*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chẳng mấy chốc, sinh nhật của Qúy Du đã tới.

Đây là lần đầu tiên Qúy Du mờI bạn bè tới chơi cho nên Tiêu Vũ rất coi trọng sự kiện lần này. Hôm nay cô dậy sớm để chọn quần áo, toàn bộ quần áo trong tủ của Tiêu Vũ đều là do Qúy Huyền mua cho cô. Đối với style của Qúy Huyền, Tiêu Vũ thật sự cạn lời, mua gì toàn váy liền thân.

Tiêu Vũ chọn mãi, cuối cùng lựa được một chiếc váy trắng liền thân, bởi vì xung quang không có ai nên Tiêu Vũ không còn giả bộ mà đứng lên cố gắng bước đi. Tuy nhiên, để tránh những phiền toái không cần thiết, cô vẫn dùng nạng trước mặt chị Vương còn đối với cha con Qúy Huyền thì cô vẫn ngồi xe lăn.

Chị Vương biết rằng, Tiêu Vũ không phải muốn lừa gạt ai mà căn bản cô lười nói thôi.

Nhưng bởi vì hôm nay là sinh nhật của Qúy Du cho nên Tiêu Vũ quyết định sẽ thể hiện chính mình, không chơi với cái xe lăn nữa.

Thế nên, khi Qúy Du tỉnh dậy trong tiếng gọi dịu dàng của Tiêu Vũ, mở mắt ra liền thấy người mẹ xinh đẹp nhất thế gian của cô bé đang ngồi ở mép giường, đối với mình cười dịu dàng.

"Tiểu Du, dậy đi con, các bạn sắp tới chơi rồi đấy."

Quý Du nhìn Tiêu Vũ, dụi mắt, nũng nịu gọi: "Mẹ ơi."

Tiêu Vũ lấy quải trượng đặt ở đuôi giường, sau đó đứng dậy nói: "Con yêu, mau rời giường đi con! Mẹ sẽ sang kia gọi em trai."

Qúy Du chưa phát hiện điểm kì quái, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, chỉ đến khi thấy mẹ mình đi ra khỏi phòng, Qúy Du đưa đầu chui ra khỏi chăn, sau đó đứng hình mất 5 giây...

"Mẹ, mẹ ơi ~!!!" Qúy Du bị Tiêu Vũ dọa sợ, ngồi trên giường gào lên.

Phòng của Qúy Huyền ở bên cạnh phòng Qúy Du và bản thân anh từng là một người lính, nghe được tiếng gào của Qúy Du vội bật dậy. Áo không thèm mặc vội chạy ra ngoài.

Ngay sau đó liền đụng vào Tiêu Vũ mới mở cửa ra.

Qúy Huyền chỉ cảm thấy có cái gì đó mềm mại màu trắng đâm vào mình. Anh theo phản xạ duỗi tay ôm lấy, khi nhìn kĩ thì hỏi một cách nghi hoặc: " Tiêu Vũ?"

Lúc này, Tiêu Vũ chỉ thấy cái trán mình đau ê ẩm, rồi mới nhận ra mình đã đụng vào cơ bắp cứng cỏi của Qúy Huyền.

Oa~, Tiêu Vũ duỗi tay sờ soạng một chút, nhìn không ra nha! Không ngờ chồng trước của mình là kiểu nhìn gầy cởi ra có thịt đó nha.

Sau đó, Tiêu Vũ cảm giác nơi nào đó biến hóa, cô ngẩng đầu nhìn Qúy Huyền, lắp bắp nói: "Anh anh anh anh, anh làm gì vậy? Lưu manh!!!!"

Qúy Huyền cắn răng: "Mới sáng sớm mà em đã sờ cái gì đấy? Đây là phản ứng sinh lý tự nhiên."

Tiêu Vũ xấu hổ cười: "Ha ha......"

"Không đúng." Qúy Huyền cảm thấy bị dọa sợ, anh nhìn Tiêu Vũ hỏi: "Em có thể đứng lên được rồi à?"

Tiêu Vũ thở nhẹ, nói: "Có thể đứng được rồi!"

Qúy Huyền liền nói: ".........Hôm nay là sinh nhật Tiểu Du, không có khả năng là em mới đứng dậy vào sáng nay vậy có nghĩa là em đã đứng dậy được vào mấy hôm trước phải không?"

Tiêu Vũ gật đầu nói: "Đúng vậy!"

Qúy Huyền: ".....Bác sĩ điều trị của em là ai? Rõ ràng là chuẩn đoán sai!"

Tiêu Vũ đánh lên ngực của Qúy Huyền, cười, nói: "Qủy sứ à, nói cái gì đấy? Người ta còn lấy của em mấy chục vạn đó! Sau có thể chuẩn đoán sai được."

Qúy Huyền cạn lời: "Hôm qua em lại đọc tiểu thuyết nào đấy."

Tiêu Vũ khá thích xem tiểu thuyết nhưng vì bảo toàn tính mạng, hầu hết thời gian cô đều dùng cho việc luyện đàn piano. Cô không có ý kiến gì với tiểu thuyết ngôn tình hơn nữa đọc tiểu thuyết là niềm vui lớn nhất của cô nhưng dưới tình huống là cô phải giải quyết hết toàn bộ việc làm cô đau đầu.

Qúy Huyền đỡ Tiêu Vũ vào ghế sofa trong phòng mình, rồi đi nhặt quải trượng khi đó Qúy Du đã thay xong quần áo và chạy ra ngoài.

Cô bé thấy Qúy Huyền liền nói: "Cha, cha, con vừa thấy mẹ đi được đấy."

Qúy Huyền quay đầu nhìn Tiêu Vũ,biết được tiếng gào vừa rồi không phải vì Qúy Du gặp cái gì xấu. Nếu không có việc gì thì Qúy Huyền an tâm, nói với Qúy Du: "Chân mẹ con vẫn chưa khỏe, nếu cầm cây gậy này thì có thể đi vài bước."

Qúy Du vui vẻ chạy tới ôm Tiêu Vũ, Tiêu Vũ bị cô bé đẩy nằm trên ghế sofa, cả hai cùng cười ha ha ha ha.

Quý Huyền nhìn hình ảnh mẫu từ nữ hiếu, khuôn mặt anh cũng nở nụ cười dịu dàng. Đưa đôi nạng cho Qúy Du nhìn Qúy Du dẫn Tiêu Vũ gọi con trai dậy. Anh đóng cửa lại, cảm nhận hơi nóng trên lòng bàn tay.

Cảm giác khi ôm Tiêu Vũ hình như cũng không tệ, không ngờ cô ấy có khuôn mặt trẻ con lại có vòng eo nhỏ nhắn như vậy.

Mà Tiêu Nhược Quang mở mắt ra nhìn Tiêu Vũ chống quải trượng đứng ở đầu giường, kia trong nháy mắt, nhóc có cảm giác hòn đá nặng nề trên lưng nhóc đã biến mất.

Nhóc ngồi dậy, đầu tiên là rơi nước mắt trong im lặng, sau đó liền ngảng đầu khóc lớn " Oa ~~~~!", làm cho Qúy Huyền cánh vách lại chạy sang.

"Có chuyện gì thế?" Qúy Huyền vừa chỉnh tây trang vừa bước vào vừa hỏi.

Tiêu Vũ lắc đầu, ngồi bên cạnh Tiêu Nhược Quang, ôm lấy cái đầu to của nhóc vỗ về.

Cả hai cha con họ Qúy đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt họ. Thậm chí, Qúy Du còn thắc mắc hỏi cha mình: "Cha ơi, mẹ đã đứng lên được rồi, em trai nên vui vẻ chứ sao lại khóc?"

Quý Huyền lắc đầu, Tiêu Vũ không có giải thích, từ lúc nguyên thân bị thương tời giờ, luôn có một ngọn núi áp lực vô hình trên vai Tiêu Nhược Quang, làm cho một cậu nhóc vốn chưa trải sự đời mệt mỏi vô cùng. Cho dù nhóc đã được đón về nhà họ Qúy, không cần lo lắng mọi chuyện như mỗi ngày nên xài bao nhiêu tiền hay các loại nợ đang thúc giục như trước kia, nhưng cái ngọn núi áp lực ấy vẫn không hề biến mất.

Tiêu Vũ biết nguyên nhân là vì cho dù nhóc có sống cực khổ thế nào, nguyên thân luôn là đường lui cũng như là chỗ dựa duy nhất của nhóc. Khi thấy nguyên thân nằm trên giường bệnh, chỗ dựa của nhóc đã bị sụp đổ.

Vậy nên cho dù Qúy Huyền có yêu thương,cưng chiều nhóc như thế nào cũng không thể xóa tan cái áp lực của nhóc. Vào giờ phút này, khi Tiêu Vũ đứng lên được, không đơn giản là cơ thể cô đã dần hồi phục mà còn phá nát cái ngọn núi áp lực của nhóc.

Tiêu Vũ vẫn nhẹ nhàng vỗ về nhóc cho đến khi nhóc bình tĩnh lại, nức nở, sau đó hoàn toàn ổn định thì bắt đầu hứng phấn nói chuyện, vui vẻ vì mẹ mình đã khôi phục.

Lúc này, Tiêu Vũ mới giúp Qúy Huyền chỉnh lại quần áo, một nhà bốn người liền bước xuống lầu.

Khi gia đình xuống cầu thang, Khổng Ngọc Tình dẫn mọi người xem phòng khách đã được trang trí rất đẹp.

Từ vòm khinh khí cầu màu hồng* được đặt ở cổng, đến hành lang được treo vô số bong bóng ngôi sao, cho đến cái bánh gato 5 tầng cao 1m5 với vô số bóng bay đủ màu bay khắp nơi trong phòng khách, trên trần nhà còn treo một chùm cầu xinh đẹp.

Ghế sofa ban đầu đã được rời đi thay vào đó là một đống món ăn khác nhau, gần đó còn có một túi đồ ăn vặt siêu bự. Thậm chí còn có một ngôi nhà nhỏ bằng sô cô la ở trong góc, và câu « Chúc mừng sinh nhật » được viết bằng kim tuyến màu vàng trên tường.

Toàn bộ phòng khách đều mang lại cảm giác mộng ảo lại ngọt ngào, Tiêu Vũ nhìn căn nhà socola nói: "Cái này.....liệu có ăn hết được không?"

Khổng Ngọc Tình lập tức nói: "Sao không ăn hết được? Nhất định sẽ thiếu, để tôi chuẩn bị thêm, ăn không hết không sao chứ nhất định không thể để thiếu."

"Ây, ăn hết đống này không biết còn răng mà xài không nữa." Nhìn thôi đã thấy nhức răng rồi.

Hai mắt Tiêu Nhược Quang sáng lên, nhìn xung quanh phòng khách, nước miếng tự giác chảy ra.

Chẹp chẹp chẹp.....nhìn ngon quá à... Mắt Tiêu Nhược Quang cứ di chuyển liên tục, nhìn từ nơi này sang nơi khác.

Tiêu Vũ khụ khụ hai tiếng nói: "Con yêu, con không thể ăn quá nhiều hơn nữa bây giờ không thể ăn, phải chờ bạn chị con tới."

Tiêu Nhược Quang nhìn bằng đôi mắt đỏ ửng hỏi: "Tại sao ạ?"

Tiêu Vũ vô tình nói: "Bởi vì hôm nay không phải sinh nhật con."

Tiêu Nhược Quang một đòn ngay tim, thương tâm muốn chết. Trong nháy mắt Qúy Huyền muốn đem mọi thứ tốt đẹp nhất cho con trai. Anh lên án: "Con nhỏ như vậy, ăn chút không sao đâu."

Tiêu Nhược Quang tỏ vẻ đáng thương nhìn Quý Huyền, Quý Huyền càng đau lòng: "Em xem,con đói thế còn gì."

Tiêu Vũ mắt chả thèm nhìn, ngáp một cái nói: "Đi ăn sáng thôi."

Sau đó, Quý Huyền trơ mắt nhìn Quý Du cùng Tiêu Nhược Quang tay trong tay đi theo Tiêu Vũ đi vào phòng bếp.

Quý Huyền: "......" Không ai yêu anh nữa.

"Ông cố." Đi vào phòng bếp, Qúy Du phát hiện ông cố cũng ở trong liền gọi lớn.

Ông nội Quý xoay người nhìn Quý Du nói: "Chắt gái bảo bối của ông, lại đây, ông cố nấu cho cháu bát mì trường thọ** này."

Qúy Du vội chạy tới, trèo lên ghế. Thực sự có một bát mì ở chỗ cô bé, bên trong có hai quả trứng nhỏ. Khổng Ngọc Tình nở nụ cười nói: "Đây là quả trứng nhỏ đặc biệt mua cho cô chủ đấy".

Tiêu Nhược Quang cũng trèo lên ghế ngồi, nhìn bát mì nói: " Lúc sinh nhật em, mẹ cũng nấu cho em một bát mì, còn có trứng mắt trời nữa."



Vì thế, hai đứa nhỏ trao cho nhau ánh mắt ghen tị.

Bữa sáng tương đối đơn giản, một là dành thời gian để chuẩn bị cho bữa tiệc, thứ hai là nếu ăn quá no thì không thể ăn tiệc sinh nhật được nữa.

Ông nội Qúy chỉ ngạc nhiên khi thấy Tiêu Vũ có thể đi lại bằng hai chân.Ông không gì thêm chỉ cười bảo: "Tiểu Vũ nhà ta chính là có phúc khí, nhìn xem, có thể đi lại nhanh như vậy, mấy ngày nữa có thể bước như bay."

"Ông nội, cuối cùng ông xài đúng câu thành ngữ."Quý Huyền cười.

Ông nội Quý khôngthèm để ý đến anh, Tiêu Vũ cười với ông nội Quý nói: "Ông nội nói đúng."

Ông nội Quý lập tức cười to nói: "Chắc chắn cháu có phúc lành." Sau đó liếc mắt nhìn Quý Huyền một cái nói: "Không giống người nào đó, không có mắt nhìn, Tiểu Vũ nhà ta sẽ tìm được người yêu thương con."

Qúy Huyền nhớ lại cơ thể mềm mại sáng nay, có chút hụt hẫng, cúi đầu ăn cơm.

Ông nội Quý trừng thằng cháu vô dụng một cái, rồi hỏi Quý Du: "Tiểu Du, năm nay cháu muốn quà gì? "

Tiêu Nhược Quang liền nói: "Ông cố, quà sinh nhật thì không được tiết lộ chứ ạ?"

Ông nội Quý cười lớn sờ đầu Tiêu Nhược Quang, Tiêu Nhược Quang từ trong túi lấy ra một cái một chiếc thuyền nhỏ bằng giấy đưa cho Quý Du nói: "Chị ơi,đây là món quà sinh nhật em tặng chị."

Lần đầu tiên Quý Du nhận được một món quà sinh nhật rẻ tiền như vậy nhưng cô bé không muốn đả kích em trai mình.Cô bé cũng không thiếu gì cả, vì vậy Qúy Du đã nói với Tiêu Nhược Quang: " Cảm ơn em trai, chị rất thích."

Tiêu Nhược Quang rất vui vẻ. Sau khi ăn sáng, Tiêu Vũ đưa Qúy Du ra cửa để đón các bạn cùng lớp.

Người đầu tiên đến là Bành Văn, cậu bé mập mạp trong bộ vest nhỏ. Rõ ràng, cha mẹ của cậu nhóc là một cặp vợ chồng lịch sự, nếu không Qúy Du đã đánh nhau với con nhà người ta, họ đã đến đây tính sổ rồi.

Cậu bé mập mạp cầm một hộp quà đi vào đưa cho Qúy Du: "Qúy Du, chúc bạn sinh nhật vui vẻ, cảm ơn đã mời tớ đến."

Rõ ràng cậu bé đã được cha mẹ dạy nói câu này ở nhà, cha mẹ của Bành Văn cũng tới nhưng chỉ để đưa cậu tới đây chứ không có vào, đảm bảo con trai đã vào nhà khách xong rồi trở về.

Lát sau, hơn 20 bạn nhỏ khác cũng tới, đều do cha mẹ họ tự mình đưa tới, tất nhiên đều mang theo một phần quà.

Bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của Qúy Du đã bắt đầu, Tiêu Vũ chống quải trượng, đứng nhìn một lúc rồi đi đánh mấy bài nhạc thiếu nhi.

Chờ đến khi Qúy Du vui vẻ dắt các bạn ra ngoài sân chơi, Tiêu Vũ mới chống quải trượng đứng trước cửa kính nhìn bọn trẻ chơi đùa.

Qúy Huyền đứng đằng sau cô, nói: "Cảm ơn em, anh chưa bao giờ thấy Qúy Du vui vẻ như vậy."

Tiêu Vũ không quay đầu mà trả lời: "Tôi là mẹ của Qúy Du." Con bé là trách nhiệm của cô.



Tiêu Nhược Quang cũng nhìn ra ngoài cửa, chu miệng lẩm bẩm nói: "Mẹ ơi, khi nào sinh nhật con thì cũng mời tất cả các bạn nhé mẹ."

Quý Huyền cười nói: "Đương nhiên."

Tiêu Nhược Quang lại vui vẻ nói: "Đúng rồi! Cha! Mọi người quên mời cô giáo Y rồi."

Quý Huyền nghĩ rằng con gái mình đã quên, ừm, thế là tốt. Quý Huyền xoa đầu Tiêu Nhược Quang, không đáp lại.

"Thực ra, con nhớ đấy nhưng con cố tình không nói." Tiêu Nhược Quang nói với nụ cười toe toét.

Quý Huyền: "......"

:



**













🐍🐍 🐍🐍

#



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương