Bằng cách này, Phương Tứ bị bắt cóc tới trụ sở chính của tập đoàn Lục thị.
Có thể là bởi vì lần đầu tiên ngồi máy bay trực thăng, Phương Tứ hơi say máy bay, mơ mơ hồ hồ quên mất phải hỏi anh, vì sao nhất định phải tới Lục thị viết giấy nợ?
Như thế này có cảm giác nghiêm túc hơn sao? Chẳng lẽ còn muốn Phòng Tư pháp chứng thực giấy nợ của cậu có hiệu lực pháp luật không? Rất có khả năng còn muốn mình đóng dấu hay lăn tay nữa……
Phương Tứ rùng mình một cái.
Thôi xong, bảo sao tiên sinh nói mình không có khả năng trả nổi……
“Có lạnh không?” Lục Hi Cảnh ngồi ở bên cạnh Phương Tứ, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, hình như có một chút lạnh, “Sắp tới rồi, chờ thêm chút nữa.”
“Không, không lạnh ạ……” Tay Phương Tứ vẫn nắm lấy tay Lục Hi Cảnh nhưng đầu lại xoay về phía khác, sợ anh nhìn thấy vẻ mặt đang dần nóng lên của mình, sau đó cứng ngắc chuyển chủ đề khác, “Hóa ra tiên sinh còn có một chiếc máy bay trực thăng này.”
“Mới vừa mua, có thích không?” Lục Hi Cảnh nghịch nghịch bàn tay Phương Tứ giống như một món đồ chơi, lúc thì xoa xoa lòng bàn tay, lúc thì lại bóp bóp đầu ngón tay cậu.
Lực chú ý của Phương Tứ dồn tất cả vào tay trái, không nghe lọt một chữ Lục Hi Cảnh nói mà chỉ biết gật đầu liên tục.
“Vậy thì tặng nó cho em, về sau em đi học sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.” Lục Hi Cảnh nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng nghe vào tai Phương Tứ lại khiến cậu hoảng sợ kinh hồn.
“Không không không cần, em cũng không dùng được……” Phương Tứ cuống quít xua tay, tay trái cũng tạm thời rút ra.
Lục Hi Cảnh nhìn lòng bàn tay trống không khẽ nhíu mày, “Em đương nhiên dùng được, chiếc máy bay này cũng chỉ là tạm thời mua, không đáng bao nhiêu tiền.

Em cứ dùng trước đi.

Năm sau tôi sẽ bảo Tiểu Nghiêm chọn mua một cái khác tốt hơn cho em.”
Tiểu Nghiêm ở đây chính là đặc trợ tiên sinh.
“Em thật sự không……” Phương Tứ vẫn đang vắt óc tìm cách từ chối.


Lời còn chưa kịp nói xong trực thăng đã đáp xuống nóc trụ sở chính của Lục thị.
Lục Hi Cảnh cởi bỏ dây an toàn của mình xong thì quay sang tháo dây an toàn cho Phương Tứ, không đợi cậu nói tiếp đã nắm tay, đỡ cậu bước xuống máy bay.
Đặc trợ Tiểu Nghiêm đã đứng đợi ở bên ngoài sân bay để nghênh đón tổng tài đại nhân của mình từ sớm.
“Đặc trợ tiên sinh!” Phương Tứ thấy người quen liền vui vẻ vẫy tay chào hỏi.

Lúc trước, Phương Tứ mỗi ngày đều phải gọi điện thoại cho đặc trợ, thế nên cậu cảm thấy thân thiết hơn một chút, cũng vì thế mà nói chuyện cũng nhiều hơn.
“Đã lâu không gặp, tiểu tiên sinh.” Đặc trợ tiên sinh cũng cười rồi vẫy tay chào cậu.
“Mới chỉ một năm thôi, cũng không tính là lâu lắm.” Lục Hi Cảnh giữ chặt tay Phương Tứ, muốn ngăn cậu chạy nhanh tới chỗ đặc trợ, “Đã đi khảo sát miếng đất ở phía nam thành phố chưa? Đêm nay nộp báo cáo cho tôi.”
Tiểu Nghiêm nghĩ: ……Ông chủ, từ lúc nào lòng dạ ngài lại trở nên hẹp hòi như vậy?
“…… Vâng, Lục tổng.” Tiểu Nghiêm liền lui ngay ra ngoài.
“Tạm biệt, đặc trợ tiên sinh!” Phương Tứ không hiểu chuyện gì, ngoan ngoãn vẫy tay.
Đặc trợ nghĩ: ……Đừng vẫy tay! Ông cố nội của tôi ơi! Cậu còn tiếp tục nói chuyện thêm nữa, tôi liền thất nghiệp ngay bây giờ đây này.
Chuyện Lục Hi Cảnh nắm tay một Omega đi làm, mười phút sau đã truyền khắp trên dưới Lục thị.
Từ Phó giám đốc đến thực tập sinh mới vừa gia nhập tập đoàn đều muốn tới xem vị Omega đầu tiên không có phận sự gì nhưng vẫn có thể bước vào phòng làm việc của Lục tổng.
Phương Tứ được Lục tổng sắp xếp ngồi trên sô pha, trên bàn là đủ loại đồ ăn vặt do chính tay thư ký tự mình mua.
Lục Hi Cảnh vừa bước vào văn phòng, cả người liền trở nên lạnh lùng nghiêm túc.


Phương Tứ nhìn cả bàn đầy đồ ăn vặt, lại chẳng thấy giấy bút đâu, nhưng cũng không dám quấy rầy công việc của Lục Hi Cảnh, nên chỉ đành phải ngồi ở đó nghe anh nói một đống từ chuyên ngành.

Thỉnh thoảng, cậu trộm nhìn bộ dạng nghiêm túc làm việc của Lục Hi Cảnh.
Lục Hi Cảnh ngồi ngược sáng ở trên ghế ông chủ, tỉ mỉ xem từng điều khoản trong hợp đồng, trước khi ký tên còn dùng bàn tay thon dài rõ nét của mình xoay bút nửa vòng rồi với đặt xuống ký.

Ngòi bút mỗi lần xoay tròn như muốn chọc vào trái tim của Phương Tứ.
Hình như hôm nay có rất nhiều người vội vàng muốn nộp báo cáo cho Lục Hi Cảnh, từng người từng người một xếp thành hàng dài, mà ai cũng len lén liếc nhìn Omega họ chưa từng thấy trong lời đồn.
Còn Phương Tứ thì lễ phép cười đáp lại tất cả mọi người.
Lục Hi Cảnh nhìn cả đám cấp dưới đang “liếc mắt đưa tình” với Omega của mình thì cảm thấy như bùng nổ.

Sau khi, anh thấy nhân viên thứ ba của mình được Phương Tứ cười đáp lại thì lập tức gọi điện thoại cho thư ký, yêu cầu chuyển cuộc họp buổi chiều sang mười phút sau.
Tiên sinh đi họp rồi, Phương Tứ liền cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Cậu lại không dám động chạm lung tung vào đồ vật của Lục Hi Cảnh, đành phải đi tới chỗ chị thư ký ở ngay bên cạnh, muốn xin thư ký một tờ giấy và một cái bút.
Trưởng thư ký đi họp cùng với Lục Hi Cảnh, còn đặc trợ tiên sinh đi tới mảnh đất phía nam thành phố, Phương Tứ chỉ có một mình, liền bị nhóm chị em trong ban thư ký bắt được.
“Chào tiên sinh, cậu có muốn ăn gì không? Hình như cậu có vẻ không ăn mấy món ăn vặt đó, không hợp khẩu vị cậu sao?” Chị gái thứ nhất bắt đầu lôi kéo làm quen.
“Không, tôi không đói bụng……” Phương Tứ không quen bị quá nhiều cô gái vây quanh như thế.


Cậu cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên, “Để tôi quay về lấy cho chị, tôi ăn không hết nhiều đồ ăn như vậy.”
“Không, Lục tổng dặn dò riêng chúng tôi phải mua cho cậu.

Nếu chúng tôi ăn, sợ là sẽ bị Lục tổng mắng đó.” Chị gái thứ hai khá bạo dạn, thậm chí nhấn mạnh chữ “riêng” kia rất nhiều lần, rồi còn bắt đầu trắng trợn thăm dò cậu.
“……” Phương Tứ không biết nên trả lời như thế nào, chứng rối loạn lo âu, sợ xã hội lúc trước lại quay trở lại, khuôn mặt nhỏ chậm rãi đỏ lên, cũng không biết là bởi vì bị nhiều phụ nữ vây quanh hay là bởi vì những lời mà đối phương nói.
“Nói mới nhớ, ngài là người thân đầu tiên được bước vào phòng làm việc của Lục tổng đó.” Chị gái đầu tiên che miệng cười, “Cậu là bạn đời của Lục tổng sao?”
Phương Tứ vội vàng xua tay, phủ nhận nói: “Không, không phải.”
“Sao có thể chứ? Ta đi theo Lục tổng năm năm rồi, đây lần đầu tiên thấy Lục tổng quan tâm tới một Omega đến vậy đó.” Chị gái thứ ba là một thư ký đã có thâm niêm lâu năm.

Nàng đẩy đẩy mắt kính, cười thâm thúy.
“Đúng rồi đúng rồi, trên bàn Lục tổng còn để một chiếc lót ly hoa khổ và một chậu cây cảnh, đều là do cậu tặng sao?” Chị gái số 2 đột nhiên nhớ tới hai món đồ dễ thương đang gây sóng gió khắp Lục thị.
“Dạ?” Phương Tứ cảm giác có chút quen tai, nhưng vẫn thành thật nói, “Tôi cũng không để ý nữa.”
“Vậy cậu tới đó xem thử rồi nói cho chúng tôi biết được không?” Chị gái số 3 vô cùng lớn mật, nhưng cũng có thể là do Phương Tứ quá mức ngoan ngoãn nghe lời.
“Tôi có thể tới xem bàn làm việc của tiên sinh sao?” Phương Tứ do dự hỏi.
“Đương nhiên có thể mà!” Nhóm chị em thư ký vội nói dối.
Phương Tứ hơi gật đầu, cậu cũng có chút tò mò, thế là đánh bạo đi tới.
Khi còn cách bàn làm việc của Lục Hi Cảnh một mét, cậu đã thấy hai đồ vật trang trí nho nhỏ đáng yêu kia vô cùng quen mắt.
Đây không phải là quà mình tặng cho đặc trợ và trưởng thư ký sao? Sao lại ở trên bàn Lục tiên sinh?
Phương Tứ khó hiểu: Chẳng lẽ là đặc trợ tiên sinh nhớ nhầm? Nhưng mà…… lúc trước mình cũng đã tặng riêng cho tiên sinh một đôi chặn giấy mà, nhưng mà hình như thiếu mất một chiếc?
Nhưng Phương Tứ suy nghĩ một hồi lâu rồi vẫn ngoan ngoãn đi tới chỗ nhóm thư ký “báo cáo” kết quả.

“Đúng…… Là, là của tôi tặng……” Phương Tứ có chút ấp úng, thành ra nhóm thư ký đều tưởng cậu thẹn thùng.
“Một năm, cuối cùng cũng có thể phá án!” Chị gái đầu tiên lẩm bẩm nói, vẻ mặt mừng như điên sau khi khám phá ra bí ẩn
Nhóm chị em thư ký nhanh chóng dùng ánh mắt mờ ám để trao đổi —— Tổng tài phu nhân thực sự đang đứng ở trước mặt chúng ta!
Nhóm thư ký tươi cười càng thân thiết, cung kính đưa người về về văn phòng của Lục Hi Cảnh, còn dâng lên một tờ giấy trắng và một cây bút máy.
Phương Tứ trở lại sô pha một cách mơ màng hồ đồ, nhưng vẫn bắt đầu nghiêm túc viết từng chữ lên tờ giấy nợ
Tới giờ nghỉ trưa, Lục Hi Cảnh cuối cùng cũng tan họp, nhân viên tham dự cuộc họp ngoại trừ Lục Hi Cảnh thì không một ai là không cụp đuôi ủ rũ bước ra khỏi phòng.

Ra‎ chươ????g‎ ????ha????h‎ ????hất‎ tại‎ {‎ T????U????t‎ ????u????ệ????﹒????????‎ }
Lục Hi Cảnh vừa mới mở cửa bước vào văn phòng, Phương Tứ liền tiến lên đón anh, sau đó dùng hai tay dâng lên tờ giấy nợ đã viết hoàn chỉnh: “Lục tiên sinh, ngài xem chỗ này phải điển bao nhiêu tiền?”
“Ngài xem…… em có thể dùng thuốc ức chế để trả được không?” Trong mắt Phương Tứ mang theo vẻ cầu xin.
“Không thể.” Lục Hi Cảnh cực kỳ lãnh khốc vô tình.

Chỗ thuốc ức chế mà Phương Tứ nói chính là phần sắp tới cậu sẽ đến bệnh viện nhận theo như quy định.

Chịu đựng không dùng thuốc ức chế trong kỳ động dục thực sự là khổ hình đối với Omega, thậm chí nó sẽ gây ra những tổn hại không thể phục hồi lên cơ thể.
“Dạ, vâng.” Phương Tứ ở trong lòng thầm mắng chính mình, thuốc ức chế của Omega đương nhiên là vô dụng đối với Alpha, cậu đang hỏi vấn đề ngu xuẩn gì thế này.
“Nhưng mà có thể dùng thứ khác để đổi.” Lục Hi Cảnh đảo mắt quét qua cả người Phương Tứ, sau đó khẽ nhếch miệng.
———————————–
Lão Lục & Bé Tứ: Còn có loại chuyện này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương