Nhất Hôn Khuynh Tâm
-
Chương 34
Edit: Doãn Tiểu Phong
Beta: Doãn Tư Mặc
"Anh nghĩ rằng tôi sẽ ngốc như vậy sao?" Vệ Gia Lam quả thực phải dành cho anh ta vài giây cười lạnh." Anh nghĩ tôi sẽ để bản thân mang thai lần nữa sao?"
Lời này cuối cùng cũng đã chọc đến nỗi đau của Phó Nhất Phong, chuyện cả đời anh không muốn nhớ lại nhất, chính là cô đã giấu anh phá bỏ mất hai đứa con.
"Phó Nhất Phong, anh đừng mơ tưởng nữa, anh nghĩ tôi sẽ kết hôn với anh? Mơ giữa ban ngày cũng đừng nên mơ quá xa có được không? Nếu như tôi muốn, còn chờ cho tới hôm nay sao?"
Phó Nhất Phong trầm mặc.
"Tôi phải nói rõ ràng cho anh biết, người tôi thích là Phó Ninh Xuyên, là anh trai anh, cho dù anh ấy kết hôn rồi thì đã sao? Tôi vẫn có bản lĩnh chen chân vào cuộc sống giữa anh ấy và Hứa Niệm Hi, còn về anh? Mấy năm trước tôi đã không có hứng thú, hiện giờ vẫn vậy."
Sắc mặt lạnh xuống, Phó Nhất Phong đáp lại: "Vệ Gia Lam, em chẳng qua cũng chỉ có thể nói ngoài miệng vậy thôi, nếu như mấy năm trước em đối với tôi thật sự chút hứng thú cũng không có, em sẽ cam tâm tình nguyện cung phụng hầu hạ dưới thân tôi sao?"
Nháy mắt, Phó Nhất Phong cực kỳ thích Vệ Gia Lam bây giờ đã thay đổi sắc mặt, anh tiếp tục nói: "Em quên lúc đó em đã ân ái với tôi thế nào rồi hay sao? Em đã quên lúc đó cô kêu lớn bao nhiêu rồi hay sao? Em đã quên lúc đó tôi chỉ dùng một ngón tay..."
Còn chưa có nói xong, đột nhiên bị Vệ Gia Lam lớn tiếng cắt đứt, Cô chỉ vào anh vẻ mặt căm giận: "Anh câm miệng cho tôi!"
"Dựa vào đâu tôi phải câm miệng?" Phó Nhất Phong bắt lấy ngón tay cô ta, chậm rãi siết chặt, "Em nếu đã quên, tôi đương nhiên có trách nhiệm nhắc cho em nhớ!"
Vệ Gia Lam run lên: "Tôi không muốn nhớ lại, những chuyện đó đều là ác mộng của tôi, tôi chỉ ước gì vĩnh viễn quên đi nó!"
Phó Nhất Phong im lặng.
"Dựa vào cái gì tôi phải nhớ mấy thứ này, nếu có thể quay lại từ đầu, tôi tuyệt đối không ở cạnh anh, tuyệt đối sẽ không bị anh dụ dỗ, tuyệt đối sẽ không mang thai con của anh!"
"Dụ dỗ?" Phó Nhất Phong như là nghe được một chuyện buồn cười, trước mặt mọi người cười to lên, "Vệ Gia Lam em không biết xấu hổ sao? Tôi dụ dỗ em lúc nào? Tôi nhớ rõ ràng lúc đó hai bên tình nguyện, là ai bị bạn trai lạnh nhạt rồi đến tìm tôi?"
Vệ Gia Lam sắc mặt trắng nhợt, không trả lời được.
"Tôi nhớ rất rõ ràng, là ai ở cạnh tôi oán giận Phó Ninh Xuyên bởi vì công việc thường xuyên không có thời gian bên em, là ai ở lúc tôi tiến vào, muốn tôi dùng sức hơn vào sâu hơn, là ai ở bên tai tôi, hết lần này đến lần khác gọi tên của tôi? Vệ Gia Lam cô nói xem những chuyện này là ai làm, hả?"
Sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, Vệ Gia Lam trợn to mắt, không thể đáp lời.
"Vệ Gia Lam, con người tuy rằng phải hướng về phía trước, nhưng có những ký ức trân quý không thể quên." Phó Nhất Phong ung dung nói tiếp, "Ví dụ như tôi vẫn nhớ rõ rõ ràng ràng, em xem tôi cho đến bây giờ chỉ thích mình em, em dù sao cũng đã trao thân cho tôi rồi, Phó Ninh Xuyên cũng không có ý định quay lại, không bằng em cứ gả cho tôi."
Gả cho anh ta? Vệ Gia Lam im lặng, một lát sau từ từ cười ra tiếng, Cô ngước cằm, cao ngạo như một con chim công.
"Phó Nhất Phong anh đừng có nằm mơ, tôi dù gả cho một tên ăn mày, cũng sẽ không lấy anh!"
Vừa dứt lời, Phó Nhất Phong trong nháy mắt đổi sắc mặt, anh hai mắt âm trầm, môi mỏng dần dần dãn ra cười nhạt.
""Được lắm, Vệ Gia Lam!"
Anh bỗng nhiên tiến lên, trực tiếp bế Vệ Gia Lam lên ném vào bên trong xe, khóa lại, lái xe về phía nhà cô ta.
Rồi một mạch bế cô ta lên lầu, Phó Nhất Phong mạnh mẽ lấy chìa khóa từ trong túi xách cô ta, mở cửa xong đi vào phòng ngủ, dùng sức ném cô ta lên giường lớn.
"Phó Nhất Phong, anh..." Vệ Gia Lam lại càng hoảng sợ, vội vàng đứng lên lui về phía sau. Trong nháy mắt Phó Nhất Phong đã bắt đầu cởi quần áo, từ áo khoác âu phục, đến cà-vạt rồi đến áo sơ mi, anh cởi cũng không nhanh, lại làm cho Vệ Gia Lam cảm giác ngày tận thế đã đến.
"Vệ Gia Lam, nếu em đã không biết tốt xấu như thế, tôi đây cũng không cần phải thủ hạ lưu tình."
Trong khi nói chuyện anh đã cởi bỏ hết quần áo trên người ra, sau đó lên giường, mạnh tay nắm cổ tay cô ta, bắt đầu cởi đồ trên người.
Mặc kệ cô ta giương nanh múa vuốt, la hét và đấm đá, Phó Nhất Phong hung ác nham hiểm cười.
Lúc kết thúc, Vệ Gia Lam đã toàn thân đau nhức như tan ra từng mảnh, một ngón tay cũng không nhúc nhích được. Lúc này cô ta vẫn bị giữ chặt trong lòng Phó Nhất Phong, hai tay hai chân đều bị giữ lấy, cô ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, che ở đáy mắt đầy sự căm hận.
Cô ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ, tuyệt đối không!
Mấy ngày sau.
Lúc trước khi tan sở, Hứa Niệm Hi nhận được một cái thiếp mời, mở ra, cô nhìn thấy một cái tên quen thuộc.
Thì ra là người bạn học cấp ba sắp kết hôn, cô gái ấy trời sinh tính tình cởi mở, là người rất thú vị.
Cô gái này ghi trên thiệp cưới mời cô và Phó Ninh Xuyên, Hứa Niệm Hi mới nhớ ra chồng cô ấy và Phó Ninh Xuyên cũng coi như là có quen biết xã giao.
Nếu quan hệ khá tốt, Hứa Niệm Hi tất nhiên sẽ tham dự, cô bỏ thiệp cưới vào trong túi xách.
"Niệm Hi, ngày mai cậu cùng chồng cậu có bận việc gì không?" Lúc này Ôn Lộ đi tới.
Ngày mai nghỉ ngơi, Hứa Niệm Hi suy nghĩ một chút, lắc đầu.
"Chúng ta đi chơi ở ngoại thành đi!" Ôn Lộ mắt to chớp chớp,"Vừa hay bé cưng muốn đi chơi cùng hai người,vậy chúng ta cùng nhau đi đi!"
"Dạo chơi ngoại thành?" Hứa Niệm Hi ngạc nhiên, cũng không nghĩ tới cô ấy có ý nghĩ này," được thôi!"
""Nhớ rủ anh ấy chúng ta cùng đi! Đúng rồi lần trước cục cưng của tớ ở nhà các cậu chơi, cứ luôn nhắc tới chồng của cậu, Diệp Thành đã nhiều lần ghen tị lắm rồi cậu biết không?"
"Vậy sao?" Hứa Niệm Hi bật cười, không nghĩ tới anh ấy còn có bản lĩnh thu hút trẻ con.
Ôn Lộ nghiêm túc gật đầu, sau đó vỗ vỗ vai của cô: "Đến lúc đó gọi điện thoại cho cậu hẹn thời gian địa điểm, nhớ đợi điện thoại của mình."
Hứa Niệm Hi ừ một tiếng đồng ý.
Rất nhanh đến giờ tan làm, khi Hứa Niệm Hi đi ra Phó Ninh Xuyên đã ở đường cái đối diện đợi, cô mở cửa xe ngồi vào bên trong.
"Em nói với anh chuyện này,"Cô lấy trong túi xách ra cái thiếp mời, "Anh xem."
Phó Ninh Xuyên cầm tay lái, liếc mắt đã nhìn thấy rõ ràng.
"Anh biết rồi, đến lúc đó cùng đi với em. " Vừa hay chồng bạn học cấp ba của cô lại là đối tác trên phương diện làm ăn của công ty, mặc dù chưa nói tới quan hệ mật thiết, nhưng hôn lễ vẫn là nên đến tham dự.
Hứa Niệm Hi kêu lên, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, em còn có chuyện này, anh đoán trước đi!"
Anh đang chú ý nhìn đường phía trước, nghe vậy tùy ý đoán mấy cái, nhưng cũng không đoán đúng.
"Là cái gì? Anh đoán không ra. "
Hứa Niệm Hi thích nhìn vẻ xin thua của anh, dương dương đắc ý nói rằng:"Lần trước cục cưng đến nhà của chúng ta,anh biết không cục cưng cực kỳ thích anh, Ôn Lộ nói với em nó ở nhà cứ nhắc đến anh mãi, làm Diệp Thành ghen tị biết bao nhiêu lần!"
"Vậy sao?"
"Đúng vậy!" Cô liên tục gật đầu,"Thật không ngờ anh còn có bản lĩnh làm cho trẻ con thích, cục cưng vậy mà không nhắc tới em, dù sao em cũng đã trông nó."
Phó Ninh Xuyên bật cười, không tiếp lời.
"A... đau lòng." Cô nói, "Đúng rồi, Ôn Lộ nói muốn đi dạo chơi ngoại thành, hai nhà chúng ta cùng đi, em thấy ngày mai không có việc gì, nên đã đồng ý rồi."
Nghe vậy, anh ừ một tiếng.
Đề tài này rất nhanh qua đi, hai người lại nói những chuyện khác, thấm thoắt xe đã đến bãi đỗ xe của siêu thị.
Trong nhà còn thừa lại bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn, hai người vừa nói vừa qua siêu thị mua một ít.
Lúc vào trong, Hứa Niệm Hi tiện tay lấy một xe đẩy tay, cô đang đi tới, bỗng nhiên nghe hai bên trái phải có tiếng cười vui vẻ truyền đến.
Thì ra là một đôi tình nhân, nữ ngồi ở trong xe, nam đẩy, thoạt nhìn rất là vui vẻ.
Thấy Hứa Niệm Hi thất thần, Phó Ninh Xuyên ở sau lưng còn tưởng rằng cô cũng muốn ngồi, vì vậy kéo cô qua, nói, "Em ngồi đi!"
Hứa Niệm Hi hoàn hồn kêu một tiếng, phản ứng kịp lắc đầu: "Không không không, em không ngồi!"
Nghe vậy Phó Ninh Xuyên không đáp lời, lẳng lặng nhìn cô vài giây, đưa cánh tay ôm lấy eo cô,"Vậy đi cạnh anh."
Cô sửng sốt, "" Được."
Quốc tế quy định, đến siêu thị là phải đến khu mua đồ ăn vặt đầu tiên, Hứa Niệm Hi thực ra rất thích ăn snack, nhưng sợ béo phì nên cứ mãi không dám mua nhiều.
Nhưng lần này, cô thấy anh đứng bên cạnh cô, trực tiếp đi đến quầy hàng, tất cả những vị mà cô thích mỗi cái anh đều chọn lấy vài bịch, quả thực như là đến để càn quét, cô nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O.
Lúc anh còn đang định tiếp tục, cô giữ lấy cổ tay của anh, "Anh... rất thích ăn sao?" Nếu không phải thì mua nhiều như vậy để làm gì?
Anh nghiêm túc lắc đầu: "Không, cho em ăn, bình thường nhớ ăn nhiều cơm, thỉnh thoảng lại ăn mấy thứ này, những thứ này ăn nhiều rất dễ béo."
Mặt cô nhăn lại, "Nhưng anh cũng nói sẽ mập mà."
"Chính là để mập lên, mẹ cũng nói là em gầy quá," Anh liếc cô một cái, tiếp tục nói, "Ăn nhiều một chút, mập lên thêm một chút."
Mập lên ôm sẽ thoải mái hơn, đây là phúc lợi của anh, cớ sao anh lại không thể làm chứ?
Hứa Niệm Hi không nói gì, vẫn ngăn cản. Nghĩ tới việc nhiều đồ ăn vặt như vậy bày ở phòng khách, cô nuốt nước miếng một cái.
Dường như đã có thể đoán được quá trình mập lên rồi.
Mua xong đồ ăn vặt và nguyên liệu nấu ăn, hai người vào trong tiệm mua áo ngủ, cái trước của cô đã cũ rồi, nên mua thêm cái mới.
Áo ngủ kiểu dáng đa dạng, Hứa Niệm Hi từ từ xem từng món một, Phó Ninh Xuyên lúc này mang theo túi lớn đứng ở một bên, đưa mắt nhìn quanh, tầm mắt dừng ở một cái váy ngủ màu hồng nhạt có dây đeo, anh đưa tay lấy xuống.
Không nói gì cả, Phó Ninh Xuyên trực tiếp đi tới quầy hàng tính tiền, sau đó kéo Hứa Niệm Hi chẳng hiểu chuyện gì ra khỏi tiệm.
"Đi thôi."
Cô dại ra: "Không mua nữa?""
"Mua xong rồi."
Cô sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng được,lấy trong túi của anh, "Đưa em xem."
Trong tay cô là một cái áo ngủ hồng nhạt có đai đeo,... Chất liệu rất thoải mái, cổ áo dường như hơi trễ một chút.
Cô nhăn mặt, mếu máo đi tìm bóng lưng anh.
Anh tự ý mua, là thích cô mặc cái này sao?
Đêm nay bữa tối là pizza.
Hứa Niệm Hi không biết làm mấy cái này, không thể làm gì khác hơn là đứng ở cửa phòng bếp, ừ, nhìn anh làm.
Thực ra anh cũng là lần đầu tiên làm, chỉ là khả năng lĩnh ngộ quá xuất sắc. Tay trái cầm sách dạy nấu ăn, tay phải cầm cái sạn.
Mỗi lần đều làm được hình dạng rất đẹp, tuyệt hơn là mùi vị rất ngon.
Hứa Niệm Hi chỉ cảm thấy dường như bản thân gả cho một người đàn ông tốt, quả nhiên là đã tích phúc đức mấy đời!
Ăn cơm rửa chén bát xong xuôi, hai người tắm rồi ở chung một chỗ xem phim, hôm nay cô mặc áo ngủ lúc nãy anh đã mua.
Cổ áo đúng là có hơi trễ, làm hại cô luôn luôn phải kéo lên.
Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ quên, ví dụ như lúc này, cô đang chăm chú xem phim, vai áo rơi xuống cũng không phát hiện.
Sau cùng đương nhiên là anh chú ý tới, đồng thời kéo lên cho cô, nhưng cảnh đẹp trước mắt cũng khiến cho anh đầu óc nóng lên, Phó Ninh Xuyên có chút hối hận đã mua váy ngủ này.
Quả thực là đang quyến rũ anh!
Nhưng cô căn bản không để ý, thậm chí không cẩn thận cọ vào anh nhiều lần, Phó Ninh Xuyên vốn muốn nhịn đến khi hết phim, sau lại trực tiếp bỏ máy tính ra.
"Sao... Làm sao vậy?" Cô sửng sốt.
Anh mím môi, nhìn chằm chằm vào cô.
" Làm chút việc khác."
Rất nhanh Hứa Niệm Hi liền hiểu những thứ khác là chuyện gì, cô ôm lấy vai anh thở hổn hển, cắn chặt môi, sắc mặt hồng lên.
Đang tiến hành bước tiếp theo, đột nhiên có điện thoại tới, hai người sửng sốt.
Hẳn là Ôn Lộ đến thông báo thời gian địa điểm, có điều cô cũng là người cực kỳ thức thời, vừa nghe thở dốc đã biết hai người đang làm cái gì, lập tức tắt điện thoại.
"Hai người tiếp tục đi!
Trong điện thoại truyền đến tiếng tút... tút.. Hứa Niệm Hi và Phó Ninh Xuyên nhìn nhau, sau đó anh chậm rãi cúi người hôn lên môi cô, khóe môi nhẹ nhàng nói:
" Tiếp tục."
Beta: Doãn Tư Mặc
"Anh nghĩ rằng tôi sẽ ngốc như vậy sao?" Vệ Gia Lam quả thực phải dành cho anh ta vài giây cười lạnh." Anh nghĩ tôi sẽ để bản thân mang thai lần nữa sao?"
Lời này cuối cùng cũng đã chọc đến nỗi đau của Phó Nhất Phong, chuyện cả đời anh không muốn nhớ lại nhất, chính là cô đã giấu anh phá bỏ mất hai đứa con.
"Phó Nhất Phong, anh đừng mơ tưởng nữa, anh nghĩ tôi sẽ kết hôn với anh? Mơ giữa ban ngày cũng đừng nên mơ quá xa có được không? Nếu như tôi muốn, còn chờ cho tới hôm nay sao?"
Phó Nhất Phong trầm mặc.
"Tôi phải nói rõ ràng cho anh biết, người tôi thích là Phó Ninh Xuyên, là anh trai anh, cho dù anh ấy kết hôn rồi thì đã sao? Tôi vẫn có bản lĩnh chen chân vào cuộc sống giữa anh ấy và Hứa Niệm Hi, còn về anh? Mấy năm trước tôi đã không có hứng thú, hiện giờ vẫn vậy."
Sắc mặt lạnh xuống, Phó Nhất Phong đáp lại: "Vệ Gia Lam, em chẳng qua cũng chỉ có thể nói ngoài miệng vậy thôi, nếu như mấy năm trước em đối với tôi thật sự chút hứng thú cũng không có, em sẽ cam tâm tình nguyện cung phụng hầu hạ dưới thân tôi sao?"
Nháy mắt, Phó Nhất Phong cực kỳ thích Vệ Gia Lam bây giờ đã thay đổi sắc mặt, anh tiếp tục nói: "Em quên lúc đó em đã ân ái với tôi thế nào rồi hay sao? Em đã quên lúc đó cô kêu lớn bao nhiêu rồi hay sao? Em đã quên lúc đó tôi chỉ dùng một ngón tay..."
Còn chưa có nói xong, đột nhiên bị Vệ Gia Lam lớn tiếng cắt đứt, Cô chỉ vào anh vẻ mặt căm giận: "Anh câm miệng cho tôi!"
"Dựa vào đâu tôi phải câm miệng?" Phó Nhất Phong bắt lấy ngón tay cô ta, chậm rãi siết chặt, "Em nếu đã quên, tôi đương nhiên có trách nhiệm nhắc cho em nhớ!"
Vệ Gia Lam run lên: "Tôi không muốn nhớ lại, những chuyện đó đều là ác mộng của tôi, tôi chỉ ước gì vĩnh viễn quên đi nó!"
Phó Nhất Phong im lặng.
"Dựa vào cái gì tôi phải nhớ mấy thứ này, nếu có thể quay lại từ đầu, tôi tuyệt đối không ở cạnh anh, tuyệt đối sẽ không bị anh dụ dỗ, tuyệt đối sẽ không mang thai con của anh!"
"Dụ dỗ?" Phó Nhất Phong như là nghe được một chuyện buồn cười, trước mặt mọi người cười to lên, "Vệ Gia Lam em không biết xấu hổ sao? Tôi dụ dỗ em lúc nào? Tôi nhớ rõ ràng lúc đó hai bên tình nguyện, là ai bị bạn trai lạnh nhạt rồi đến tìm tôi?"
Vệ Gia Lam sắc mặt trắng nhợt, không trả lời được.
"Tôi nhớ rất rõ ràng, là ai ở cạnh tôi oán giận Phó Ninh Xuyên bởi vì công việc thường xuyên không có thời gian bên em, là ai ở lúc tôi tiến vào, muốn tôi dùng sức hơn vào sâu hơn, là ai ở bên tai tôi, hết lần này đến lần khác gọi tên của tôi? Vệ Gia Lam cô nói xem những chuyện này là ai làm, hả?"
Sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, Vệ Gia Lam trợn to mắt, không thể đáp lời.
"Vệ Gia Lam, con người tuy rằng phải hướng về phía trước, nhưng có những ký ức trân quý không thể quên." Phó Nhất Phong ung dung nói tiếp, "Ví dụ như tôi vẫn nhớ rõ rõ ràng ràng, em xem tôi cho đến bây giờ chỉ thích mình em, em dù sao cũng đã trao thân cho tôi rồi, Phó Ninh Xuyên cũng không có ý định quay lại, không bằng em cứ gả cho tôi."
Gả cho anh ta? Vệ Gia Lam im lặng, một lát sau từ từ cười ra tiếng, Cô ngước cằm, cao ngạo như một con chim công.
"Phó Nhất Phong anh đừng có nằm mơ, tôi dù gả cho một tên ăn mày, cũng sẽ không lấy anh!"
Vừa dứt lời, Phó Nhất Phong trong nháy mắt đổi sắc mặt, anh hai mắt âm trầm, môi mỏng dần dần dãn ra cười nhạt.
""Được lắm, Vệ Gia Lam!"
Anh bỗng nhiên tiến lên, trực tiếp bế Vệ Gia Lam lên ném vào bên trong xe, khóa lại, lái xe về phía nhà cô ta.
Rồi một mạch bế cô ta lên lầu, Phó Nhất Phong mạnh mẽ lấy chìa khóa từ trong túi xách cô ta, mở cửa xong đi vào phòng ngủ, dùng sức ném cô ta lên giường lớn.
"Phó Nhất Phong, anh..." Vệ Gia Lam lại càng hoảng sợ, vội vàng đứng lên lui về phía sau. Trong nháy mắt Phó Nhất Phong đã bắt đầu cởi quần áo, từ áo khoác âu phục, đến cà-vạt rồi đến áo sơ mi, anh cởi cũng không nhanh, lại làm cho Vệ Gia Lam cảm giác ngày tận thế đã đến.
"Vệ Gia Lam, nếu em đã không biết tốt xấu như thế, tôi đây cũng không cần phải thủ hạ lưu tình."
Trong khi nói chuyện anh đã cởi bỏ hết quần áo trên người ra, sau đó lên giường, mạnh tay nắm cổ tay cô ta, bắt đầu cởi đồ trên người.
Mặc kệ cô ta giương nanh múa vuốt, la hét và đấm đá, Phó Nhất Phong hung ác nham hiểm cười.
Lúc kết thúc, Vệ Gia Lam đã toàn thân đau nhức như tan ra từng mảnh, một ngón tay cũng không nhúc nhích được. Lúc này cô ta vẫn bị giữ chặt trong lòng Phó Nhất Phong, hai tay hai chân đều bị giữ lấy, cô ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, che ở đáy mắt đầy sự căm hận.
Cô ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ, tuyệt đối không!
Mấy ngày sau.
Lúc trước khi tan sở, Hứa Niệm Hi nhận được một cái thiếp mời, mở ra, cô nhìn thấy một cái tên quen thuộc.
Thì ra là người bạn học cấp ba sắp kết hôn, cô gái ấy trời sinh tính tình cởi mở, là người rất thú vị.
Cô gái này ghi trên thiệp cưới mời cô và Phó Ninh Xuyên, Hứa Niệm Hi mới nhớ ra chồng cô ấy và Phó Ninh Xuyên cũng coi như là có quen biết xã giao.
Nếu quan hệ khá tốt, Hứa Niệm Hi tất nhiên sẽ tham dự, cô bỏ thiệp cưới vào trong túi xách.
"Niệm Hi, ngày mai cậu cùng chồng cậu có bận việc gì không?" Lúc này Ôn Lộ đi tới.
Ngày mai nghỉ ngơi, Hứa Niệm Hi suy nghĩ một chút, lắc đầu.
"Chúng ta đi chơi ở ngoại thành đi!" Ôn Lộ mắt to chớp chớp,"Vừa hay bé cưng muốn đi chơi cùng hai người,vậy chúng ta cùng nhau đi đi!"
"Dạo chơi ngoại thành?" Hứa Niệm Hi ngạc nhiên, cũng không nghĩ tới cô ấy có ý nghĩ này," được thôi!"
""Nhớ rủ anh ấy chúng ta cùng đi! Đúng rồi lần trước cục cưng của tớ ở nhà các cậu chơi, cứ luôn nhắc tới chồng của cậu, Diệp Thành đã nhiều lần ghen tị lắm rồi cậu biết không?"
"Vậy sao?" Hứa Niệm Hi bật cười, không nghĩ tới anh ấy còn có bản lĩnh thu hút trẻ con.
Ôn Lộ nghiêm túc gật đầu, sau đó vỗ vỗ vai của cô: "Đến lúc đó gọi điện thoại cho cậu hẹn thời gian địa điểm, nhớ đợi điện thoại của mình."
Hứa Niệm Hi ừ một tiếng đồng ý.
Rất nhanh đến giờ tan làm, khi Hứa Niệm Hi đi ra Phó Ninh Xuyên đã ở đường cái đối diện đợi, cô mở cửa xe ngồi vào bên trong.
"Em nói với anh chuyện này,"Cô lấy trong túi xách ra cái thiếp mời, "Anh xem."
Phó Ninh Xuyên cầm tay lái, liếc mắt đã nhìn thấy rõ ràng.
"Anh biết rồi, đến lúc đó cùng đi với em. " Vừa hay chồng bạn học cấp ba của cô lại là đối tác trên phương diện làm ăn của công ty, mặc dù chưa nói tới quan hệ mật thiết, nhưng hôn lễ vẫn là nên đến tham dự.
Hứa Niệm Hi kêu lên, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, em còn có chuyện này, anh đoán trước đi!"
Anh đang chú ý nhìn đường phía trước, nghe vậy tùy ý đoán mấy cái, nhưng cũng không đoán đúng.
"Là cái gì? Anh đoán không ra. "
Hứa Niệm Hi thích nhìn vẻ xin thua của anh, dương dương đắc ý nói rằng:"Lần trước cục cưng đến nhà của chúng ta,anh biết không cục cưng cực kỳ thích anh, Ôn Lộ nói với em nó ở nhà cứ nhắc đến anh mãi, làm Diệp Thành ghen tị biết bao nhiêu lần!"
"Vậy sao?"
"Đúng vậy!" Cô liên tục gật đầu,"Thật không ngờ anh còn có bản lĩnh làm cho trẻ con thích, cục cưng vậy mà không nhắc tới em, dù sao em cũng đã trông nó."
Phó Ninh Xuyên bật cười, không tiếp lời.
"A... đau lòng." Cô nói, "Đúng rồi, Ôn Lộ nói muốn đi dạo chơi ngoại thành, hai nhà chúng ta cùng đi, em thấy ngày mai không có việc gì, nên đã đồng ý rồi."
Nghe vậy, anh ừ một tiếng.
Đề tài này rất nhanh qua đi, hai người lại nói những chuyện khác, thấm thoắt xe đã đến bãi đỗ xe của siêu thị.
Trong nhà còn thừa lại bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn, hai người vừa nói vừa qua siêu thị mua một ít.
Lúc vào trong, Hứa Niệm Hi tiện tay lấy một xe đẩy tay, cô đang đi tới, bỗng nhiên nghe hai bên trái phải có tiếng cười vui vẻ truyền đến.
Thì ra là một đôi tình nhân, nữ ngồi ở trong xe, nam đẩy, thoạt nhìn rất là vui vẻ.
Thấy Hứa Niệm Hi thất thần, Phó Ninh Xuyên ở sau lưng còn tưởng rằng cô cũng muốn ngồi, vì vậy kéo cô qua, nói, "Em ngồi đi!"
Hứa Niệm Hi hoàn hồn kêu một tiếng, phản ứng kịp lắc đầu: "Không không không, em không ngồi!"
Nghe vậy Phó Ninh Xuyên không đáp lời, lẳng lặng nhìn cô vài giây, đưa cánh tay ôm lấy eo cô,"Vậy đi cạnh anh."
Cô sửng sốt, "" Được."
Quốc tế quy định, đến siêu thị là phải đến khu mua đồ ăn vặt đầu tiên, Hứa Niệm Hi thực ra rất thích ăn snack, nhưng sợ béo phì nên cứ mãi không dám mua nhiều.
Nhưng lần này, cô thấy anh đứng bên cạnh cô, trực tiếp đi đến quầy hàng, tất cả những vị mà cô thích mỗi cái anh đều chọn lấy vài bịch, quả thực như là đến để càn quét, cô nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O.
Lúc anh còn đang định tiếp tục, cô giữ lấy cổ tay của anh, "Anh... rất thích ăn sao?" Nếu không phải thì mua nhiều như vậy để làm gì?
Anh nghiêm túc lắc đầu: "Không, cho em ăn, bình thường nhớ ăn nhiều cơm, thỉnh thoảng lại ăn mấy thứ này, những thứ này ăn nhiều rất dễ béo."
Mặt cô nhăn lại, "Nhưng anh cũng nói sẽ mập mà."
"Chính là để mập lên, mẹ cũng nói là em gầy quá," Anh liếc cô một cái, tiếp tục nói, "Ăn nhiều một chút, mập lên thêm một chút."
Mập lên ôm sẽ thoải mái hơn, đây là phúc lợi của anh, cớ sao anh lại không thể làm chứ?
Hứa Niệm Hi không nói gì, vẫn ngăn cản. Nghĩ tới việc nhiều đồ ăn vặt như vậy bày ở phòng khách, cô nuốt nước miếng một cái.
Dường như đã có thể đoán được quá trình mập lên rồi.
Mua xong đồ ăn vặt và nguyên liệu nấu ăn, hai người vào trong tiệm mua áo ngủ, cái trước của cô đã cũ rồi, nên mua thêm cái mới.
Áo ngủ kiểu dáng đa dạng, Hứa Niệm Hi từ từ xem từng món một, Phó Ninh Xuyên lúc này mang theo túi lớn đứng ở một bên, đưa mắt nhìn quanh, tầm mắt dừng ở một cái váy ngủ màu hồng nhạt có dây đeo, anh đưa tay lấy xuống.
Không nói gì cả, Phó Ninh Xuyên trực tiếp đi tới quầy hàng tính tiền, sau đó kéo Hứa Niệm Hi chẳng hiểu chuyện gì ra khỏi tiệm.
"Đi thôi."
Cô dại ra: "Không mua nữa?""
"Mua xong rồi."
Cô sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng được,lấy trong túi của anh, "Đưa em xem."
Trong tay cô là một cái áo ngủ hồng nhạt có đai đeo,... Chất liệu rất thoải mái, cổ áo dường như hơi trễ một chút.
Cô nhăn mặt, mếu máo đi tìm bóng lưng anh.
Anh tự ý mua, là thích cô mặc cái này sao?
Đêm nay bữa tối là pizza.
Hứa Niệm Hi không biết làm mấy cái này, không thể làm gì khác hơn là đứng ở cửa phòng bếp, ừ, nhìn anh làm.
Thực ra anh cũng là lần đầu tiên làm, chỉ là khả năng lĩnh ngộ quá xuất sắc. Tay trái cầm sách dạy nấu ăn, tay phải cầm cái sạn.
Mỗi lần đều làm được hình dạng rất đẹp, tuyệt hơn là mùi vị rất ngon.
Hứa Niệm Hi chỉ cảm thấy dường như bản thân gả cho một người đàn ông tốt, quả nhiên là đã tích phúc đức mấy đời!
Ăn cơm rửa chén bát xong xuôi, hai người tắm rồi ở chung một chỗ xem phim, hôm nay cô mặc áo ngủ lúc nãy anh đã mua.
Cổ áo đúng là có hơi trễ, làm hại cô luôn luôn phải kéo lên.
Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ quên, ví dụ như lúc này, cô đang chăm chú xem phim, vai áo rơi xuống cũng không phát hiện.
Sau cùng đương nhiên là anh chú ý tới, đồng thời kéo lên cho cô, nhưng cảnh đẹp trước mắt cũng khiến cho anh đầu óc nóng lên, Phó Ninh Xuyên có chút hối hận đã mua váy ngủ này.
Quả thực là đang quyến rũ anh!
Nhưng cô căn bản không để ý, thậm chí không cẩn thận cọ vào anh nhiều lần, Phó Ninh Xuyên vốn muốn nhịn đến khi hết phim, sau lại trực tiếp bỏ máy tính ra.
"Sao... Làm sao vậy?" Cô sửng sốt.
Anh mím môi, nhìn chằm chằm vào cô.
" Làm chút việc khác."
Rất nhanh Hứa Niệm Hi liền hiểu những thứ khác là chuyện gì, cô ôm lấy vai anh thở hổn hển, cắn chặt môi, sắc mặt hồng lên.
Đang tiến hành bước tiếp theo, đột nhiên có điện thoại tới, hai người sửng sốt.
Hẳn là Ôn Lộ đến thông báo thời gian địa điểm, có điều cô cũng là người cực kỳ thức thời, vừa nghe thở dốc đã biết hai người đang làm cái gì, lập tức tắt điện thoại.
"Hai người tiếp tục đi!
Trong điện thoại truyền đến tiếng tút... tút.. Hứa Niệm Hi và Phó Ninh Xuyên nhìn nhau, sau đó anh chậm rãi cúi người hôn lên môi cô, khóe môi nhẹ nhàng nói:
" Tiếp tục."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook