CHƯƠNG 38:
Rất nhiều thứ đều có hai mặt, rượu cũng vậy. Rượu rất tốt nhưng cũng không hề tốt, tiêu chuẩn phân định tùy vào từng người. Dùng cồn làm tê liệt tế bào não, người ta sẽ có cảm giác bay bổng, dù không uống rượu nhưng dựa vào mùi rượu để lấy can đảm, có thể bỏ mặt nạ, sống thật với bản thân. Cho nên ở đây, "tính" là chỉ "tính cách", không phải "sex"!
2

Gió mùa đông lạnh thấu xương nhưng chỉ có hồ xanh cây xanh mới có thể cho Lâm Sùng nơi để tức giận. Tại nơi tấc đất tấc vàng, khách sạn nhà họ Giang có thể có một hoa viên lớn như vậy quả thực là xa xỉ trong xa xỉ.

Hai má đỏ như tô son, vừa trắng vừa hồng, lông mày nhăn thành chữ "xuyên" (川) không biết bao giờ mới có thể giãn ra, hai mắt không có mục đích nhìn điểm sáng trên cây, cho đến khi nó ngưng tụ thành một điểm. Lâm Sùng thực sự cảm thấy mình đứng đây chịu đựng cảm giác bị gặm nhấm từng chút một.

Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là người ta yêu đứng trước mặt mà ta không thể nói yêu mà là người đó đứng trước mặt ta nhưng người trong lòng họ vĩnh viễn không phải ta.

"Sao anh lại ngồi đây uống rượu giải sầu một mình vậy?" Lâm Sùng ngẩng đầu, thấy Quan Thước Hạ chầm chậm đi tới. Cô giống như một nàng tiên, đôi giày cao gót trên chân cô làm cho hoa viên phía sau càng rực rỡ.

Lâm Sùng ngửa đầu uống hết ly rượu, lúc này chỉ có cồn là liều thuốc tinh thần tốt nhất: "Sao em cũng đi ra đây?"

"Không khí bên trong hơi chán, em ra ngoài hít thở không khí." Quan Thước Hạ vuốt sườn xám trên người, ngồi xuống cạnh Lâm Sùng.

"Em mặc sườn xám rất đẹp!" Lâm Sùng trầm mặc trong chốc lát.

Quan Thước Hạ cười nhẹ, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào mắt anh: "Vậy sao? Cảm ơn anh!"


"Ừ." Sau câu "ừ" ấy, hai người đều im lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Lâm Sùng nhìn có vẻ thản nhiên nhưng thực ra trong lòng đã rối như tơ vò.

"Hắt xì!" Quan Thước Hạ hắt xì kéo suy nghĩ của hai người về. Lâm Sùng cởi áo khoác trên người ra đưa cho Quan Thước Hạ ý bảo cô mặc vào, nhưng Quan Thước Hạ lắc đầu.

"Em ra ngoài đã lâu, phải đi vào thôi." Quan Thước Hạ đứng dậy chuẩn bị chạy lấy người.

Ai ngờ Lâm Sùng vươn tay giữ chặt tay Quan Thước Hạ. Anh đứng lên, nhìn vào người thấp hơn mình nửa cái đầu, nói: "Vị trí bên trái của anh vẫn để trống cho em. Nếu em chưa đồng ý với Ninh Mặc, có thể ở bên anh không? Vị trí bên trái là nơi gần tim nhất, cho nên anh vẫn hy vọng em đứng đây có thể nghe được tiếng lòng anh."
9

Bỗng nhiên được tỏ tình khiến Quan Thước Hạ không biết làm sao. Lâm Sùng nắm tay cô rất chặt, cánh tay có lẽ đã bị bầm.

"Anh say rồi." Quan Thước Hạ lẳng lặng nhìn Lâm Sùng.

"Với ai em cũng từ chối trực tiếp sau đó bỏ chạy rất xa, không cho người khác một cơ hội nào, chỉ có Ninh Mặc là ngoại lệ. Thước Hạ, bây giờ em chưa nhận lời với Ninh Mặc không phải vì em không thương anh ta, mà vì em không dám yêu. Cho Ninh Mặc một cơ hội, cho em một cơ hội cũng là cho anh một cơ hội." Giọng nói khàn khàn của Lâm Sùng rất gợi cảm, từng chữ đều đánh trúng vào trọng tâm.

"Anh Lâm Sùng, cảm ơn anh! Em... đã quen một mình rồi. Còn Ninh Mặc, em cho anh ấy một không gian, nhưng không phải ở đây." Quan Thước Hạ chỉ chỉ trái tim mình, nói xong liền rút cánh tay đang bị Lâm Sùng nắm, xoay người bước đi không hề quay đầu lại.

Quan Thước Hạ là một người thích giả ngu, bình thường cô đặt trí thông minh trong nhiều chuyện nhiều người, đương nhiên trong đó có cả Lâm Sùng. Trong thời gian ngắn, cô đã biết ý của Lâm Sùng nhưng không ai đi quá giới hạn, không có gì thì Quan Thước Hạ có thể làm như không biết. Thế nhưng, một khi đã vượt quá lằn ranh ấy, Quan Thước Hạ không muốn gặp lại. Con gái trong tình yêu đều ngốc ngếch, nhưng "ngốc ngếch" của cô đặt trên người Ninh Mặc.

Cô đi thẳng cho đến khi bóng dáng tinh tế như hoa lan biến mất.


"Xuất hiện đi!" Lâm Sùng ngồi trở lại vị trí ban đầu, mà câu này là nói với Ninh Mặc đang đứng sau cái cây. Trong tay Ninh Mặc là một hộp giấy, trong hộp là một đôi giày cỡ ba mươi sáu cho Quan Thước Hạ. Do vừa rồi trong bữa tiệc, Ninh Mặc thấy khi Quan Thước Hạ cầm khay đựng đồ ăn đi rất chậm, chân cũng có vẻ không tự nhiên, nhưng nếu không cẩn thận quan sát sẽ không phát hiện ra.

Ninh Mặc đi tới, còn chưa đứng vững, má phải đã nhận được một cú đánh không hề nhẹ của Lâm Sùng, khiến anh gục xuống. Lâm Sùng thuận thế xông lên, lại cho Ninh Mặc một cú nữa vào má trái. Mà Ninh Mặc, người từ nhỏ đánh nhau chưa bao giờ thua, lại không hề có ý phản kháng. Lâm Sùng cũng không hề khách khí, trái phải một quyền. Sau đó, anh ngã xuống bãi cỏ bên cạnh Ninh Mặc, quay đầu lại nhìn Ninh Mặc. Khóe miệng Ninh Mặc rớm máu, hai bên má vừa tím vừa đỏ, mái tóc hỗn độn dính cả lá cây và cỏ.

"Bốn cú đấm này, coi như tôi trả lại anh. Tôi thay mặt tôm nhỏ cảm ơn anh trong mấy năm nay." Ninh Mặc quay đầu nói với Lâm Sùng.

"Chỉ cần một ngày cô ấy chưa đồng ý với cậu, chúng ta đều như nhau. Còn nữa, tôi tự nguyện chăm sóc cô ấy, đừng nói như là tôi giúp cậu chăm sóc cô ấy." Lâm Sùng nhắm mắt, nói.

"Tôi chỉ không muốn cô ấy cô đơn trong mai rùa của mình."

Ninh Mặc thu hồi tầm mắt trên người Lâm Sùng, phóng mắt ra xa, nhìn lên bầu trời đầy sao.

CHƯƠNG 39:
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."

"Cạch" một tiếng, di động bị ném lên mặt bàn. Cả phòng họp đều yên lặng, ai cũng biết một tuần này tâm trạng ông chủ rất không tốt, tính tình lại càng không tốt. Có lẽ chuyện này liên quan đến vết tím trên má ông chủ.

"Ngày mai, phòng thiết kế đem bản thiết kế cổng tòa nhà đến văn phòng tôi, phòng kinh doanh nộp cho tôi báo cáo kinh doanh trong năm. Tạm thời như vậy đã, tan họp đi." Ninh Mặc nói tan họp nhưng chính anh vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Các trưởng phòng nhanh chóng thoát khỏi hiện trường như tránh ôn dịch.


Vì sao đại thiếu gia Ninh lại tức giận như vậy?

Nguyên nhân rất đơn giản, tôm nhỏ của chúng ta mất tích! Cô chỉ để lại một tờ giấy với mấy chữ Khải[1] thanh tú rồi biến mất không dấu vết: "Em đi ra ngoài một chút." Chết tiệt hơn nữa là số điện thoại của ba cô bạn thân cùng phòng của Quan Thước Hạ mà Ninh Mặc vất vả lắm mới lấy được cũng không liên lạc được. Dường như họ hẹn nhau cùng biến mất, trong nháy mắt liền bốc hơi khỏi nhân gian.

[1] Chữ Khải: Một kiểu chữ Hán.

"Xình xịch, xình xịch, xình xịch...."

Đoàn tàu xuôi nam không ngừng lăn bánh. Tàu hỏa là nơi tốt nhất để ngắm cảnh, ngoài cửa sổ là đồng ruộng, nông thôn, núi non, sông suối, còn có những nông dân nhàn rỗi, xe cộ, trâu ngựa đi lại. Nhưng tất cả trôi đi rất nhanh, khung cảnh ngoài cửa sổ thay đổi trong nháy mắt giống như ánh sáng vụt qua. Cảm giác ngắm nhìn hàng ngàn cảnh vật trong chốc lát thật thú vị. Ngồi tàu là có cảm giác đi chung đường rồi. Trong cùng một toa xe, trấn nhỏ chợt lóe, phong cảnh ngoài cửa sổ dường như có liên quan đến mình, lại giống như không hề liên quan, khiến nhiều khi người ta cảm thấy mình đang ngồi trên một đoàn tàu trong không gian khác.

Nhìn cảnh ngoài cửa sổ, tư tưởng và suy nghĩ có thể bay bổng. Nhìn dãy núi đen có thế nghĩ đến Lạc Sơn[2]; nhìn con sông chảy dưới cây cầu có thể nghĩ đến Lạc Thủy; nhìn đám mây trắng trên trời có thể nghĩ đến cuộc sống của mình. Nghĩ ngợi, nghĩ ngợi, xuyên qua núi lớn, đi qua sông lớn, thất lạc mất đám mây, bất giác phương bắc khoáng đạt đã trở thành phương nam.

[2] Lạc Sơn, tên cổ là Gia Châu là một địa cấp thị thuộc tỉnh Tứ Xuyên.

Đồng Đồng cô nương ngủ như lợn chết, còn cô lại không ngủ được. Cô ngồi ngắm cảnh đêm đen tuyền, thỉnh thoảng có thôn nhỏ đèn đuốc sáng trưng, cũng có vùng quê trống trải một mảnh tối đen.

Tình yêu giống như một bữa tiệc xa hoa, chúng ta ăn mặc lộng lẫy đến tham dự nhưng kết quả cuối cùng là trong lòng ngổn ngang. Ninh Mặc tỏ tình, Quan Thước Hạ trốn tránh. Sau đó, Lâm Sùng lại mượn rượu nói thật lòng mình, Quan Thước Hạ thật sự luống cuống. Cô sợ hãi tình yêu, hoặc là nên nói, Quan Thước Hạ đã quên mất cách yêu người khác, cô hình thành kháng thể với tình yêu, khi nó còn chưa tiến vào đã bị một bức tường ngăn cách bên ngoài, không vào được lòng cô. Cho nên, cô lựa chọn trốn khỏi thành phố ấy, giống như khi ông nội mất. Khi đó, cô đến quê của Hồ Đĩnh, một thông nhỏ vùng núi đông bắc, giống như Hồ Đĩnh nói, gặm vỏ cây để sống.

Quan Thước Hạ sống ở đó suốt hai tháng, cùng người dân trong thôn đi hái nấm, lấy rau dại. Một ngày thật sự nhàn nhã, cũng rất bận rộn. Có sự mâu thuẫn nhưng lại không mâu thuẫn. Nhàn nhã là tâm nhàn nhã, không cần nhớ đến những cơn ác mộng của thế giới ngoài kia, mà sự nhàn nhã ấy có được nhờ sự bận rộn; chỉ có bận rộn, cô mới không có thời gian nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp vừa mất đi. Ở đó cũng có trường học, với một giáo viên duy nhất sống trong một căn nhà trệt hai gian. Một gian là nhà tắm, nhà bếp, phòng làm việc, nhà ăn, phòng khách... Giường là mấy tấm gỗ dày đóng thành, cộng thêm mấy chiếc ghế nhỏ, nửa đêm xoay người còn nghe được tiếng kẽo kẹt. Gian nhà còn lại là phòng học. Bàn học của lũ trẻ là một tấm gỗ cùng bốn cái chân được đóng bằng đinh. Chữ "nghèo" treo trên đầu lũ trẻ nhưng chúng vẫn chăm chỉ học hành. Điều này khiến Quan Thước Hạ rất bội phục.

"Em trực tiếp từ chối tất cả mọi người, sau đó bỏ chạy rất xa, không hề cho người khác một cơ hội, chỉ có Ninh Mặc là ngoại lệ. Thước Hạ, đến bây giờ, em còn chưa nhận lời Ninh Mặc không phải vì em không thương cậu ta, mà là do em không dám yêu." Lời nói của Lâm Sùng lặp đi lặp lại trong đầu Quan Thước Hạ. Cô không thể không thừa nhận Lâm Sùng nói đúng. Cho đến bây giờ, cô vẫn không quên được tình cảm với Ninh Mặc. Khi Ninh Mặc thổ lộ, cô còn có chút vui mừng.


"Bé út, cậu không ngủ sao? Mấy giờ rồi?" Trên đầu Quan Thước Hạ truyền đến giọng nói ngái ngủ của Đồng Đồng.

Quan Thước Hạ lắc lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Không biết."

Đồng Đồng di chuyển đến ngồi cạnh Quan Thước Hạ, nói: "Cảnh đẹp nhỉ?"

Quan Thước Hạ gật đầu: "Ừm."

"Hứ, tâm tư này của cậu không phải để ngắm cảnh! Nói chút đi, mình sẽ làm chị Thanh Tâm của cậu. Vừa nhìn là biết chuyện tình cảm." Đồng Đồng nói toạc ra tâm sự trong lòng Quan Thước Hạ.

"Cậu cũng biết Ninh Mặc rồi, anh ấy mới về năm ngoái. Mình vẫn nghĩ anh ấy sẽ ở lại nước Mĩ tốt nghiệp, kết hôn, sống cùng một cô gái nhưng bây giờ anh ấy lại về đây nói với mình, anh ấy đi Mĩ không phải vì cô gái kia. Đồng Đồng, mình yêu Ninh Mặc, từ rất lâu rồi mình đã nghĩ anh ấy là hoàng tử, là hoàng tử của mình. Lâm Sùng tỏ tình với mình. Mình vẫn biết anh ấy không có bạn gái, vẫn lấy thái độ như gần như xa ở bên cạnh mình là vì bảo vệ mình. Sau đó, đáng buồn chính là, mình phát hiện mình không biết cách yêu người khác. Mình rất ích kỉ, mình cảm thấy không thể yêu nên mới trốn đi."

"Cậu biết không? Ở sa mạc châu Phi, có một loài hoa tên là Y Thước, nó rất kì lạ, mỗi bông hoa có bốn cánh, bốn màu: đỏ, vàng, xanh, trắng, rất đẹp. Tiếng Trung của nó là "kỳ tích". Bình thường, nó cần năm năm để ra rễ, sau đó bắt đầu tìm chất dinh dưỡng. Vào năm thứ sáu, nó mới nhú mầm xanh, nở ra một đóa hoa nhỏ có bốn màu. Hơn nữa, càng khiến người ta ngạc nhiên là nó rất khó sống, thời gian nở hoa cũng không dài, chỉ gần hai ngày, cả cây và hoa đều khô héo. Sống một lần, rực rỡ một lần, tình yêu cũng vậy. Chúng ta không cần một tình yêu hào nhoáng nhưng con gái cần một người con trai ở bên chăm sóc. Đây là lí do Thượng đế tạo ra Adam và Eva. Bé út à, mình cảm thấy cậu quá mệt nhọc. Cậu quá bị động, thích thì thuận theo tự nhiên nhưng khi tình yêu đến, đừng từ chối nó. Bởi vì cậu cũng không từ chối được. Hãy ích kỉ một chút, đối tốt với mình một chút, tạo ra kỳ tích đi!"

"Cậu trở thành quân sư tình yêu từ bao giờ vậy? Sao không nhìn thấy đối tượng của cậu nhỉ?" Trên mặt Quan Thước Hạ là ánh đèn mỏng manh, cô nhếch khóe miệng, nói với Đồng Đồng.

"Yêu thích suốt đời của mình là ăn. Nếu có một ngày, mình gặp một anh chàng mua đồ ăn cho mình, mình sẽ xông lên cướp người." Đồng Đồng cười gian trá nhưng ngại trong toa xe có người đang ngủ nên không dám nói quá to.

Khí lạnh chưa giảm. Đêm khuya, nhiệt độ trong toa xe lại càng thấp.

CHƯƠNG 40:
Tục ngữ nói: "Ăn ở Quảng Châu, mặc ở Tô Châu, chơi ở Hàng Châu, chết ở Liễu Châu". "Ăn ở Quảng Châu" ý là món ăn Quảng Đông rất ngon, có thể nói là nhất thế giới, rất đáng hưởng thụ; "Mặc ở Tô Châu" vì tơ lụa Tô Châu nổi tiếng cả trong và ngoài nước, dùng tơ lụa Tô Châu may quần áo sẽ rất thoải mái và đẹp; "Chơi ở Hàng Châu" ý chỉ Tây Hồ Hàng Châu đẹp như mỹ nữ, cảnh đẹp ý vui; còn "Chết ở Liễu Châu" là chỉ Liễu Châu có gỗ tốt, có thể đóng một chiếc quan tài đẹp, bởi đối với phong tục thổ táng thời xưa, một bộ quan tài đẹp rất hấp dẫn người ta. Khi đó, quan tài là nơi quy túc cuối cùng của con người nên mọi người rất yêu thích và ngưỡng mộ "chết ở Liễu Châu".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương