Tôi đi cùng Brian và Caroline lên lớp.

Tôi biết Kai đọc được suy nghĩ của Caroline nên nói chuyện với cô ấy, tôi cũng cảm thấy áp lực hơn.

Giờ nghỉ tiếp theo, tôi mới có cơ hội ở riêng với Caroline:
- Vậy sao tự nhiên cậu lại thay đổi suy nghĩ thế? Mình tưởng cậu sợ ma cà rồng, còn bị Brian dọa.
- Nói thật là mĩnh vẫn không thể tự nhiên như trước, lúc nãy cậu ấy cúi xuống gần mình, mình đã cảm giác gai gai ở cổ, và Brian biết vậy nên cậu ấy nói không chắc chắn sẽ ở lại.
Có vẻ cuộc nói chuyện của tôi suôn sẻ hơn Caroline.
- Cậu ấy còn nói gì nữa không?
- Cậu ấy nói nếu mình thực sự sợ thì không nên cưỡng ép bản thân, ngoài kia còn rất nhiều chàng trai phù hợp với mình hơn cậu ấy.
- Vậy cậu nghĩ sao?
- Từ khi quen Brian thì mình chẳng còn hứng thú với người con trai nào khác cả.
Tôi tin Caroline nói thật vì với khả năng đọc được suy nghĩ của người khác thì Kai không thể nào để yên cho Caroline quen Brian nếu cô ấy không thật lòng yêu Brian.
- Còn cậu, cậu muốn quen Kai Evans là thực sự nghiêm túc đó hả?
Tôi giật mình:
- Ai nói với cậu mình sẽ quen Kai?
- Làm ơn đi, nó như bày ra trước mắt ấy, chỉ có mù mới không thấy thôi.
- Kai rất tuyệt vời và khác biệt, nhưng mình ghét việc anh ấy cứng đầu.

Anh ấy tốt đẹp hơn anh ấy nghĩ gấp nhiều lần.
Caroline bật cười khúc khích:
- Cứng đầu thì bằng cậu là cùng, cậu không sợ anh ta và cũng chẳng có ý định bỏ cuộc, đúng không?
Tôi nhún vai, vẻ hiển nhiên:
- Vì mình tin tưởng Kai, bằng tất cả những gì mình có.
Caroline trở nên đăm chiêu sau khi nghe tôi nói, tôi cũng không muốn làm phiền cô ấy, quay sang nói chuyện với Dhara, hôm nay là sinh nhật tôi.


Tôi muốn mời Dhara đến sinh nhật của mình, tất nhiên là hoan nghênh cả em gái cô ấy nữa, nhưng tôi lại quên nói với một người rất quan trọng.

Tôi rất hi vọng Kai có mặt trong bữa tiệc tối nay.
Gần đến giờ nghỉ trưa, tôi vẫn không thấy anh ở cửa lớp, có lẽ như thế sẽ tốt hơn vì nếu anh xuất hiện, chúng tôi sẽ quay sang ngắm ah thay vì chú ý lên bảng hay nhìn vào sách giáo khoa.

Nhưng đúng lúc tiếng chuông reo lên, anh từ đâu bước vào.

Cả cô giáo cũng đứng yên bất động, mở to mắt nhìn anh và giữ nguyên trạng thái đó cho đến lúc anh tiến tới cuối lớp, chỗ bàn tôi.

Kai mỉm cười nhìn giáo viên:
- Xin lỗi, em nghĩ đã hết giờ rồi?
- À, ừ, các em có thể nghỉ.
Tôi trừng mắt nhìn kai, nói nhỏ:
- Anh có thể vào sau khi giáo viên đã ra ngoài.
- Cô ấy chẳng có ý định cho bọn em nghỉ sớm và trong đầu cô ấy tràn ngập bài tập về nhà, nếu em muốn tối nay có thể rảnh rỗi mở một bữa tiệc thì..
Thì ra Kai vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật tôi, tôi thực sự biết ơn Kai vì đã vào ngay sau khi chuông báo hết giờ vang lên.

Nhưng tôi ghét ánh mắt của nữ sinh, nhất là Julia khi nhìn anh, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy ghen tị với dáng vóng của một ai đó, đúng hơn là sợ Kai sẽ bị cô ấy thu hút.
- Chúng ta đi ăn trưa thôi.
Tôi đứng dậy, chắn giữa Kai và tầm nhìn của Julia, không quên cầm theo hộp cơm trưa của mình trong ba lô.

Chúng tôi ngồi ở hàng ghế cổ vũ quanh sân bóng, vì đây là giờ nghỉ trưa nên sân bóng thỉnh thoảng mới lác đác có người đi qua.

Tôi đặt hộp cơm trên đùi, dù đây là hộp giữ nhiệt nhưng vì trời rất lạnh nên thức ăn cũng không còn nóng nữa.
- Chuyện em định nói với anh là gì?
- À thì..
Tôi bỗng nhiên ấp úng, mời anh đến sinh nhật của mình à? Nó cũng không hẳn là một bữa tiệc, chỉ có tôi, Caroline, Brian, Susan và hai bác, có lẽ hai bác cũng sẽ bất ngờ và không mấy vui vẻ với sự xuất hiện của anh.


Có ai lại muốn xuất hiện ở nơi có người không chào đón mình đâu chứ?
- Anh có bao nhiêu bạn gái rồi?
Anh ngạc nhiên nhìn tôi:
- Em hẹn anh ra đây là vì chuyện này à?
- Em chỉ..

tò mò thôi, anh cũng chẳng nói anh bao nhiêu tuổi, thành ra em chẳng biết gì về anh.
Kai ngả người ra ghế, ngẫm nghĩ một lát, mắt nhìn xa xăm, dù tôi đã gặp bao nhiêu người được khen là đẹp trai thì vẫn cảm thấy không người nào sánh bằng anh, nhất là đôi mắt.
- Thực ra anh cũng không nhớ, vì những cô gái đó không hề để lại ấn tượng cho anh, chỉ có một người anh không thể quên, nhưng đó lại không phải bạn gái anh.
- Đó là ai?
Tôi không kịp suy nghĩ mà buột miệng hỏi lại nhưng anh chỉ cười:
- Chuyện này rất dài, từ từ anh sẽ kể.

À, sinh nhật em, anh có thể..
- Đương nhiên rồi, anh luôn được chào đón.
Tôi không quan tâm quá khứ của Kai, trước giờ đều không, tôi không biết chính xác Kai đã sống bao lâu nhưng chắc chắn là rất lâu rồi nên việc anh từng có nhiều bạn gái là việc hiển nhiên.

Nụ cười trên khóe miệng Kai càng sâu thêm, anh ghé vào cổ tôi, từng hơi thở lạnh lẽo của anh khiến da cổ tôi tê tê, tôi bật cười khúc khích.

Kai ngẩng đầu khó hiểu nhìn tôi:
- Này, em có biết ma cà rồng sẽ cắn vào cổ không? Sao lại cười?
- Em nhột mà, với lại, nếu anh cần thì em sẵn sàng cho anh máu.
Kai bất đắc dĩ nhìn tôi, tôi nhún vai, lại nghe giọng anh trầm trầm:
- Sau khi nhận nuôi Brian, anh đã tự nhốt mình trong biệt thự gần một trăm năm, vẽ tranh, luyện đàn, khiêu vũ và bắt ép mình không được động đến một giọt máu nào.

- Và cuối cùng anh trở thành ma cà rồng ăn chay như bây giờ?
Tôi mong chờ hỏi lại, nhưng Kai lắc đầu, anh nhẹ nhàng vén tóc tôi sang một bên, dùng ngón cái vuốt ve da cổ gần mang tai tôi:
- Thời điểm đó anh thật sự rất yếu..

và khát.

Lần cuối cùng Rain vào khuyên anh tiếp nhận máu, anh gần như đã mất kiểm soát và suýt giết chết thằng bé.
Tôi có thể cảm nhận được sự thống khổ dằn vặt ẩn sâu trong con ngươi màu bạc của anh nhưng nó cũng đủ làm tim tôi nghẹn lại.

Tôi vuốt ve bàn tay lạnh giá của Kai:
- Rain là ai? Hình như em có nghe thấy Brian nhắc đến anh ta?
- Người đầu tiên anh nhận nuôi ở hội chợ buôn bán nô lệ, Rain Brown, sau đó anh nhận nuôi thêm Brian và hai chị em sinh đôi Griselda Green và Melanie Green.
- Tất cả bọn họ đều là ma cà rồng?
- Không, Rain là con lai giữa ma cà rồng và con người, sau khi ba mẹ chết, nó đã bị đối xử như một quái vật.
Tôi há hốc, chắc chắn kí ức đó chẳng vui vẻ gì nhưng tôi không thể thay đổi quá khứ, tôi dựa vào vai Kai, cảm nhận mùi hương bạc hà đặc trưng trên người anh.
- Em có thể yêu cầu anh một việc không? Dù hơi quá đáng nhưng em hi vọng tối nay anh sẽ đến sau khi hai bác đã ngủ.
Tôi sợ hai bác không chào đón kai và có thể thái độ của họ sẽ rất tệ, tôi chỉ không muốn họ làm tổn thương Kai.

Chờ khi tôi đủ 18 tuổi và dọn ra ở riêng hay ít nhất là có một cuộc sống tự lập hoàn toàn, lúc đó tôi sẽ chính thức giới thiệu Kai và đứng ra bảo vệ anh.
Kai nhìn tôi mỉm cười, anh không hỏi tại sau mà chỉ nẹ nhàng trả lời: "Được"
Lần đầu tiên trong 17 năm, tôi lại quan trọng việc trang điểm và ăn mặc đến thế.

Tôi mượn bộ trang điểm của Caroline và dành ra cả buổi chiều chỉ để đánh phấn, tất nhiên là có cả sự trợ giúp của Caroline nữa.

Tôi cũng chọn bộ váy đẹp nhất của mình, bộ váy được Caroline tặng vào sinh nhật năm trước, hình như tôi còn chưa mặc nó lần nào.
- Cậu thật sự mời Kai Evans tối nay, trước mặt hai bác cậu sao?
- Đâu có.
Tôi lườm Caroline, dù sao thì kai sẽ đến sau khi cô ấy về nên cô ấy sẽ chẳng biế gì trừ khi Brian nói.

Brian đương nhiên sẽ giới thiệu là bạn trai của Caroline nhưng tôi không thể giấu hai bác bằng cách giới thiệu Kai là bạn trai của Dhara được.
- Nếu anh ấy đến thì đâu nhất thiết phải để cho hai bác mình biết, đúng không?

- Thật đấy hả?
Caroline há hốc nhìn tôi, cô ấy không ngờ tôi có thể hành động như vậy, tất nhiên rồi, trước khi quen Kai, tôi cũng không tin mình sẽ làm như thế.
- Vậy là cậu sẽ ăn mặc thế này trong tối nay?
- Không, mình sẽ mặc sau khi bữa tiệc kết thúc.

Mình không muốn hai bác nhận ra bất cứ điểm khác thường nào cả.
Dù hôm nay là sinh nhật tôi thì hai bác cũng chẳng về sớm hơn mọi ngày, đó là thỏa thuận của chúng tôi từ trước.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy sinh nhật mình là một ngày đặc biệt, tôi vẫn thấy đồng tiền kiếm được từ tiệm tạp hóa của bác Elena thực tế hơn.
Nhưng hôm nay Kai sẽ đến, và vì anh đến nên nó trở nên đặc biệt.

Tẩy trang và dọn dẹp sạch sẽ, tôi định cùng Caroline xuống nhà nhưng phía sau vang lên tiếng "bộp".

Antonio, trong hình dáng một con mèo, ngồi chễm chệ trên tủ đầu giường giương đôi mắt to tròn xanh biếc nhìn tôi.

Tôi đành bảo Caroline xuống nhà trước rồi đóng cửa lại.
- Có bạn trai rồi là em quên anh trai đúng không?
- Đâu có đâu.

Mấy hôm nay anh không đến, em lại không cách nào tìm được anh.
"Bụp", anh hóa lại thành người nhưng ăn mặc hơi khác lần trước, chỉ có dáng đứng lom khom vì trần nhà quá thấp là không thay đổi.

Antonio mặc chiếc áo choàng dài màu đen có mũ, ống tay áo rộng y như phù thủy hay pháp sư thời xưa, ngay cả móng tay anh cũng sơn đen nốt.

Anh còn cầm theo cả một cây đũa phép.
- Anh đến chỉ để chúc mừng và tặng quà sinh nhật cho em thôi, còn bữa tiệc thì thôi, tối nay anh có việc bận chút.
Atonio tiến đến, hôn lên trán tôi:
- Chúc mừng sinh nhật em, thay cả phần của ba mẹ nữa.
- Anh, anh không phản đối em quen Kai à?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương