Nhật Kí Nữ Pháp Y Mật Mã Kỳ Án
-
2: Kỳ Án Xác Chết Trong Rừng Hoang 2
5 tiếng sau khi xảy ra vụ án.
Sở Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.
Tôi đang bận giám định th.i th.ể, thấy bên ngoài ầm ĩ kéo vào mấy người, Hai Lượng đi đằng trước, dẫn theo một cô gái trẻ đang khóc sưng cả mắt.
Hai Lượng quay đầu lại nói với mấy người ở đằng sau: “Phóng viên các cô sao dai như đỉa đói ấy nhỉ? Đừng làm người khác bực, mau về đi.” Nói xong đóng cửa lại.
Hai Lượng giới thiệu cho tôi nghe về cô gái trẻ ấy: “Đây là Diêu Bội, chị của Diêu Lôi, em ấy xác nhận cặp sách và quần áo ở hiện trường đều là của Diêu Lôi.
Tôi có bảo em ấy là th.i th.ể bị hủy hoại không ra hình người nữa rồi, nhưng em ấy cứ nằng nặc đòi xem.”
Diêu Bội 18 tuổi, người không cao, tóc vàng và thưa, mũi hơi tẹt, trông không được thu hút.
Cô bé cứ cúi gằm đầu, có chút sợ hãi và cẩn trọng.
Tôi sợ em ấy bị đả kích, nên bảo: “Thực sự nhìn không được đẹp, chưa chắc em cũng sẽ nhận ra, đợi kết quả xét nghiệp DNA đi.”
Diêu Bội cúi đầu, như thể hạ quyết tâm, mãi lâu sau mới đáp: “Chỉ nhìn một cái thôi, có được không ạ?”
Tôi không thể ngăn cản người nhà nhận xác, bèn vén tấm vải che xác lên, bảo em ấy tiến lại gần.
Quả thực Diêu Lôi chế.t rất thê thảm, Diêu Bội chỉ mới liếc qua, sắc mặt lập tức tái mét, hai chân mềm nhũn, bám vào giường đặt xác rồi ngã xuống.
Hai Lượng vội đỡ cô bé dậy, nói: “Cứ tỏ ra mạnh mẽ tới xem cơ, có ích gì cho em đâu chứ?”
Tôi lườm Hai Lượng một cái, bảo: “Đây cũng là lẽ thường tình của con người mà, anh dìu cô bé đến phòng họp nhỏ của đội hình sự đi, tôi cần đối chiếu DNA của cô bé với nạn nhân, trước khi có kết quả, không ai dám khẳng định nạn nhân là Diêu Lôi.”
Khi tôi đem theo dụng cụ dùng để lấy mẫu bước vào phòng họp nhỏ của đội hình sự, Diêu Bội đã bình tĩnh hơn sau sự kinh hãi và nỗi bi thống, đang chậm rãi kể lại cho Hai Lượng nghe về hoàn cảnh gia đình mình: “Nhà chỉ có hai chị em cháu, cháu học lớp 11, em gái học lớp 9.
Bố cháu làm ở Sở Tài chính, mẹ cháu là giáo viên Tiểu học.
Em cháu ngày nào cũng tầm 5 giờ là về đến nhà, nếu đi chơi với bạn, đều sẽ nói trước một câu.
Nhưng tối hôm qua, mãi đến khi cháu tự học buổi tối ở trường về, đã 8 giờ rồi mà Diêu Lôi vẫn chưa về nhà, cũng không thấy gọi điện, nhà cháu mới sốt sắng, gọi điện cho bạn học của em ấy để hỏi, đều nói em ấy tan học là rời khỏi trường rồi, đi một mình, không nói đi đâu.
Nhà cháu đợi đến khuya mà vẫn không có tin tức gì của em ấy, liền đến đồn cảnh sát báo án, nhưng chú dân cảnh trực ban nói chưa đủ 24 giờ thì chưa thể lập án.
Cả nhà cháu đêm qua không ngủ, mới sáng ra đã nhận được điện thoại của đồn báo đến nhận xác, bố mẹ cháu không dám đến, nên cháu tự mình tới đây.”
Diêu Bội tướng mạo bình thường, nhưng ăn nói lại không tệ, rõ ràng mạch lạc, kể đâu ra đấy.
Hai lượng hỏi: “Cháu có biết Diêu Lôi lên núi Thương Mãng làm gì không? Trước đó cô bé đã từng đến đấy chưa?”
Diêu Bội cúi đầu, đáp: “Cháu không biết, chỗ đó hoang vu hẻo lánh, trước nay em ấy cũng chưa từng kể cho cháu nghe về nó.”
Đợi hai người họ nói hòm hòm, tôi bảo với Diêu Bội: “Chị muốn lấy một chút niêm mạc miệng của em để làm đối chiếu DNA.”
Diêu Bội gật đầu nghe theo, há miệng, đột nhiên nhớ ra gì đó, bảo: “Em và Diêu Lôi là chị em cùng mẹ khác cha, có được không ạ?”
Tôi ngớ người, đáp: “Nếu thế sẽ làm giảm độ chính xác của kết quả hóa nghiệm, tốt nhất là dùng mẫu của bố mẹ em.”
Diêu Bội có chút ngại ngùng, nói: “Em sinh ra không được bao lâu thì bố bị mất vì tai nạn giao thông, mẹ em hai năm sau liền lấy dượng em bây giờ, sau này đẻ ra em gái, gia đình bốn người nhà em vô cùng hòa thuận, gần như quên mất gia đình mình là gia đình rổ rá cạp lại, ban nãy không phải em cố ý che giấu mọi người đâu ạ.”
Tôi nói: “Nhưng tên của em và em gái rất giống nhau.”
Diêu Bội đáp: “Em mang họ của dượng, vì nghĩ đến cảm nhận của người một nhà nên mẹ em đã đổi cho em.”
Hai Lượng nói: “Thế này đi, cháu về nhà, nói trước với bố mẹ, lát nữa bọn chú sẽ đến nhà, một là để lấy mẫu DNA, hai là đến nói chuyện với bố mẹ cháu.
Đáng lý bây giờ không nên làm phiền bọn họ, nhưng để nhanh chóng làm sáng tỏ chân tướng, mọi người chịu khó khắc phục chút vậy.” Hai Lượng rất ít khi ăn nói trịnh trọng thế này với người khác, cuối cùng anh ta cũng chịu ăn nói nghiêm túc trước mặt người nhà nạn nhân.
Sau khi Diêu Bội rời đi, tôi nói với Hai Lượng: “Kết quả giám định lại có phát hiện mới, ở lá gan bên phải phát hiện một vết dao sâu khoảng 5cm, rộng 2cm, cứa đứt động mạch gan và tĩnh mạch cửa, là vết thương trí mạng duy nhất ngoài những vết cắn của chó hoang.
Có thể xác định Diêu Lôi bị người khác dùng dao đâm chế.t.”
Hai Lượng huýt sáo, đáp: “Khá lắm.” Anh ta dùng tay vẽ lên mé phải bên dưới xương sườn, nói: “Lá gan phải nằm ở đây đúng không?”
Tôi gật đầu đáp: “Đúng vậy.
Ngoài ra â.m đạ.o của nạn nhân không có tin.h dịc.h, màng trinh hoàn chỉnh, không bị rách, có thể loại trừ khả năng bị xâm hại.”
Hai Lượng nói: “Xem ra, động cơ gây án ngày một không rõ ràng rồi.”
Tôi đáp: “Tôi nghi ngờ là giế.t người báo thù.”
“Báo thù?” Hai Lượng có chút kinh ngạc, “Con bé mới mười mấy tuổi, có thể gây thù chuốc oán với ai được chứ?”
Tôi đáp: “Da mặt của th.i th.ể bị chó hoang cắn nát hơn một nửa, nhưng trong vết thương ở mô hạ bì, ngoại trừ vết móng và răng của chó hoang, còn lẫn cả vết cắt do vật sắc nhọn gây ra, chứng tỏ hung thủ sau khi hành hung, đã dùng dao rạch lên mặt nạn nhân, điều này thể hiện rõ tâm lý trút căm phẫn của hắn.”
Hai Lượng cau mày đáp: “Xem ra vụ án này không hề đơn thuần, chúng ta hãy đến nhà của nạn nhân một chuyến xem sao.”.
Truyện Bách Hợp
Vừa bước khỏi cửa, một chiếc xe Van cỡ nhỏ đỗ ở sân liền bấm còi về phía chúng tôi, lúc này tôi mới để ý đó là xe phỏng vấn của Đài truyền hình Sở Nguyên --- Lại là con bé Trình Giai âm hồn bất tán này.
Con bé mở cửa, mỉm cười chạy về phía chúng tôi, bộ dạng không cho mình là người ngoài.
Con bé chạy đến trước tôi, ngẩng mặt lên nói: “Chị, em đang định lên lầu để phỏng vấn chị, bọn chị đi đâu đấy?” Rồi quay sang chào Hai Lượng: “Đại trưởng Nhĩ, sao trông anh có vẻ trẻ hơn lần trước nhỉ? Anh có thể dạy tôi bí quyết để lão hóa ngược được không?” Trình Giai làm tiết mục pháp chế, cũng đã từng tiếp xúc với Hai Lượng, nhưng rốt cục thì cô ấy cũng không dám gọi “Hai Lượng” hay “Đội trưởng Hai” trước mặt anh ta.
Hai Lượng hừm một tiếng, nói đùa: “Lần trước gặp cô tên là Trình Giai, mà đến giờ vẫn chưa thành gia (thành gia với Trình Giai đồng âm), cô cũng phải dạy tôi bí quyết để không lấy được chồng đấy nhé.”
Tôi cảm thấy phiền khi hai người họ trêu đùa nhau, bảo: “Bây giờ chị đi gặp người nhà của nạn nhân, hay là em về trước đi Trình Giai, xong việc chúng ta hẹn nhau sau?”
Trình Giai không nói gì, theo đuôi chúng tôi lên xe, tôi lập tức tối sầm mặt, hỏi: “Em lên đây làm gì?”
Trình Giai cười hi hi đáp: “Em đi cùng hai người.
Yên tâm, đến nơi em sẽ bảo là mình tự tìm đến, tuyệt đối không làm liên lụy đến anh chị đâu.”
Hai Lượng thấy đuổi không được cô ấy, vừa nổ máy vừa nói: “Cánh phóng viên các cô phiền phức thật, không có chút đồng cảm nào hết, nhà người ta có người chế.t, các cô lại cứ như trẩy hội, lại còn muốn đem nỗi đau khổ của người ta đặt dưới kính hiển vi rồi phóng to đến vô hạn, bóc lột vết thương của người khác để cho khán giả xem, những đồng tiền mà các cô kiếm được thật là tán tận lương tâm.”
Trình Giai cũng không tức tối, đáp: “Đội trưởng Nhĩ, đừng nói khó nghe thế, mọi người cũng vì miếng cơm manh áo mà thôi.
Tôi mà là Phú nhị đại, đã không phải bận tâm đến mấy chuyện má.u me, đi nuôi giai đẹp từ lâu rồi.
Nhưng mà nói đi nói lại, Diêu Lôi xinh đẹp thế, thành tích lại tốt, bị hãm hại ở một nơi rừng hoang đất dại, vụ án này sẽ hot lắm đây.”
Tôi trợn mắt hỏi: “Sao em dám khẳng định Diêu Lôi bị hãm hại?”
Trình Giai đáp: “Chế.t ở một nơi như thế, có thể là tự sát sao? Dùng cái đầu ngón chân để nghĩ cũng đoán ra được là bị người ta sát hại.”
Tôi nói: “Mấy suy đoán vô căn cứ, lời đồn của cánh truyền thông bọn em đều từ bọn em mà ra.”
Hai Lượng hỏi: “Sao cô biết Diêu Lôi xinh đẹp, thành tích lại tốt?”
Trình Giai đáp: “Sau khi rời khỏi hiện trường vụ án, em đã đến thẳng trường của Diêu Lôi, tuy không ai dám nhận phỏng vấn, nhưng ảnh của cô bé ấy được dán trên bảng vinh dự, em đã cho phục chế lại.”
Hai Lượng nghiêng gờ lông mày nói: “Cô hành động còn nhanh hơn cả chúng tôi, thật là có trách nhiệm với nghề.
Mà sao cô biết nạn nhân là Diêu Lôi, chị họ kể với cô à?”
Tôi vội vàng thanh minh: “Không phải tôi, từ lúc xảy ra vụ án đến giờ, tôi vẫn chưa nói chuyện riêng với Trình Giai, tôi đoán là Phùng Khả Hân kể cho em ấy, Trình Giai đã dùng mỹ nhân kế với cậu ta.”
Trình Giai lỡ miệng, có chút khó xử, vội lấp liếm: “Em có tay trong, anh chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ không tiết lộ một tin tức nào ra ngoài, em đảm bảo.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook