CHƯƠNG 41:
Dọc theo đường đi, băng tuyết đầy trời, trên đường cao tốc chất đầy những đống tuyết vừa được đào. Chiếc xe đi rất chậm, cứ đi một đoạn lại thấy có chuyện xảy ra, nhìn mà sợ hãi hùng. Vừa đi vừa dừng, tới huyện, hai người lại mất chút thời gian hỏi thăm nơi không lớn không nhỏ ấy. Dọc đường đi, Tôn Thư khá kinh ngạc khi nhìn thấy sự cằn cỗi nơi đây, cũng bội phục Quan Thước Hạ. Đi thêm vài giờ nữa, khi đến nơi đã là bốn giờ chiều.

Người dân trong thôn dùng ánh mắt hâm mộ và khác thường nhìn hai người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, còn đi xe bốn bánh. Ninh Mặc hỏi thăm Quan Thước Hạ từ một người đàn ông bên đường.

Ông ấy dùng tiếng phổ thông nặng khẩu âm địa phương nói cho anh, gần đây có một cô gái đến cùng cô giáo Lý mở lớp học kì nghỉ đông. Bây giờ, lũ trẻ cũng không nghỉ, vội vàng đi học bổ túc. Ông nói Ninh Mặc men theo con đường nhỏ bên núi, đi đến hai gian phòng dưới chân núi, đó chính là trường học của lũ trẻ. Hai gian nhà ngói, cửa sổ thủy tinh vỡ nát, phải dùng giấy da che lại.

"Hai người tìm ai? Tìm cô giáo Quan sao?" Cô gái khá trẻ, trên mặt có vết gió thổi, tự mình đoán hai người lạ mặt này đến tìm Quan Thước Hạ.

"Cô giáo Quan?" Đối với cách gọi này, Tôn Thư cảm thấy không quen lắm. Lại quay đầu đánh gia bốn phía một lượt, trong lòng Tôn Thư càng không thoải mái. Anh đi bộ đội nhưng vẫn cảm thấy cuộc sống tàn khốc đó còn tốt hơn ở đây rất nhiều.
1

"Đúng vậy, Tiểu Quan tốt lắm, vừa có tình yêu vừa có kiên nhẫn, gần đây lũ trẻ đều tranh nhau đi học lớp cô ấy. Hai người là bạn cô ấy sao?"

Ninh Mặc và Tôn Thư gật đầu : "Xin chào, tôi là Ninh Mặc, đây là Tôn Thư. Cô có thể nói cho tôi biết cô ấy đang ở đâu không?"

"Mọi người đều gọi tôi là Hắc Nữu, anh không ngại thì gọi tôi là Tiểu Hắc là được." Cô gái trắng trẻo trước mắt ngượng ngùng sờ sờ gáy, tiếp tục nói: "Cô giáo Quan đang ở sân thể dục. Anh đến đó là tìm được cô ấy." Tiểu Hắc nói với Ninh Mặc, Tôn Thư thức thời không đi theo sau anh, lúc này phải để cho hai người có không gian riêng, đạo lý này anh hiểu được. Vì thế, anh nhờ cô giáo kia dẫn mình đi một vòng.

Gọi là sân thể dục, nhưng ngoại trừ một mảnh đất bằng phẳng thì không hề có chút dấu hiệu của sân thể dục, trên mặt đất badan còn có chút tuyết. Hơn một tuần không gặp, tóc cô dài không ít, mái tóc ngắn tùy tiện dùng dây chun buộc phái sau, chỉ lộ ra một cái đuôi. Khuôn mặt cô không thay đổi nhiều, không tăng thêm thịt cũng không ít đi. Ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu vào đầu gối, tay vẽ nguệch ngoạc trên đất, giống như một đứa trẻ lạc, không tìm thấy đường về nhà.

Một đôi giày trắng không thuộc về nơi nay xuất hiện trước mắt Quan Thước Hạ. Cô chậm rãi ngẩng đầu, từ dưới lên trên là quần bò xanh đậm, áo lông đen dày, lên trên nữa là gương mặt quen thuộc của Ninh Mặc đang cười như không cười, trừ chau mày thì không có thêm biểu cảm dư thừa nào.


Quan Thước Hạ vỗ vỗ tay giũ đất, muốn đứng lên nhưng phát hiện ngồi xổm quá lâu, hai chân đều tê cứng, vươn tay, đáng thương nhìn Ninh Mặc, nói : "Kéo em đi, em không đứng lên được."

Ninh Mặc cầm bàn tay đang vươn ra, kéo Quan Thước Hạ dậy, thuận thế kéo vào trong lòng, ôm chặt không buông: "Tôm nhỏ, chúng ta về nhà đi." Chữ "nhà" còn được nhấn mạnh thêm.

Rất lâu, Quan Thước Hạ không trả lời, vùi mặt trong lòng Ninh Mặc, khóc không thành tiếng. Đứa trẻ lạc đường bốn năm cuối cùng cũng có người tình nguyện đưa về nhà, trở về gia đình cô. Bức tranh ngôi nhà trên mặt đất đang bị Ninh Mặc giẫm lên chính là khát vọng của cô.
4

"Em không đứng dậy được, anh sẽ kéo em dậy. Lạc đường đừng đi đâu hết, hãy đứng im chờ anh, anh sẽ tới tìm em. Bây giờ, anh đã tìm được em rồi, chúng ta về nhà được không?"

Quan Thước Hạ vẫn chôn trong lòng Ninh Mặc, ngẩng đầu lên dùng đôi mắt ướt đẫm nhìn anh chăm chú, khàn giọng nói : "Được."

Mặt trời ngả về tây, hai chiếc bòng trên mặt đất chồng lên nhau, soạn lên một khúc nhạc dạo tuyệt vời. Đây là khởi đầu và hy vọng của họ. Ánh sáng màu cam khiến bầu không khí thêm lãng mạn và ấm áp, mây trắng trên trời như đang chứng kiến hai người vừa ra khỏi sương mù.

Sau đó, Ninh Mặc có hỏi Quan Thước Hạ, nếu Lâm Sùng nói những lời này với cô trước anh, liệu cô có đồng ý không. Quan Thước Hạ không trả lời, chỉ tựa vào anh ăn kem, xem ti vi. Nhưng Ninh Mặc cảm thấy nếu Lâm Sùng thật sự nói trước anh, Quan Thước Hạ sẽ đồng ý.
1

Thấy hai người tay trong tay trở lại, Tôn Thư cười xấu xa vỗ tay ầm ĩ.

"Cô giáo Quan, hai người đã trở lại. Thì ra anh Ninh là bạn trai của cậu." Tiểu Hắc ngẩng đầu lên từ đống gỗ, cười nói với cô.

Quan Thước Hạ ngượng ngùng gật đầu với tiểu Hắc, chỉ vào Ninh Mặc nói: "Mọi người đã tự giới thiệu rồi sao?"


"Ừ. Vừa nãy bọn họ vừa tiến vào thôn đã tìm mình hỏi cậu đang ở đâu." Tiểu Hắc chỉ chỉ Ninh Mặc và Tôn Thư, cười nói với Ninh Mặc: "Cậu hai của tôi, cũng chính là trưởng thôn Hạ Hà này, vừa đến mời hai người tối nay đến ăn cơm." Tiểu Hắc cười không có ý tốt, có lẽ lại là Hồng Môn Yến [1].

[1] Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
1

Bảy tám giờ tối, một người đàn ông trung niên đến mời bọn họ đi ăn. Làn da ông ta ngăm đen, trong tay là một tẩu thuốc, khói trên tẩu thuốc làm đen răng ông ta, cán tẩu bị mài mòi bóng loáng.

Đêm đã đen, con đường nhỏ uốn lượn, không có đèn đường, nhờ ngọn đèn nguyên sơ trong tay trưởng thôn, Ninh Mặc năm tay Quan Thước Hạ cẩn thận đi cuối cùng. Còn chưa vào cửa, trưởng thôn đã hô to một tiếng: "Khách đến rồi!"

Đi theo trưởng thôn vào trong nhà, một gian nhà không quá rộng, bên trong có rất nhiều người, ngoại trừ bốn phía một chiếc bàn trên giường gạch là không có ai. Mọi người chen chúc ở cửa vui mừng mở một con đường cho trưởng thôn.

"Ngồi đi! Đừng khách sáo, nông thôn không thể so sánh với thành phố các cháu được." Trưởng thôn mời mọi người ngồi lên giường.

"Trưởng thôn, những lời này của bác cháu cũng không thích nghe đâu. Cháu cảm thấy ở đây còn tốt hơn thành phố, mọi người đều rất nhiệt tình." Tôn Thư nói một câu làm trưởng thôn vui mừng không thôi, vừa gật đầu vừa lấy bình rượu rót đầy cho mọi người.

"Chén này, mời các cháu đường xa mà đến, đặc biệt là cô giáo Quan, nơi nhỏ thế này, trừ cô cháu gái của tôi cũng chỉ có cô giáo Quan chịu ở lại. Tôi xin uống trước!" Trưởng thôn ngửa đầu uống cạn chén rượu.

"Rượu ngon! Mua ở đâu đây ạ?" Tôn Thư lại lên tiếng.


Trưởng thôn cười, hai mắt sắp biến thành đường thẳng: "Đây là con gái lớn nhà Đại Cẩu tự tay ủ, tay nghề không tồi đâu. Đại Cẩu, để em dâu đi ra uống với khách một chén." Sau khi trưởng thôn nói xong, một cô gái tóc dài, mặc quần áo đỏ như lửa bước ra.

"Tôi là Triệu Hoa, mọi người gọi tôi là Tiểu Hoa là được." Cầm lấy chén rượu trưởng thôn vừa rót, cô nàng ném cho Tôn Thư một ánh mắt sâu xa, Tôn Thư làm bộ không nhìn thấy.

"Mọi người ăn đi! Cháu Ninh đang làm gì? "Trưởng thôn quay sang nói chuyện với mục tiêu.

"Cháu làm kiến trúc." Dường như Ninh Mặc đã phát hiện ra ý định của trưởng thôn, anh nhíu mi, trả lời cẩn thận.

"Kiến trúc rất tốt. Nhà bên cạnh làm chủ thầu kiếm được nhiều tiền, trường tiểu học cũng là do họ xây. Nghe nói nhà cửa ở thành phố lớn rất quý, cháu thật giỏi! Để ta giới thiệu cho cháu người xây giỏi nhất thôn này, ông ấy cũng đã làm nghề vài chục năm." Trưởng thôn còn chưa nói xong, đã có ba người đứng dậy. Một đôi vợ chồng tuổi xấp xỉ nhau, còn có một cô gái khá gầy gò.

"Bác họ Lưu, tên là Lưu Đại Phú, đây là bác gái, đây là con gái Lưu Đỗ Quyên, gọi là Quyên Tử là được. Các cháu nếm thử đi, đây là đậu phụ duẩn ti do chính tay con gái bác làm." Người đàn ông tên Lưu Đại Phú chỉ vào bát to viền hoa trước mặt Quan Thước Hạ.

Xem ra đây là một tiệc trăm họ cũng là tiệc xem mắt. Có lẽ trưởng thôn đã nhìn ra đây là hai con kim quy nên kêu gọi các gia đình trong thôn đưa con gái chưa kết hôn đến, còn đem theo cả đồ ăn ngon của nhà mình đến tiệc xem mắt này. Tiểu Hắc ghé vào nói thầm với Quan Thước Hạ: "Cậu hai của mình nổi tiếng trong thôn là vắt cổ chày ra nước, người ta vắt cổ chày ra nước trên người còn dính chút gỉ sắt, còn ông ấy chính là inox." Quan Thước Hạ và tiểu Hắc cố gắng nhịn cười. Quan Thước Hạ vụng trộm nhìn Ninh Mặc, thấy anh dùng đũa gặp đậu phụ duẩn ti trong chiếc bát viền hoa bỏ vào miệng. Dường như anh cũng thấy Quan Thước Hạ đang vui sướng khi mình gặp họa liền vươn tay nắm chặt tay Quan Thước Hạ dưới bàn ăn.

Lưu Đại Phú vội vã hỏi han: "Cháu Ninh thấy hương vị thế nào?"

Ninh Mặc gật gật đầu, nói : "Ngon lắm ạ. Thước Hạ cũng nếm thử đi." Anh nhiệt tình gắp đồ ăn cho Quan Thước Hạ, mọi người cũng nhìn ra nguyên do.

Mặt Lưu Đại Phú cũng 囧, rồi quanh co nói với Tôn Thư bên cạnh: "Cháu Tôn đừng khách khí, cũng nếm thử đi."

Tôn Thư giơ đũa lên dưới ánh mắt sắc bén và chờ đợi của Lưu Đại Phú, gắp một miếng đậu bỏ vào miệng, nuốt xuống mà không biết vị gì, nhếch miệng nói với Lưu Đại Phú: "Ngon lắm ạ. Cô Lưu nấu ăn rất ngon." Nghe xong, cô Lưu ngại ngùng cười, liếc Tôn Thư một cái, cười xuyên qua đống người. Tôn Thư rùng mình!

CHƯƠNG 42:
Bữa cơm gặp mặt này kéo dài hơn một giờ, mười mấy cô gái trẻ tuổi đều bị câu nói "Ngon lắm, cô nấu ăn rất ngon" của Tôn Thư làm hôn mê. Khi bữa ăn sắp kết thúc, một cô bé bảy tám tuổi buộc tóc đuôi ngựa cầm bát chạy vào, trong bát có vài cái màn thầu.


"Cô bé cũng đến thi triển tay nghề sao?" Ninh Mặc cười nói với cô bé vừa đặt bánh xuống.

"Đúng vậy, đúng vậy." Xác nhận hai tiếng, khiến người lớn ngồi xung quanh cười lớn.

"Đây không phải Nhị Nha sao? Em đã làm xong bài tập chưa? Sáng mai phải đi học đó, em còn chưa ngủ à?" Tiểu Hắc chỉ vào cô bé thoạt nhìn rất lanh lợi.

"Mẹ em nói, đây là tiền cô Quan đưa để mua gạo, vừa hay trong nhà có bột bắp, mẹ em chưng mấy cái để mọi người ăn sáng mai." Một câu của cô bé khiến mọi người ngừng cười, trưởng thôn cũng đồng tình nhìn nó.

Trong nhà Nhị Nha có bốn người, ngày trước đều sống dựa vào tiền ba cô bé kiếm được, mấy năm trước ba cô bé vừa sinh bệnh qua đời. Ông bà nội đều đã già, ông nội còn mù một bên mắt, một bên còn lại cũng không tinh tường lắm. Nghèo rớt mùng tơi nhưng đôi khi vẫn có người đến đòi tiền, là tiền khi ba bị bệnh phải đi vạy. Quan Thước Hạ giúp đỡ họ trả hết 2050 đồng, một con số lớn đối với người dân trong thôn, chưa nói đến đối với gia đình họ.

"Sau đó thì sao?" Lúc này, bữa cơm đã kết thúc, Quan Thước Hạ và Ninh Mặc đã trở lại trường tiểu học, đứng trong phòng học cũng lắp giường cho Ninh Mặc và Tôn Thư. Tôn Thư và tiểu Hắc đến nhà cô Đông lấy chăn, bởi vì đêm nay Ninh Mặc và Tôn Thư ngủ lại phòng học không trọn vẹn nên giường là ghép mấy chiếc bàn lại.

"Sau đó, mẹ Nhị Nha chịu nhận số tiền kia, em dạy Nhị Nha viết giấy nợ, gồm 2050 đồng kia, cộng với 950 đồng, tổng cộng là 3000 đồng." Quan Thước Hạ ngẩng đầu trả lời Ninh Mặc, "Ha ha, lúc này Tôn Thư đã nổi tiếng rồi, trở về, bác gái Tôn có thể tổ chức việc vui cho anh ấy."

"Anh không nghĩ nhiều như vậy. Anh quan tâm đến chuyện vui của chúng ta hơn." Ninh Mặc đột nhiên đi tới, ôm lấy Quan Thước Hạ: "Còn chưa buộc chặt em, em đã muốn đưa anh cho con gái Lưu Đại Phú. Xem ra nếu không dạy dỗ em, tương lai cưới em về chắc chắn anh sẽ bị vợ quản nghiêm."

"Vợ quản nghiêm không tốt sao?" Quan Thước Hạ tiếp lời.

"Tốt, anh cũng thấy tốt. Vậy bà Ninh cảm thấy khi nào muốn cụm từ vợ quản nghiêm có hiệu lực đây?" Ninh Mặc nhếch miệng, cười mị hoặc với Quan Thước Hạ, cô mới biết mình đã rơi vào bẫy.

Ninh Mặc nhìn vào đôi mắt đen láy, chậm rãi cúi đầu, xuyên qua mái tóc đỡ gáy Quan Thước Hạ, đặt lên môi cô một nụ hôn. Quan Thước Hạ sửng sốt, bối rối nhìn vào mắt anh, con ngươi dịu dàng nhìn phía sau anh rồi khép lại, trên môi truyền đến cảm xúc ướt át, bị người nhẹ nhàng ngậm, chậm rãi hôn. Theo nụ hôn, tim chậm rãi đập nhanh hơn, hai tay hùa theo nụ hôn, cảm giác điện giật truyền đến từ đôi môi.

Sáng sớm, Quan Thước Hạ đã thấy Ninh Mặc đứng dưới mái hiên, cầm chiếc xẻng nhỏ đào tuyết trước cửa phòng. Quan Thước Hạ nhìn cánh cửa còn đóng chặt, nói vậy Tôn Thư vẫn còn ngủ bên trong.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương