Nhật ký phát cẩu lương
-
Chương 2:
Chương 1
Editor: Bonnie
Note: Vì chuyển giai đoạn nên gọi nam chính là cậu nhé.
Nam Kiêu 12 tuổi vừa hung hăng vừa ương bướng, cả ngày chẳng chịu học tập, mà cầm đầu một đám nhóc đi làm chuyện xấu, tất cả học sinh Tam Trung đều không dám trêu chọc.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trường học do nhà cậu mở, thầy cô nịnh bợ cậu còn không kịp, đối với những trò đùa nhỏ nhặt giữa các bạn trong lớp thì thường chỉ mắt nhắm mắt mở.
Cha mẹ Nam đau đầu, vì dạy dỗ mãi mà Nam Kiêu không biết sửa đổi.
Ngày hôm đó, đầu Nam Kiêu quấn đầy băng gạc đang phơi nắng trong sân, ánh sáng vừa phải, cậu có chút buồn ngủ.
Đột nhiên, một bóng đen lớn đứng ở trước mặt cậu, lông mày nhíu lại, nhắm mắt lạnh lùng nói: "Cút đi!"
Khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay mềm mại mát lạnh chạm vào môi cậu, một giọng nữ mềm mềm nhão nhão tán thưởng: “Anh trai ơi, môi của anh đẹp quá.”
Là con gái?
Môi vô thức cong lên, Nam Kiêu mở mắt ra và đập vào một đôi mắt như trăng lưỡi liềm, trong vắt sáng ngời, cô gái nhỏ mặc váy dây đỏ tóc dài, da trắng hơn tuyết, đẹp đẽ sạch sẽ.
Thế nên cậu sửng sốt vài giây, cô gái nhỏ xảo quyệt đặt lên má cậu một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lùi lại một bước, nhìn chằm chằm Nam Kiêu đang giật mình đang ôm má, hai tay chắp sau lưng, ngoan ngoãn nói với cậu: “Anh trai, em là Nam Dịch, được cha nhận nuôi… là cô nhi.”
Đừng tưởng rằng tôi sẽ bỏ qua sự cô đơn hiện lên thoáng qua trong mắt cô, chắc chắn là giả bộ bình tĩnh, cố ý giả bộ vui vẻ.
Xem ra, có vài phần đáng thương. Nam kiêu nghiêm túc gật đầu, dịu dàng nói: “Anh là Nam Kiêu.”
Từ đó, Nam Kiêu có một em gái, là Nam Dịch.
…
Nam Kiêu nhận ra mình không có cách nào có thể từ chối yêu cầu của Nam Dịch, cho dù lần nào cũng như trung khuyển để tùy ý cô nhóc sai khiến, nhưng chỉ cần Nam Dịch nhào vào trong lòng cậu làm nũng, ngọt ngào gọi mấy tiếng anh ơi…
… Cậu đều không khống chế nổi bản thân…
…
“Anh trai, cặp sách nặng quá, anh giúp em đeo đi.”
“... Được.”
“Anh trai, hôm nay chúng ta đi xe buýt về nhà đi.”
“... Được.” Cậu ghét nhất là chen chúc và chờ đợi…
“Anh trai, em muốn ăn cái kia.” Nam Dịch chỉ vào cốc chocolate trong tủ kính tiệm bánh rồi quay đầu lại để lộ một đôi mắt sáng lấp lánh.
Nam Kiêu ngẩng mặt lên kéo em gái đi nhanh đến cửa hàng, mang theo cặp sách, "Mua."
Nam Dịch vừa ăn chocolate vừa vui vẻ nhích tới nhích lui, thỉnh thoảng dùng thìa nhỏ múc một miếng đút cậu ăn, quả thật là ngọt đến vào tim rồi.
“Anh ơi, hoa kia thật đẹp.”
"Mua!"
"Anh ơi, kẹo bông nhìn ngon quá."
"Mua!"
"Anh ơi, chúng ta đi mua nón đi."
"... Mua.”
Nam Dịch lấy nón kết hoa đội lên đầu cậu, còn mình thì đội một cái màu đỏ như cô bé quàng khăn đỏ, ríu rít hôn lên mặt cậu: “Anh thật đẹp mắt.”
“... Cảm ơn.” Con trai gì gì đó, sao có thể nói đẹp mắt được chứ. Nam Kiêu bất đắc dĩ.
Trong khi cậu đang đắm chìm trong việc em gái hôn và nhớ lại nụ hôn vừa rồi, Nam Dịch lại kích động nắm tay cậu, một móng vuốt hưng phấn chỉ vào ‘tiểu bạch kiểm’ ở phố đối diện: “Anh ơi, anh trai kia đẹp trai quá đi.”
"Mua!" Cậu không chút suy nghĩ, thốt ra, khi hiểu được em gái đang nói gì, cậu trừng mắt: “Cái gì?
“Thật sự có thể mua được sao?” Nam Dịch che miệng, chứng kiến anh trai nghiến răng nghiến lợi thì nghịch ngợm vuốt mũi cậu: “Anh trai ngốc.”
…
“Anh ơi, chúng ta nhanh lên xe đi.” Nam Dịch đứng ở trạm chờ xe, thấy dáng vẻ lề mề muốn nói lại thôi của cậu, nhịn không được mở miệng thúc giục.
Nam Kiêu không nhúc nhích, ra hiệu cho cô đi tới, cúi xuống bên tai cô nói nhỏ: "Anh ... không có tiền."
Nam Kiêu nói xong liền ho khan một tiếng, Nam Dịch đột nhiên hiểu ra, thần bí nắm lấy cổ áo cậu, Nam Kiêu ngoan ngoãn cúi đầu, nói: "Em nói cho anh một bí mật nha."
Ngay lúc đó, Nam Dịch lấy trong túi ra hai đồng xu và cười với Nam Kiêu một cách tinh nghịch: "Em có tiền!"
...
“Lão đại, sao cả ngày anh cứ đi theo sau một con nhóc vậy?”
Nam Kiêu lạnh lùng liếc cậu ta một cái, “Có ý kiến?”
". . . Không."
. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook