Tiểu kịch trường:

Vương Thanh: "Đại Vũ Đại Vũ, chúng ta chơi trò cosplay đi."

Đại Vũ: " Được. Em diễn cái gì?"

Vương Thanh: "Đại Vũ em diễn vai đại minh tinh có được hay không?"

Đại Vũ: "Đại minh tinh? Được a, vậy còn anh?"

Vương Thanh: "Anh diễn vai kẻ lang thang là được... Bởi vì hắn sau đó sẽ cưỡng gian đại minh tinh ~ "

Đại Vũ: "Cút!"

...

Phùng Kiến Vũ có chút xui xẻo đứng ở nơi đó đối diện với ba người đang ngồi trên ghế sa lon,  cúi đầu quan sát trang phục của mình, sau đó gãi gãi đầu hướng ba người hắc hắc cười ngốc lên.

Vũ ma hận thiết bất thành cương đưa tay vỗ con trai mình một cái, giả vờ tức giận nói: "Con nhìn con giống cái dạng gì, còn không đi thay quần áo!"

Phùng Kiến Vũ bị mẹ nhà mình vỗ một chưởng, sau đó vô tội nháy mắt thuận thế  chạy vào phòng ngủ thay quần áo, lưu lại Vũ ma đang không biết phải làm gì cùng Thanh ma đang cười trộm dĩ nhiên còn có một người len lén lau mồ hôi lạnh

"Thanh nhi a,  dì nói con chính là quá nuông chìu nó rồi, con nhìn nó hiện tại xem không ra thể thống gì cả!" Vũ ma vừa nghĩ tới con trai nhà mình liền bất đắc dĩ lắc đầu.

"Đại Vũ tốt vô cùng, chủ yếu là bình thường chỉ có hai người bọn con, cũng không có người ngoài, đều là nam..." Vương Thanh nhìn Vũ ma lại lắc đầu cũng than thở, sợ bị phát hiện điều gì, Vương Thanh vội vàng  đổi chủ đề.

"Mẹ, hai người tới đây làm chi a?"

"Tiểu tử thúi! Lễ 1/5 cũng không trở về nhà, hại mẹ cùng dì Vũ của con phải tới xem một chút a, hay là con không muốn chúng ta đến đây." Thanh ma cũng không giống như Vũ ma, trực tiếp hướng về phía Vương Thanh động thủ. Vương Thanh một bên tránh một bên la hét: "Đâu phải không muốn cho mẹ tới đây, nhưng trước khi đến mẹ cũng phải nói trước một tiếng a. Vạn nhất chúng con không có ở nhà thì sao!"

Phùng Kiến Vũ từ phòng ngủ đi ra, liền thấy mẹ nhà mình ngồi ở trên ghế sa lon một bên an tĩnh uống nước trái cây vừa nhìn Vương Thanh đùa nghịch. Mà Vương Thanh đang nhảy lên nhảy xuống tránh né ma trảo của Thanh ma

"Tiểu tử thúi, con nếu như ngoan ngoãn bằng một nửa Vũ Vũ mẹ cũng cảm thấy mãn nguyện!" Nửa ngày Thanh ma cũng không chiếm được tiện nghi, thấy Phùng Kiến Vũ một thân quần áo mặc ở nhà rất nhu thuận, lập tức không thèm phản ứng đứa con trai phá của nhà mình nữa mà là tiến tới trước mặt Phùng Kiến Vũ bẹp một cái hôn lên má, sau đó sờ gương măt nhỏ nhắn của cậu  nói: "Vũ vũ, có muốn nhận ta là mẹ nuôi không a?"

"Dạ, muốn a." Phùng Kiến Vũ ngoan ngoãn gật đầu một cái, thuận thế bị Thanh ma kéo ngồi xuống.

Bên kia Vương Thanh khi nhìn thấy mẹ mình hôn Phùng Kiến Vũ còn chiếm tiện nghi, ánh mắt không nhịn được thầm tối xuống, sau đó không ngừng ở đáy lòng tự an ủi, đó là  mẹ nhà mình, là mẹ chồng Đại Vũ, mình không được ghen!

Sau đó Vương Thanh liền vô cùng bực bội ngồi ở bên cạnh Vũ ma, Vũ ma nhìn con trai nhà mình, lại nhìn Vương Thanh, cười cười không lên tiếng, mà là an ủi vỗ vỗ Vương Thanh.

"Mẹ nuôi, mẹ nhìn mẹ con xem..." Vương Thanh suy nghĩ một chút đây không chỉ là mẹ nuôi của mình, mà còn là mẹ vợ nha, lập tức giả bộ đáng thương, Vũ ma cười nói: "Cái đứa nhỏ này a, từ nhỏ đã thành thục hiểu chuyện hơn Đại Vũ, mẹ nuôi đem Đại Vũ giao cho con là yên tâm nhất rồi."

Vương Thanh vừa nghe xong liền thay đổi dáng vẻ ủy khuất mới vừa rồi, kéo tay Vũ ma liền bắt đầu thề thốt chí khí ngút trời.

Mà Phùng Kiến Vũ bên kia không vui bỉu môi một cái, trong đầu nghĩ: Mẹ, mẹ đây chính là đem con trai nhà mình tiễn vào ổ sói a...

Thanh ma cách Đại Vũ cùng Vũ ma nhìn con trai nhà mình, sau đó ánh mắt không tự chủ thầm tối lại, Phùng Kiến Vũ buồn cười nghe xong một phen thề thốt của Vương Thanh quay đầu đã nhìn thấy Vương ma nhìn chằm chằm Vương Thanh có chút ngẩn người, cậu ngây ra một chút sau đó làm nũng nói: "Mẹ nuôi ~ mới vừa rồi còn nói thích con, sao vào lúc này lại bắt đầu nhìn Thanh nhi rồi."

Thanh ma mới thu hồi tầm mắt, nhìn Phùng Kiến Vũ trước mặt, trong lòng khẽ thở dài, thu hảo tâm tình, cười đáp lại: "Mẹ nuôi nào có, mẹ nuôi thích nhất Vũ Vũ. Cái tên tiểu tử thúi kia có thể so với con sao?"

Phùng Kiến Vũ một bên đắc ý hướng Vương Thanh thiêu mi, vừa hỏi: "Mẹ nuôi, hai người đến sao không nói một tiếng, nếu biết hai người tới, chúng con đã đi siêu thị mua chút thức ăn về rồi a."

Thanh ma không thèm để ý khoát khoát tay: "Không có sao, hai ta trước khi tới cũng đã mua xong rồi." Sau đó đưa tay chỉ túi đồ ở huyền quan 

Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, vẫn cười nói: "Vậy lần sau cũng phải nói trước cho chúng con một tiếng, vạn nhất chúng con có chuyện không về được, hai người không phải là một chuyến tay không trở về sao."

" Không đâu, trước khi tới mẹ đã cố ý đem theo chìa khóa dự phòng, chỉ sợ các con không có ở nhà, thì hai ta cũng có thể vào dọn dẹp nhà một chút rồi làm cơm chờ các con về."

Lời nói vô tình của Thanh ma lại khiến trong lòng hai người hồi hộp bất an, vạn nhất trễ một chút, theo chiều hướng lúc nãy, hai người phỏng đoán đã sớm lăn cùng một chỗ rồi

Phùng Kiến Vũ không khỏi có chút nghĩ mà sợ, nhưng trên mặt vẫn là mỉm cười đáp lời: "Vạn nhất hai người bọn con chạy đi du lịch đâu đó thì sao,vẫn là nói trước một tiếng, hai chúng con liền ở nhà cung kính đợi mẹ." Thanh mẹ gật đầu một cái khen: "Vẫn là Vũ Vũ suy nghĩ chu đáo."

Mà bên kia Vương Thanh đang cùng Vũ ma nói chuyện trời đất nhưng trong lòng đang tính toán chuyện đổi nhà khác hoặc là ổ khóa mới, trong lòng có chút không yên.

Vũ ma tựa hồ cũng đã nhìn ra, có chút lo âu hỏi: "Thanh nhi, làm sao vậy a?"

Vương Thanh thu hồi tâm tư nói: "Con có chút đói bụng,đang  suy nghĩ buổi tối chúng ta nên ăn cái gì." Vũ ma nhìn đồng hồ, sau đó kéo Thanh ma đứng lên chuẩn bị đến phòng bếp bắt đầu nấu cơm tối

Chỉ lưu lại hai người trên ghế sa lon đối mắt nhìn nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương