Tôi rơi vào giấc ngủ chập chờn nhưng may mắn là không nằm mơ nữa.

Sáng nay tôi đã tự mình làm cơm hộp mang đi học vì như vậy đã tiết kiệm tiền hơn ăn trưa ở căn-tin, tôi xin nghỉ ở chỗ làm thêm được hơn một tuần và nếu tôi không được nhà xuất bản nhận vào làm thì tôi sẽ phải tìm một công việc bán thời gian khác.
Chờ mãi mới hết tiết Sử nhàm chán, tôi nằm bò ra bàn, thầy giáo dạy Sử không khác gì ru ngủ bọn tôi cả.

Caroline ngồi cạnh cửa sổ, nhìn chăm chăm xuống bên dưới, là chỗ gửi xe của học sinh trong trường, tôi nhìn theo:
- Có cái gì dưới đó vậy?
- Xe của Brian, cậu ta không đi học, sao lại để xe ở đây nhỉ?
Một ý nghĩ vụt qua đầu tôi, lóe lên như một tia chớp, tôi tóm lấy tay Caroline:
- Có lẽ cậu ta đến xin nghỉ học hẳn, cậu ta định về Pháp!
- Sao cơ? –Caroline sửng sốt đứng bật dậy.

- Cậu ấy cũng nói với mình là cậu ấy từng ở Pháp.
Chúng tôi đứng sững ra nhìn nhau trước ánh mắt ngạc nhiên của Dhara, chưa kịp để cô ấy định thắc mắc bất cứ điều gì, Caroline kéo tay tôi chạy vụt khỏi lớp rồi lao xuống cầu thang, nhanh đến nỗi tôi sợ chỉ cần vấp một cái là cả hai đứa sẽ cắm mặt xuống đất.

Chúng tôi xuống nhà xe vừa kịp lúc Brian mở con xe màu sữa sáng loáng của cậu ấy, ngồi bên trong là Kai Evans.

Brian có vẻ bất ngờ với sự xuất hiện của chúng tôi nhưng Kai thì không, dường như anh đã đoán trước được chuyện này.
Caroline và tôi đều thở hổn hển nhưng không nói được gì, cuối cùng vẫn là Brian mở lời trước, giọng cậu ta bình tĩnh và có phần lạnh nhạt:
- Có chuyện gì thế?
- Cậu định về Pháp thật à?

Caroline không thèm vòng vo, nhưng cô ấy nắm chặt tay tôi, chứng tỏ cô ấy rất khẩn trương.

Brian nhìn Caroline một lượt rồi mỉm cười:
- Còn lý do gì để mình ở lại? Đáng lẽ mình đã về nước từ hơn một năm trước, ngay trước khi gặp cậu, mà cậu cũng muốn quét sạch ma cà rồng ra khỏi thế giới của mình đúng không?
Nói rồi, cậu ta quay đi, chuẩn bị mở cửa xe ngưng tay nắm cửa xe đã bị Caroline giữ lại, và cô ấy nhìn thẳng Brian, hít sâu một hơi:
- Là cậu thì không! Mấy hôm trước mình còn băn khoăn rất nhiều nhưng ngày hôm nay, khi nghe Anatolia nói cậu phải đi, mình đã nhận ra mình không thể để mất cậu.
- Chúng ta có thể ra chỗ khác nói chuyện không?
Tôi không để ý Brian và Caroline đang nói gì, vì tầm mắt và tâm trí tôi đã đọng lại hết trên người Kai Evans.

Cửa sau xe vẫn mở và anh ngồi bên trong, vẫn bộ áo dạ đen dài tạo lên sự già dặn và xa cách như lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, nhưng đôi mắt màu bạc hút hồn người khác của anh nhìn tôi như mang nhiều sắc thái biểu cảm hơn.

Cuối cùng, anh hạ mắt xuống, giọng nói trở nên lạnh lẽo:
- Em muốn gì?
- Anh..

có về Pháp cùng Brian không?
- Có thể, và điều đó đồng nghĩa vói việc chúng tôi không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.
Tôi nghe tim mình đánh thịch một cái, nắm chặt hai tay đến nỗi móng tay găm sâu vào da thịt.
- Vì sao?
- Cuộc sống của chúng tôi rất phức tạp, em nên học cách tự bảo vệ mình đi, trước những con quỉ như tôi.
Tôi cắn răng, muốn nói anh có thể ở lại không, nhưng tôi lại không thể nào thốt thành lời.

Anh thở dài, đưa tay chuẩn bị đóng cửa xe thì bỗng nắm lấy tay tôi, kéo giật vào trong, cửa xe cũng theo đó đóng rầm một tiếng.

Tôi bị bất ngờ ngã vào lồng ngực rắn chắc của anh.
- Suỵt, đừng lên tiếng!
Tôi cảm giác xung quanh Kai có một sự cảnh giác cao độ nhưng tôi không nghĩ được nhiều vì tôi vẫn ngồi trong lòng anh, được anh một tay ôm lấy, cả người tựa vào lồng ngực anh, hương bạc hà mát lạnh bao trùm lấy tôi.

Tôi nhìn theo ánh mắt Kai, anh cau mày lại, phía xa là một cô gái mặc váy dài, không nhìn rõ mặt nhưng dáng người rất xinh đẹp.
- Anh quen cô ấy à?
- Không, cô ấy là một nô lệ máu của ma cà rồng.
- Nô lệ máu?
Tôi ngạc nhiên nhìn Kai nhưng Kai vẫn nhìn cô gái kia đén lúc bóng cô ấy khuất sau bức tường, sau đó, anh quay lại nhìn tôi, buông tay ra, tôi cũng nhảy từ lòng anh sang ghế bên cạnh.
- Ừ, cô ấy chấp nhận trở thành công cụ cung cấp máu, lập giao ước nô lệ với ma cà rồng để đổi lấy sắc đẹp vĩnh hằng.
- Vậy anh..
- Tôi không sử dụng nô lệ.


-Kai nhún vai.

- Tôi là ma cà rồng ăn chay.
Tôi cố sắp xếp lại những khái niệm đang nhảy loạn trong đầu mình:
- Nghĩa là ngoài phân ra các cấp bậc thì ma cà rồng còn phân ra thành ăn chay và sử dụng nô lệ?
- Ừ, ma cà rông cấp thấp chỉ đơn giản là cỗ máy giết người, không biết sử dụng nô lệ, càng không phải ăn chay, chỉ những ma cà rồng cấp cao mới được phân ra thôi.
- Vậy anh cấp gì? Con meo..

à, anh trai em, Antonio nói anh là cấp cao thuần chủng.
Kai bật cười, đôi mắt anh ánh lên sự tinh nghịch:
- Cấp cao thuần chủng là cấp cao nhất, cấp S, những ma cà rồng như tôi còn rất ít.
Tôi chộp lấy bàn tay lạnh giá của Kai, gần như reo lên:
- Anh là cấp S, lại là ma cà rồng ăn chay, vậy thì anh cũng không phải quỷ dữ, em cũng không cần tránh xa anh.
- Không cần tránh xa anh làm em vui thế cơ à?
Kai mỉm cười xoa đầu tôi, đây là lần đầu tiên anh có cử chỉ thân thiết với tôi mà không phải do che mắt người khác, và tim tôi lại sắp phóng ra khỏi lồng ngực nữa rồi.
- Tôi ăn chay nhưng thức ăn của tôi vẫn là máu người và tôi chỉ kiềm chế bản năng của mình chứ nó không hề biến mất.

Tôi không muốn ở cạnh em vì một lúc nào đó tôi sợ sẽ vô tình giết chết em, em có thể mạnh mẽ, liều lĩnh, nhưng trong mắt ma cà rồng, em chẳng khác gì một món đò thủy tinh cả.
- Kai?
- Tôi bị em thu hút ngay từ lần đầu tiên gặp, dòng máu của em thu hút ma cà rồng, tôi cũng không ngoại lệ.

Tôi chỉ muốn từ xa bảo vệ em, từ lâu tôi đã tự tạo cho mình một cái vỏ bọc hoàn hảo, không nhúng tay vào bất cứ việc gì liên quan đến ma cà rồng nữa, nhưng vì em, tôi lại làm ngược lại.
Tôi ngỡ ngàng nhìn lại Kai:
- Ý anh là việc anh giết ma cà rồng cấp E? Antonio nói anh không chỉ cứu em một lần.
- Nên là xin em, tránh xa tôi ra, trước khi tôi làm liên lụy đến em.
Nghe anh nói, tôi rất vui nhưng vẫn còn chút tức giận khi anh coi mình là con quỷ, thực ra anh tốt đẹp hơn như thế rất nhiều.

- Kai, đã bao lâu anh không hút máu người? Em nói hút máu theo nghĩa đen ấy? Em biết anh vẫn hấp thụ máu người, nhưng theo cách khác đúng không?
- Ừ, lâu đến mức tôi chẳng còn nhớ, nhưng..
Tôi áp hai tay vào má anh, ép anh nhìn thẳng vào mắt mình, làn da anh lạnh buốt.
- Em không quan tâm đến quá khứ của anh, quan trọng là anh hiện tại, anh của hiện tại rất hoàn hảo và đang cố bảo vệ em.
Tôi nghĩ là Kai bắt đầu đầu hàng sự bướng bỉnh của tôi nhưng anh không đấu khẩu với tôi nữa.

Anh lắc đầu, mỉm cười:
- Nếu em không muốn bị phạt vì trốn tiết thì để Brian dẫn cả em và Caroline về lớp đi.
Tôi giật mình nhận ra tiết học tiếp theo đã trôi qua được một phần ba, và Brian có thể thay đổi trí nhớ của nhiều người cùng một lúc nên tôi không quá lo lắng.

Tôi có thể nói với hai bác rằng tôi ngủ quên trên tầng thượng nhưng nếu để hai bác biết tôi đang muốn quen một anh chàng ma cà rồng thì hoặc tôi sẽ bị cấm túc, hoặc tôi sẽ bị tống vào bệnh viện tâm thần.
- Nhưng anh sẽ không về Pháp nữa chứ?
- Có lẽ là có, nhưng không phải bây giờ, khi có một ma cà rồng sử dụng nô lệ lảng vảng xung quanh em.
Tôi biết anh sẽ ở lại để bảo vệ tôi, nhưng như thế vẫn chưa đủ.

Bước ra khỏi xe, tôi nghĩ kết quả của cuộc nói chuyện hôm nay tốt hơn tôi tưởng nhiều, tôi sẽ không phá vỡ kết quả đó bằng cách ngay lập tức bắt anh thừa nhận anh có tình cảm với tôi.
- Vậy chúng ta vẫn có thể gặp nhau chứ?
- Ừ, bất kể lúc nào em muốn.

Brian kìa, về lớp đi, anh sẽ gọi cho em sau..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương