ít.”
An Nguyễn Nguyễn cũng nhìn Diệp Cô Lan, thấy nàng ta bị Địch Cảnh lấy một thanh kiếm chưa rút khỏi vỏ ngăn chặn, nàng ta chẳng những không nổi giận ngược lại có ý chí chiến đấu, nàng bội phục nói: “Người khác thấy nàng ấy rất cố gắng, nhưng bản thân Cô Lan thì vẫn không hài lòng, bởi vì nàng ấy học võ là vì bảo vệ người khác, mà khi trải qua sự việc phụ thân bị người khác giết chết trước mặt nàng ấy, ký ức đó chẳng hề tiêu tan, giờ thì hai lần ta gặp nạn đều là chàng cứu ta. Hiện tại gặp được Địch tướng quân, đúng lúc hắn lại bằng lòng chỉ bảo, Cô Lan khẳng định sẽ nghiêm túc học hỏi.”
Ôn Hạc Hiên cười: “Vậy triều ta nói không chừng sẽ xuất hiện một vị nữ tướng quân.”
An Nguyễn Nguyễn nhớ tới hồi trước muốn cùng hắn lên chiến trường đã nói qua vài cái tên của nữ tướng quân, không ngờ hắn còn nhớ.
Ôn Hạc Hiên biết nàng suy nghĩ cái gì, hắn nhìn nàng nói: “Lời nói của Nguyễn Nguyễn, ta đều ghi nhớ.”
An Nguyễn Nguyễn tin lời hắn, trong lòng không khỏi sinh ra chút ngọt ngào. Nàng đan ngón tay mình vào ngón tay hắn, nói: “Ta xem không hiểu, không muốn xem nữa, chúng ta trở về thôi.”
Ôn Hạc Hiên cúi đầu nhìn bàn tay hai người giao nhau, từ sau đêm qua Nguyễn Nguyễn không còn trốn tránh nữa, tính cách của nàng vốn cũng không phải thích tránh né.
Ôn Hạc Hiên cười đến hơi nheo mắt lại: “Được.”
Hai người trở lại trong phòng, Ôn Hạc Hiên không nằm nữa, mà ngồi trước bàn cạnh cửa sổ có thể sưởi nắng, xử lý việc quân sự từ Lương Thành đưa tới.
An Nguyễn Nguyễn thấy sắc mặt hắn vẫn chưa tốt lắm, hy vọng hắn nghỉ ngơi, nhưng nàng biết thành trì vừa chiếm giữ còn chưa vững chắc, nước Tấn còn có thể phản kích, tạm thời không thể lơi lỏng. Nàng không khỏi bắt đầu suy nghĩ: nếu mình ngoan ngoãn đợi ở trong quân doanh không chạy…
Ôn Hạc Hiên để ý tới cảm xúc nàng thay đổi, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta khát.”
An Nguyễn Nguyễn lập tức đứng dậy đi rót nước cho hắn.
Ôn Hạc Hiên nhìn dáng vẻ của nàng bận rộn vì mình, nụ cười theo khóe miệng lan ra đến cả khuôn mặt. Hắn cầm nước uống, một lát sau bảo An Nguyễn Nguyễn tìm một phong thư cho hắn, mài mực ấn dấu, tuy rằng đều là việc nhỏ nhưng lại khiến nàng rốt cuộc không có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ lung tung.
An Nguyễn Nguyễn biết được tâm ý của hắn, người ngày thường làm việc nhỏ nhặt không có kiên nhẫn gì hôm nay lại cam tâm tình nguyện đi làm. Nàng phát hiện sau khi mình thích A Hiên, bất giác đã thay đổi rất nhiều. Nàng dường như không kiên cường như vậy, có sợ hãi và lo lắng, thậm chí ngay cả những cảm xúc như nhút nhát và chùn bước cũng thường xuyên xuất hiện, những chuyện ngày thường không có kiên nhẫn làm nếu có A Hiên làm cùng thật giống như trở thành chuyện rất thú vị.
Đây là tâm trạng thay đổi sau khi có người mình thích sao? An Nguyễn Nguyễn nhìn về phía Ôn Hạc Hiên. Đối phương để ý tới tầm mắt của nàng, hắn nghiêng đầu qua, quơ một tay trước mắt nàng cười hỏi: “Nàng nhìn ta làm gì đấy?”
“Ta hình như trở nên yếu ớt rồi.” An Nguyễn Nguyễn nói, “Trước kia ta không khóc, gần đây hình như cứ khóc mãi, rất mất mặt.”
Ôn Hạc Hiên buông bút xuống, ôm nàng vào trong lòng, tựa trên người nàng cọ cọ: “Không mất mặt, đây là bởi vì Nguyễn Nguyễn thích ta, ta rất hạnh phúc.”
An Nguyễn Nguyễn tựa trong lòng hắn ừ một tiếng.
–
Ôn Hạc Hiên dưỡng thương mấy ngày, An Nguyễn Nguyễn liền ở cùng hắn chưa từng ra cửa, ngay cả An Tiểu Cẩm cũng cảm thán tiểu thư thay đổi rất nhiều.
Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng và bồi bổ, vết thương trên vai phải bắt đầu đóng thành vảy, khuôn mặt cũng khôi phục vẻ trắng trẻo khỏe mạnh, giống như đồ sứ thượng đẳng nhất, ấm áp và tinh tế.
An Nguyễn Nguyễn sờ mặt hắn, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng xoa nắn, nàng cười hì hì nói: “Vẫn là như vậy thì đẹp hơn.”
Ôn Hạc Hiên nắm tay nàng dẫn nàng ra ngoài, nhìn thấy bụi cây trong sân trơ trụi, cây gãy cành, hoa thì chỉ còn cành và lá, hắn khẽ cười.
“Không được cười.” An Nguyễn Nguyễn hung dữ với hắn, “Ta là vì để chúng nó càng lớn mạnh càng đẹp hơn.”
Ôn Hạc Hiên vừa cười vừa gật đầu: “Ừ, Nguyễn Nguyễn không chỉ đối xử tốt với nữ tử, cũng rất yêu quý cây cỏ.” Nói chưa xong hắn đã bị nàng đạp một cước.
An Nguyễn Nguyễn lắng nghe tiếng cười của người bên cạnh ngày càng tùy ý, nàng giãy tay ra tự đi về phía trước. Ôn Hạc Hiên cũng không đuổi theo, vẫn đi theo phía sau nàng cách hai ba bước, cả khuôn mặt đều dạt dào ý cười.
Ra khỏi cửa lớn, An Nguyễn Nguyễn mới phát hiện chỗ bọn họ ở mấy ngày nay là một tòa nhà dân, nhìn từ bên ngoài không có gì đặc sắc. Đợi khi đi trên đường, nhìn thấy khách điếm từng ở trước đó, nàng mới biết bọn họ đang ở trong thành Tây Lũng. Nơi này không quá lâu trước kia còn là thành trì thuộc về nước Tấn, từ khi Lương Thành cũng bị chiếm lĩnh thì đã nằm vào bản đồ nước Ninh, hộ vệ trong thành cũng đổi thành tướng sĩ nước Ninh.
Những người buôn hình như không để ý bản thân là người nước Tấn hay nước Ninh, chỉ cần không đánh giặc, đối với bọn họ ngày tháng sẽ không có gì thay đổi, cửa hiệu mở ra buôn bán làm ăn như bình thường, thấy An Nguyễn Nguyễn và Ôn Hạc Hiên đi qua, cảm thấy hai người này chắc là lão gia phu nhân nhà nào bèn mau chóng tiến lên niềm nở tiếp đón: “Vị phu nhân này, có muốn vào bên trong xem vòng tay đồ ngọc không? Lão gia, mua một chiếc cho phu nhân ngài đeo đi? Đây đều là đồ ngọc thượng đẳng, tay nghề của sư phụ điêu khắc rất tốt.”
An Nguyễn Nguyễn lắng nghe tiếng “phu nhân” kia một hồi mới có phản ứng, nàng xoay người nhìn Ôn Hạc Hiên, chỉ vào mặt mình hỏi: “Ta trông rất già hả?”
“Sao lại thế được.” Ôn Hạc Hiên khen nàng, “Rõ ràng vẫn là thiếu nữ tuổi xuân.”
An Nguyễn Nguyễn chỉ vào tên người làm trong tiệm lại hỏi: “Vậy sao hắn gọi ta là phu nhân?”
Ôn Hạc Hiên nắm tay nàng đi vào: “Nàng và ta đã thành thân, không phải là phu nhân của ta à?”
Hình như là vậy. An Nguyễn Nguyễn nhíu mày: “Nhưng xưng hô phu nhân này nghe ra cứ khiến ta nghĩ tới chủ mẫu đương gia của một đám trẻ.”
Ôn Hạc Hiên dừng bước, xoay người nhìn nàng: “Đây là Nguyễn Nguyễn ám chỉ với ta, muốn cùng ta sinh một đàn con sao?”
“Nói bậy! Ta không có!” An Nguyễn Nguyễn lại giẫm lên chân hắn, nàng nhìn trái phải, không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm. Lại nghe ở phía sau có người nói, “Tình cảm của hai vị tốt thật.”
Ôn Hạc Hiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của An Nguyễn Nguyễn, hắn gật đầu với tên người làm kia: “Ta và phu nhân nhà ta trải qua muôn vàn khó khăn hiểm nguy mới rốt cuộc kết thành vợ chồng, tình cảm đương nhiên không giống bình thường.”
An Nguyễn Nguyễn bóc mẽ hắn: “Ai với chàng trải qua muôn vàn khó khăn hiểm nguy.”
Ôn Hạc Hiên nói: “Ta vì nàng đi quỷ môn quan hai lần, cái này không tính à?”
Hắn vừa nói vậy An Nguyễn Nguyễn liền mềm lòng, ngầm thừa nhận lời nói của hắn.
Tên người làm cũng là người biết nhìn sắc mặt làm việc, thấy hai người đối diện tình tứ với nhau, hắn ta mau nói: “Nếu lão gia đã yêu thương phu nhân như vậy thì càng nên mua trang sức tặng cho phu nhân.”
Ôn Hạc Hiên nhìn thấy chuỗi ngọc màu đỏ đeo trên tay An Nguyễn Nguyễn, đó là chiếc vòng mấy hôm trước sau khi nàng tới Tây Lũng thấy hợp ý, lúc ấy vừa đeo thử trên tay đã bị hắn đưa đi, sau đó hắn chưa từng thấy nàng tháo ra.
Cổ tay mảnh mai trắng nõn và ngọc đỏ màu máu tôn lên cho nhau, tựa như băng tuyết và mai đỏ, đều là tuyệt sắc khác biệt.
Cổ tay này đeo ngọc bích chắc là cũng rất đẹp. Ôn Hạc Hiên nghĩ vậy, nói với tên người làm trong tiệm: “Lấy đồ ngọc tốt nhất trong tiệm các ngươi ra đây.”
Hắn ta vui mừng nói: “Được!”
Qua một đêm, sắc mặt tái nhợt của hắn khôi phục chút màu máu, không còn trông như dáng vẻ khiến người ta đau lòng. Thế nhưng có lẽ vết thương trên vai phải khiến hắn hơi khó chịu, chân mày xinh đẹp lúc này nhíu lại.
An Nguyễn Nguyễn vươn tay giãn ra cho hắn. Động tác của nàng rất nhẹ nhàng, trước đây dù động tác của nàng có nhẹ nhàng bao nhiêu A Hiên đều sẽ bị nàng làm tỉnh, hôm nay hắn lại ngủ rất sâu, bị thương và mất máu quá nhiều vẫn có ảnh hưởng rất lớn đối với hắn.
An Nguyễn Nguyễn lo lắng nhìn một lúc, sau đó nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, tự mình đi nấu cháo cho Ôn Hạc Hiên.
Chờ khi Ôn Hạc Hiên tỉnh lại thì buổi sáng đã qua một nửa. An Nguyễn Nguyễn thay thuốc cho hắn, mặc y phục, lại đút hắn ăn cháo, đút xong rồi phát hiện Ôn Hạc Hiên nhìn nàng chằm chằm không dời mắt, nàng tò mò hỏi: “Sao vậy?”
“Hôm nay Nguyễn Nguyễn rất hiền hậu.” Ôn Hạc Hiên trêu nàng, “Là thích ứng với thân phận hoàng hậu trước à?”
An Nguyễn Nguyễn trừng mắt lườm hắn, cầm cái bát không đi ra ngoài. Nàng đưa bát cho An Tiểu Cẩm, còn mình thì đứng ở ngoài cửa quan sát nơi dừng chân này, bên trong vẫn được quân đội hùng hậu canh gác, nhưng người canh giữ ở cửa đã đổi thành Xa Lương Cát.
Xa Lương Cát để ý tới tầm mắt của An Nguyễn Nguyễn, hắn ta tưởng rằng nàng đang nghi hoặc vì sao đổi người, chủ động trả lời: “Diệp cô nương muốn giết nhị hoàng tử của nước Tấn, bị Địch tướng quân ngăn lại, hai người đánh nhau Diệp cô nương thua trận.”
An Nguyễn Nguyễn nghe vậy nhoẻn miệng cười. Cô Lan vốn thích luận bàn với người khác, nếu nàng ta thua thì sẽ quấn lấy người kia, cho đến khi hiểu biết đường lối võ công của đối phương thì sẽ tự nhốt mình nghiên cứu phá chiêu, cho nên từ khi An Nguyễn Nguyễn cứu nàng ta, công phu của nàng ta một mực tăng lên. Lần này nàng ta không thể bảo vệ nàng, nói vậy lại bị đả kích rồi, bây giờ Địch Cảnh đánh thẳng nàng ta, e rằng hắn ta rất khó thoát thân.
Phía sau có người nói: “Bọn họ đang luận bàn ở đâu?”
Hai người đồng thời xoay lại, Xa Lương Cát hành lễ hô lên “Bệ hạ”, An Nguyễn Nguyễn thì nhíu mày: “Sao lại không nằm trong đó?”
Ôn Hạc Hiên nắm lấy tay nàng, cười nói: “Cũng không phải vết thương nặng gì, qua một ngày là khỏi thôi.” Hắn nhìn nàng, “Huống chi, ta muốn sớm kết thúc trận chiến này, sớm ngày đón nàng vào cung.”
An Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng nói thầm: “Ta cũng không phải chưa từng tới hậu cung của chàng.”
Ôn Hạc Hiên lắng nghe trong ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Là sớm ngày chiêu cáo thiên hạ, trẫm có hoàng hậu rồi.”
Ngữ khí kia hết sức tự hào. An Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu nhìn hắn, dù không nói gì nhưng bàn tay bị nắm lấy kia lén lút nắm lại tay hắn.
Hai người hỏi địa điểm luận bàn xong thì chậm rãi đi qua đó, tới nơi rồi phát hiện cũng không hẳn là đánh nhau, ngay cả An Nguyễn Nguyễn không biết võ công cũng nhìn ra được, Diệp Cô Lan và Địch Cảnh không phải đang luận bàn càng giống như là Địch Cảnh đang chỉ dạy cho Diệp Cô Lan, nàng ta cũng không bất mãn, thậm chí còn nghiêm túc học hỏi.
Ôn Hạc Hiên nói: “Võ công của Địch tướng quân và Diệp cô nương không cùng lề lối. Địch tướng quân thân là võ tướng, càng hiểu được việc lợi dụng thiên thời địa lợi để dùng cho mình, đặt nặng vào việc chế ngự kẻ địch. Diệp cô nương thì đặt nặng việc chém giết, bởi vì nếu nàng ta không giết chết kẻ địch thì có lẽ người chết sẽ là nàng ta.”
An Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Cô Lan vốn trầm mê trong võ học, lần trước sau sự việc tại phủ thành chủ, nàng ấy muốn thay đổi chiêu thức của bản thân để thạo đánh đơn, sau khi vết thương lành lại thì luôn tập luyện. Lần này gặp phải nhị hoàng tử nước Tấn, không ngờ có chút hiệu quả, lấy sức một người ngăn chặn mười mấy người.”
Ôn Hạc Hiên nhìn về phía Diệp Cô Lan, tán thành nói: “Quả thật so với lúc đó vũ lực tăng lên không ít.”
An Nguyễn Nguyễn cũng nhìn Diệp Cô Lan, thấy nàng ta bị Địch Cảnh lấy một thanh kiếm chưa rút khỏi vỏ ngăn chặn, nàng ta chẳng những không nổi giận ngược lại có ý chí chiến đấu, nàng bội phục nói: “Người khác thấy nàng ấy rất cố gắng, nhưng bản thân Cô Lan thì vẫn không hài lòng, bởi vì nàng ấy học võ là vì bảo vệ người khác, mà khi trải qua sự việc phụ thân bị người khác giết chết trước mặt nàng ấy, ký ức đó chẳng hề tiêu tan, giờ thì hai lần ta gặp nạn đều là chàng cứu ta. Hiện tại gặp được Địch tướng quân, đúng lúc hắn lại bằng lòng chỉ bảo, Cô Lan khẳng định sẽ nghiêm túc học hỏi.”
Ôn Hạc Hiên cười: “Vậy triều ta nói không chừng sẽ xuất hiện một vị nữ tướng quân.”
An Nguyễn Nguyễn nhớ tới hồi trước muốn cùng hắn lên chiến trường đã nói qua vài cái tên của nữ tướng quân, không ngờ hắn còn nhớ.
Ôn Hạc Hiên biết nàng suy nghĩ cái gì, hắn nhìn nàng nói: “Lời nói của Nguyễn Nguyễn, ta đều ghi nhớ.”
An Nguyễn Nguyễn tin lời hắn, trong lòng không khỏi sinh ra chút ngọt ngào. Nàng đan ngón tay mình vào ngón tay hắn, nói: “Ta xem không hiểu, không muốn xem nữa, chúng ta trở về thôi.”
Ôn Hạc Hiên cúi đầu nhìn bàn tay hai người giao nhau, từ sau đêm qua Nguyễn Nguyễn không còn trốn tránh nữa, tính cách của nàng vốn cũng không phải thích tránh né.
Ôn Hạc Hiên cười đến hơi nheo mắt lại: “Được.”
Hai người trở lại trong phòng, Ôn Hạc Hiên không nằm nữa, mà ngồi trước bàn cạnh cửa sổ có thể sưởi nắng, xử lý việc quân sự từ Lương Thành đưa tới.
An Nguyễn Nguyễn thấy sắc mặt hắn vẫn chưa tốt lắm, hy vọng hắn nghỉ ngơi, nhưng nàng biết thành trì vừa chiếm giữ còn chưa vững chắc, nước Tấn còn có thể phản kích, tạm thời không thể lơi lỏng. Nàng không khỏi bắt đầu suy nghĩ: nếu mình ngoan ngoãn đợi ở trong quân doanh không chạy…
Ôn Hạc Hiên để ý tới cảm xúc nàng thay đổi, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta khát.”
An Nguyễn Nguyễn lập tức đứng dậy đi rót nước cho hắn.
Ôn Hạc Hiên nhìn dáng vẻ của nàng bận rộn vì mình, nụ cười theo khóe miệng lan ra đến cả khuôn mặt. Hắn cầm nước uống, một lát sau bảo An Nguyễn Nguyễn tìm một phong thư cho hắn, mài mực ấn dấu, tuy rằng đều là việc nhỏ nhưng lại khiến nàng rốt cuộc không có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ lung tung.
An Nguyễn Nguyễn biết được tâm ý của hắn, người ngày thường làm việc nhỏ nhặt không có kiên nhẫn gì hôm nay lại cam tâm tình nguyện đi làm. Nàng phát hiện sau khi mình thích A Hiên, bất giác đã thay đổi rất nhiều. Nàng dường như không kiên cường như vậy, có sợ hãi và lo lắng, thậm chí ngay cả những cảm xúc như nhút nhát và chùn bước cũng thường xuyên xuất hiện, những chuyện ngày thường không có kiên nhẫn làm nếu có A Hiên làm cùng thật giống như trở thành chuyện rất thú vị.
Đây là tâm trạng thay đổi sau khi có người mình thích sao? An Nguyễn Nguyễn nhìn về phía Ôn Hạc Hiên. Đối phương để ý tới tầm mắt của nàng, hắn nghiêng đầu qua, quơ một tay trước mắt nàng cười hỏi: “Nàng nhìn ta làm gì đấy?”
“Ta hình như trở nên yếu ớt rồi.” An Nguyễn Nguyễn nói, “Trước kia ta không khóc, gần đây hình như cứ khóc mãi, rất mất mặt.”
Ôn Hạc Hiên buông bút xuống, ôm nàng vào trong lòng, tựa trên người nàng cọ cọ: “Không mất mặt, đây là bởi vì Nguyễn Nguyễn thích ta, ta rất hạnh phúc.”
An Nguyễn Nguyễn tựa trong lòng hắn ừ một tiếng.
–
Ôn Hạc Hiên dưỡng thương mấy ngày, An Nguyễn Nguyễn liền ở cùng hắn chưa từng ra cửa, ngay cả An Tiểu Cẩm cũng cảm thán tiểu thư thay đổi rất nhiều.
Trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng và bồi bổ, vết thương trên vai phải bắt đầu đóng thành vảy, khuôn mặt cũng khôi phục vẻ trắng trẻo khỏe mạnh, giống như đồ sứ thượng đẳng nhất, ấm áp và tinh tế.
An Nguyễn Nguyễn sờ mặt hắn, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng xoa nắn, nàng cười hì hì nói: “Vẫn là như vậy thì đẹp hơn.”
Ôn Hạc Hiên nắm tay nàng dẫn nàng ra ngoài, nhìn thấy bụi cây trong sân trơ trụi, cây gãy cành, hoa thì chỉ còn cành và lá, hắn khẽ cười.
“Không được cười.” An Nguyễn Nguyễn hung dữ với hắn, “Ta là vì để chúng nó càng lớn mạnh càng đẹp hơn.”
Ôn Hạc Hiên vừa cười vừa gật đầu: “Ừ, Nguyễn Nguyễn không chỉ đối xử tốt với nữ tử, cũng rất yêu quý cây cỏ.” Nói chưa xong hắn đã bị nàng đạp một cước.
An Nguyễn Nguyễn lắng nghe tiếng cười của người bên cạnh ngày càng tùy ý, nàng giãy tay ra tự đi về phía trước. Ôn Hạc Hiên cũng không đuổi theo, vẫn đi theo phía sau nàng cách hai ba bước, cả khuôn mặt đều dạt dào ý cười.
Ra khỏi cửa lớn, An Nguyễn Nguyễn mới phát hiện chỗ bọn họ ở mấy ngày nay là một tòa nhà dân, nhìn từ bên ngoài không có gì đặc sắc. Đợi khi đi trên đường, nhìn thấy khách điếm từng ở trước đó, nàng mới biết bọn họ đang ở trong thành Tây Lũng. Nơi này không quá lâu trước kia còn là thành trì thuộc về nước Tấn, từ khi Lương Thành cũng bị chiếm lĩnh thì đã nằm vào bản đồ nước Ninh, hộ vệ trong thành cũng đổi thành tướng sĩ nước Ninh.
Những người buôn hình như không để ý bản thân là người nước Tấn hay nước Ninh, chỉ cần không đánh giặc, đối với bọn họ ngày tháng sẽ không có gì thay đổi, cửa hiệu mở ra buôn bán làm ăn như bình thường, thấy An Nguyễn Nguyễn và Ôn Hạc Hiên đi qua, cảm thấy hai người này chắc là lão gia phu nhân nhà nào bèn mau chóng tiến lên niềm nở tiếp đón: “Vị phu nhân này, có muốn vào bên trong xem vòng tay đồ ngọc không? Lão gia, mua một chiếc cho phu nhân ngài đeo đi? Đây đều là đồ ngọc thượng đẳng, tay nghề của sư phụ điêu khắc rất tốt.”
An Nguyễn Nguyễn lắng nghe tiếng “phu nhân” kia một hồi mới có phản ứng, nàng xoay người nhìn Ôn Hạc Hiên, chỉ vào mặt mình hỏi: “Ta trông rất già hả?”
“Sao lại thế được.” Ôn Hạc Hiên khen nàng, “Rõ ràng vẫn là thiếu nữ tuổi xuân.”
An Nguyễn Nguyễn chỉ vào tên người làm trong tiệm lại hỏi: “Vậy sao hắn gọi ta là phu nhân?”
Ôn Hạc Hiên nắm tay nàng đi vào: “Nàng và ta đã thành thân, không phải là phu nhân của ta à?”
Hình như là vậy. An Nguyễn Nguyễn nhíu mày: “Nhưng xưng hô phu nhân này nghe ra cứ khiến ta nghĩ tới chủ mẫu đương gia của một đám trẻ.”
Ôn Hạc Hiên dừng bước, xoay người nhìn nàng: “Đây là Nguyễn Nguyễn ám chỉ với ta, muốn cùng ta sinh một đàn con sao?”
“Nói bậy! Ta không có!” An Nguyễn Nguyễn lại giẫm lên chân hắn, nàng nhìn trái phải, không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm. Lại nghe ở phía sau có người nói, “Tình cảm của hai vị tốt thật.”
Ôn Hạc Hiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của An Nguyễn Nguyễn, hắn gật đầu với tên người làm kia: “Ta và phu nhân nhà ta trải qua muôn vàn khó khăn hiểm nguy mới rốt cuộc kết thành vợ chồng, tình cảm đương nhiên không giống bình thường.”
An Nguyễn Nguyễn bóc mẽ hắn: “Ai với chàng trải qua muôn vàn khó khăn hiểm nguy.”
Ôn Hạc Hiên nói: “Ta vì nàng đi quỷ môn quan hai lần, cái này không tính à?”
Hắn vừa nói vậy An Nguyễn Nguyễn liền mềm lòng, ngầm thừa nhận lời nói của hắn.
Tên người làm cũng là người biết nhìn sắc mặt làm việc, thấy hai người đối diện tình tứ với nhau, hắn ta mau nói: “Nếu lão gia đã yêu thương phu nhân như vậy thì càng nên mua trang sức tặng cho phu nhân.”
Ôn Hạc Hiên nhìn thấy chuỗi ngọc màu đỏ đeo trên tay An Nguyễn Nguyễn, đó là chiếc vòng mấy hôm trước sau khi nàng tới Tây Lũng thấy hợp ý, lúc ấy vừa đeo thử trên tay đã bị hắn đưa đi, sau đó hắn chưa từng thấy nàng tháo ra.
Cổ tay mảnh mai trắng nõn và ngọc đỏ màu máu tôn lên cho nhau, tựa như băng tuyết và mai đỏ, đều là tuyệt sắc khác biệt.
Cổ tay này đeo ngọc bích chắc là cũng rất đẹp. Ôn Hạc Hiên nghĩ vậy, nói với tên người làm trong tiệm: “Lấy đồ ngọc tốt nhất trong tiệm các ngươi ra đây.”
Hắn ta vui mừng nói: “Được!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook