Nhật ký phát cẩu lương
-
Chương 1:
Chương mở đầu
Editor: Bonnie
Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp đi qua cửa sổ tiến vào chiếc giường màu trắng.
Nam Dịch dụi dụi đôi mắt, yếu ớt ưm một tiếng, khoé môi cong lên thành một nụ cười mê người. Khẽ cử động thân dưới, cô cảm thấy cánh tay đang đặt trên eo siết chặt thêm vài phần.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhẹ nhàng xoay người, chủ nhân cánh tay đúng lúc kéo cô vào ngực, không lộ ra khe hở nào, giống như một con chó lớn bảo vệ thức ăn.
Từ nhỏ tới lớn, anh đều dính người như vậy...
Nam Dịch dở khóc dở cười, bàn tay trắng nõn chậm rãi miêu tả khuôn mặt anh.
Mái tóc đen ngắn rối tung, che mất một phần trán, so với cái đầu lạnh lùng và năng lực bình thường của anh, làm anh nhỏ đi vài tuổi, rõ ràng chỉ lớn hơn cô hai tuổi, mà đã làm ra vẻ có khí chất của một cán bộ kỳ cựu, sống mũi cao, môi mỏng nhếch lên tự nhiên, cằm lún phún râu xanh.
Còn có hầu kết gợi cảm… Cô nằm trên khuôn ngực rắn chắc của anh, dùng bàn tay nhỏ nhắn nhéo nhéo hai hạt đỏ đỏ, hơi ngẩng đầu lên, dùng lưỡi cuốn hầu kết gợi cảm vào trong miệng liếm láp.
Điểm nhạy cảm của anh, là hầu kết.
Mỗi lần chỉ cần cô liếm nhẹ, cơ thể anh sẽ run lên, phát ra một âm thanh quyến rũ, êm tai, trăm lần như một.
Quả nhiên, người đàn ông hừ hừ, đôi mắt thâm thúy mở ra, một tay chặn tay trái của cô, tay còn lại vỗ vỗ sau đầu cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Chào buổi sáng."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chào buổi sáng, anh trai.” Cô ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với anh.
Đôi mắt người đàn ông sâu thẳm, ôm lấy đầu cô, hai đôi môi dán sát vào nhau, tiến quân thần tốc, hai đầu lưỡi cuốn lấy nhau như cá mắc cạn, chẳng phân biệt được ai với ai. Cho đến khi Nam Dịch khó chịu rên rỉ, anh mới từ từ buông tha cho môi cô.
Ngón tay cái lau sạch nước miếng bóng loáng trên miệng, tay phải Nam Dịch kéo một cách tàn nhẫn khiến eo Nam Kiêu hơi cong, khàn giọng: “Còn muốn hửm?”
Cô gật gật đầu, Nam Kiêu xoay người đứng dậy, chăn bông tuột xuống lộ ra eo hẹp lưng thon, lại thấy cô lắc đầu, “Nhưng mà em đói quá."
“Ai kêu em tối qua đi uống rượu làm gì. Vừa lắm!” Nói xong, đôi chân dài bước qua, nhặt áo sơ mi tối qua bị cô lột xuống, cài cúc áo: "Muốn ăn cái gì?"
Nam Dịch chống đầu, điên cuồng huýt sáo với anh, cười đáp: "Chỉ cần anh của em làm, em đều thích."
Anh lườm cô một cái, tiện tay rút một cái quần tây từ trong ngăn tủ mặc vào: "Đắp kín chăn, đừng để bị cảm lạnh."
“Em biết rồi.” Cô lè lưỡi ngoan ngoãn rút vào trong chăn, cái đầu nhỏ lộ ra bên ngoài xoay tròn.
Thích thú với nụ cười khúc khích của cô, Nam Kiêu sờ trán cô, khẽ lẩm bẩm: "Chờ anh, rất nhanh sẽ có thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook