“Lục tiên sinh, em dọn về đó thì không thích hợp lắm đâu.

Người ngài yêu sẽ hiểu lầm mất……” Phương Tứ do dự một chút, vẫn cố gắng nhắc nhở Lục Hi Cảnh một cách uyển chuyển.
“Người tôi yêu?” Lục Hi Cảnh có chút khó hiểu.
Người tôi yêu còn không phải là em sao?
“Chính là Liên Hạo tiên sinh đó ạ.” Phương Tứ giả vờ tỏ vẻ không bận tâm, thậm chí còn hào phòng nở một nụ cười.
“Liên Hạo là ai?” Lục Hi Cảnh lần này thật sự đã quên mất.
“……” Phương Tứ á khẩu, không nói được lời nào.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hi Cảnh, phát hiện anh giống như thật sự đã quên người này là ai.
“À thì……Chính là vị Omega xinh đẹp mà năm ngoái ngài đã đưa về đó.” Phương Tứ thật cẩn thận thăm dò, “Lúc trước ngài còn có vẻ rất thích cậu ấy……”
“Sao tôi lại có thể thích cậu ta chứ?” Lục Hi Cảnh nhíu mày, hoàn toàn không biết tại sao Phương Tứ lại nói như vậy.
Phương Tứ trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Vì sao em lại nghĩ như thế?” Trực giác của Lục Hi Cảnh nói cho anh biết mình cần phải tìm hiểu sâu vấn đề này.
Phương Tứ yên lặng bưng ly nước lên che khuất vẻ mặt ngốc nghếch không thể kiềm chế nổi của chính mình, nói nhỏ: “…… Em thấy ngài rất quan tâm cậu ấy, thế nên……”
“Không phải tôi còn quan tâm em hơn cả vậy à? Sao lại không nói tôi thích em chứ hả?” Lục Hi Cảnh khó hiểu hỏi.
“Khụ……” Phương Tứ lại lần nữa bị sặc
Tại sao hôm nay lại có cảm giác tiên sinh nói chuyện có vẻ……thẳng thắn như vậy chứ?
“Không dám, không dám! Thực xin lỗi, Lục tiên sinh, là em nói hươu nói vượn.

Em sai rồi……” Phương Tứ chân thành xin lỗi.
Tiên sinh là người tốt, anh ấy quan tâm ai quả thật cũng không nhất định là do anh ấy thích người đó.


Lúc đó là do mình tin vào lời nói một phía của Liên Hạo, chỉ lo trốn tránh hiện thực, hoàn toàn không có đi kiểm chứng sự thật, nên mới sinh ra hiểu lầm như vậy.

Đây quả thực là do mình sai.
“Em có thể dám mà.” Lục Hi Cảnh nói một cách thong thả ung dung, rồi nhìn về phía Phương Tứ bằng ánh mắt ẩn chứa nồng nhiệt và quyến rũ.
Không cẩn thận chạm vào tầm mắt Alpha ngồi đối diện, mặt Phương Tứ lập tức trở nên ửng đỏ.
……
Cuối cùng, Lục Hi Cảnh không thèm quan tâm tới ý kiến của Phương Tứ ý trực tiếp đưa người về khách sạn.

Trong phòng tổng thống cũng có thêm vài bộ quần áo mới tinh phù hợp với kích cỡ của Phương Tứ.
Còn Lục Hi Cảnh thì ngồi máy bay quay về công ty tăng ca.

Quả nhiên là cuối năm, anh vẫn bận rội như mọi khi.
Phương Tứ hơi sững sờ ngồi thụp xuống mép giường.

Lời Lục Hi Cảnh nói vẫn luôn xoay quanh ở trong đầu cậu.

Cậu tin tiên sinh.
Nếu tiên sinh đã nói không thích Liên Hạo thì nhất định là không thích, chỉ là bảo mình có thể dám điều gì chứ? Tiên sinh là nói mình có thể dám nói thích anh ấy sao?
Phương Tứ thật vất vả mới bình phục tâm tình, lại một lần nữa sôi sục trở lại.
Nhưng mà…… tại sao lúc trước tiên sinh lại muốn đem mình quay về tầng hai ngủ?
Tiên sinh không thích Liên Hạo, nhưng chắc gì đã thích mình.
Bong bóng nhỏ dưới đáy lòng Phương Tứ lại vỡ ra từng cái một.


Cậu vùi đầu vào chiếc gối lông vũ mềm mại trong sự hụt hẫng.
Lục Hi Cảnh từ công ty bay trở về khách sạn liền thấy cả người Phương Tứ cuộn tròn ở trong chăn.
Nhóc con lại cảm thấy buồn sao?
Anh kéo chăn xuống một chút, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhiễm hồng vì thiếu dưỡng khí của Omega.

Lục Hi Cảnh nhìn một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, cúi người xuống hôn lên trán Phương Tứ.
Lục Hi Cảnh trước giờ luôn là một người cẩn trọng và nhẫn nại người, nếu không phải nắm chắc thắng lợi trong tay thì không có khả năng anh sẽ rút dây động rừng.
Đồng thời, ở phương diện tình cảm, anh lại càng thêm cẩn thận.

Nếu không nắm chắc trong tay mười phần thắng, anh sẽ không dễ dàng để lộ chân tướng.

Đây cũng coi như là đường lui mà gã đàn ông gần 30 tuổi lão để lại cho mình nếu muốn tự giữ lấy thế diện.
……
Tám giờ sáng, đồng hồ sinh học của Phương Tứ luôn rất đúng giờ.

Cậu thức dậy, nhưng là mắt vẫn còn chưa mở nổi, nhập nhèm buồn ngủ, đầu óc thì trống rỗng, cho đến tận khi từng đợt mùi hương gỗ cháy nhè nhẹ lqn tỏa trong xoang mũi.
Phương Tứ còn chưa nhận thức được có điều gì đó không ổn, thì bản năng Omega thúc cậu xoay người, nhích nhích người lại gần hơn một chút chỗ mùi hương đó phát ra, cho đến khi cậu đụng phải một bức tường thịt.
Phương Tứ liền đánh thức tảng thịt Lục Hi Cảnh nãy còn đang say giấc.
Tối hôm qua, Lục Hi Cảnh trở về muộn, giờ vẫn còn chưa ngủ đủ, vươn dài tay kéo Phương Tứ vào trong lòng ngực, thân mật tựa như lần đầu tiên Phương Tứ động dục.
Phương Tứ lập tức tỉnh táo hoàn toàn.
Khoan đã! Tiên sinh đang ôm mình sao???

Trái tim Phương Tứ như là có hàng vạn con voi đang gào thét giẫm đạp qua, cảm giác như nó sắp nhảy ra ngoài.

Phương Tứ sợ tiếng tim đập của mình sẽ làm phiền đến Lục Hi Cảnh, lại sợ mình cử động sẽ đánh thức anh, nên đành phải dịch ra từng chút từng chút một, cũng không dám thở mạnh.
“Hừm…… Đừng nhúc nhích.” Lục Hi Cảnh nhận thấy người trong ngực đang muốn chạy trốn, bèn dùng bàn tay to ôm chặt lấy eo nhỏ mảnh mai của Phương Tứ, để thân thể hai người kề sát với nhau.
Trán Phương Tứ chạm vào lồng ngực Lục Hi Cảnh, quanh quẩn chóp mũi đều là mùi hương gỗ cháy dễ ngửi, huân đến mức đầu óc cậu choáng váng, lâng lâng như thể chỉ còn lại chính mình, hóa thân thành tiên tử……
Tiên sinh chưa tỉnh ngủ, không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của…… Phương Tứ, mi phải nhịn xuống! Không thể làm chuyện xấu!
Phương Tứ dùng sức siết chặt quần áo của mình, âm thầm nhắc nhở bản thân, sợ mình không kìm lòng được, bởi lẽ chỉ cần ngẩng đầu lên là đủ để môi cậu có thể chạm vào hầu kết của anh.
Ngay sau đó, Lục Hi Cảnh chậm rãi tỉnh dậy, cảm nhận rõ ràng thân thể người trong ngực cứng đờ, không hề nhúc nhích, như là đang đóng vai một con thú nhồi bông.
Không tình nguyện thế sao?
Lồng ngực Lục Hi Cảnh cứng lại, trong lòng khẽ thở dài, sau đó giả vờ buông tay ra một cách tự nhiên.
Phương Tứ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ngồi dậy.

Vừa nãy quá khẩn trương, cậu hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ: Tại sao tiên sinh lại ngủ ở đây?
Nhưng mà căn phòng này là tiên sinh đặt, tiên sinh ở chỗ này thì cũng bình thường, có thể tiên sinh là quý nhân hay quên, đã quên việc bọn họ đã ly hôn thì đừng nên quá thân mật để tránh hiểu lầm không đáng có.
Phương Tứ theo thói quen muốn tìm lý do biện hộ cho Lục Hi Cảnh.
“Chào buổi sáng.” Giọng nói của Lục Hi Cảnh trầm thấp khàn khàn, khiến người khác bất giác cảm thấy say mê, còn lúc này thì khiến vành tai Phương Tứ từ từ ửng đỏ.
“Chào ngài, buổi sáng tốt lành, Lục tiên sinh.” Phương Tứ không dám nhìn anh, vội vàng bò dậy chạy trốn vào phòng tắm.
Lục Hi Cảnh thở dài, như là muốn thở ra hết cục tức trong lồng ngực, nhưng lại càng giống như là muốn bình ổn dục hỏa dưới bụng.
dương v*t giữa hai chân đã sớm cứng một nửa, Lục Hi Cảnh mạnh mẽ kiềm chế suy nghĩ chính mình bằng bản kế hoạch phát triển quy mô Lục thị nửa đầu năm sau.
May mắn thay, Phương Tứ ở trong phòng tắm cũng dần bình ổn nhịp tim, khi cậu bước ra, Lục Hi Cảnh gần như đã ổn định.
“Lục tiên sinh…… Em phải đi làm trước.” Phương Tứ hơi hơi cúi đầu không dám nhìn anh, trong giọng nói còn chưa đầy sự thấp thỏm không biết từ đâu ra.
“Từ từ, tôi có chuyện muốn hỏi em.” Giọng điệu Lục Hi Cảnh cực kỳ nghiêm túc, thực sự là muốn hù người ta mà.
“…… Có chuyện gì ạ?” Phương Tứ trong lòng bỗng dưng chột dạ.
Chẳng lẽ là tiên sinh phát hiện lúc nãy mình muốn hôn trộm sao? Mình chỉ nghĩ thôi mà, không có hôn thật mà! Chẳng lẽ tiên sinh thật sự có thuật đọc tâm sao?!
Trong mắt Phương Tứ, Lục Hi Cảnh là người toàn năng, chính vì vậy biết đọc suy nghĩ cũng không phải không có khả năng.
“Kỳ…… kỳ động dục suốt một năm qua em xử lý thế nào?” Lục Hi Cảnh hơi do dự hỏi thăm cậu.

Phương Tứ sửng sốt một chút, sau đó lập tức phi người tới trước giường Lục Hi Cảnh, hốc mắt ửng đỏ, cầu xin sự tha thứ: “Thực xin lỗi tiên sinh, em thật sự rất xin lỗi……”
Mặt Lục Hi Cảnh lập tức tối sầm, ánh mắt lạnh lùng dừng trên gương mặt của Phương Tứ trên.
“Em, em không nên trộm lấy thuốc ức chế từ nhà của ngài, nhưng…..em nghĩ ngài không có thời gian rảnh đi làm thủ tục với em, mà lúc ấy lại sắp tới kỳ động dục rồi.

Thế nên em đã……em đã lén đem theo thuốc ức chế ngày trước ngài cho em….” Phương Tứ không dám nhìn vẻ mặt của tiên sinh, sợ hãi nhìn thấy ánh mắt ghê tởm năm nào của anh, lại sợ hãi anh cảm thấy cậu chỉ là đang ngụy biện.

Vì vậy, cậu đành phải móc di động ra, mở phần mềm máy tính, thành khẩn nói: “Em đã lấy đi tổng cộng là mười hai lọ thuốc ức chế, ngài xem, chỗ này của em hết bao nhiêu tiền ạ……?”
Lời Phương Tứ còn chưa nói xong đã bị Lục Hi Cảnh bế lên, ôm chặt vào trong lòng.

Sao cậu có thể khiến người khác đau lòng đến thế?
Cút con mẹ nó cái gì mà chắc chắn, cút con mẹ cả cái gì mà đường lui hết đi, giờ dâng cả tính mạng cho em ấy cũng đáng giá.
Lúc này, Lục Hi Cảnh lập tức mất hết lý trí, cho dù Phương Tứ không thích anh thì sao chứ? Dù sao anh sẽ mãi ở bên cạnh cậu, khiến tất cả những người kẻ khác phải cút xa, chỉ để lại mình anh trong thế giới của cậu, mỗi ngày của cậu chỉ có vây quanh anh.

Nếu có thể, tốt nhất là khóa mắt cá chân mảnh khảnh này của cậu lại bằng một sợi xích bạc, thật ra một sợi dây xích vàng nhìn trông cũng rất đẹp……
Sau khi nhận thức được ý nghĩ của mình ngày càng trở nên điên cuồng, Lục Hi Cảnh dùng sức nhắm mắt lại, gói gém rồi phong ấn toàn bộ những ý nghĩ đó vào một góc sâu trong bộ não.
Phương Tứ vốn dĩ đã phản ứng chậm, hiện tại lại càng không biết đang xảy ra chuyện gì? Chỉ loáng thoáng cảm thấy hình như tiên sinh không muốn trách móc cậu.

“Lục tiên sinh? Ngài tha thứ cho em rồi sao?”
“…… Không có.” Lục Hi Cảnh vùi đầu vào hõm vai Phương Tứ, giọng nói truyền đến mang theo một vẻ não nề.
Phương Tứ còn chưa kịp nói lời xin lỗi, Lục Hi Cảnh đã mở miệng nói: “Nếu em không đủ tiền bồi thường thì phải làm sao đây?”
“Vậy……Em liền viết giấy nợ cho ngài?” Phương Tứ nghiêm túc đề nghị, nhưng bởi vì đang bị ôm chặt, thanh âm trở nên rất kỳ quái.
“Được, tới văn phòng của tôi viết.” Lục Hi Cảnh xoa xoa đầu Phương Tứ, lại nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của cậu.
——————————————
Bé Tứ: Anh thích cậu ta, không thích em!
Lão Lục: Không được tin lời bịa đặt, không được tin lời đồn, không được truyền tin lung tung..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương