Edit: Doãn Tây Tây

Beta: Doãn Tư Mặc

Đang đứng trước mặt cô ta là một người phụ nữ cao gầy, mái tóc thật dài được cột cao, lúc này lại mỉm cười nhìn về phía mình.Vệ Gia Lam cảm thấy có hơi kỳ quái.

"Cô là ai?" Cô ta rụt tay né bàn tay của người phụ nữ lạ kia ra, cảnh gíac mà lui về phía sau một bước.

"Tôi là Chu Khả", Người phụ nữ tiến tới gần hơn, tầm mắt dần dần đi xuống dừng ở ví tiền trong tay Vệ Gia Lam: "Vừa rồi ví tiền của cô rơi xuống, hình như tôi có thấy một tấm hình."

Mặt Vệ Gia Lam biến sắc, không trả lời.

"Người phụ nữ trong đó, nếu tôi không nhìn lầm, thì đó là Hứa Niệm Hi đúng không?"

Chu Khả cũng chỉ là trùng hợp tới dạo ở siêu thị, trùng hợp vừa thấy một màn Vệ Gia Lam bị đụng đến té ngã, mà ví tiền trong tay cô ta bay ra, kia bức ảnh vừa lúc dừng ở chính mình bên chân cách đó không xa.

Thị lực của Chu Khả không tồi, tự nhiên thấy người phụ nữ trong ảnh là đồng nghiệp lâu năm của mình Hứa Niệm Hi, đương nhiên, cô ta cũng thấy trên ảnh có vài vết cắt.

"Đúng thì lại thế nào?" Vệ Gia Lam thấy bí mật của mình bị phát hiện, cũng không có trốn trốn tránh tránh, ngược lại là hợp lý hợp tình mà hỏi lại.

Chu Khả mỉm cười, ngón tay nhỏ nhắn sơn đỏ thẫm chỉ từng chỗ trên miệng mình.

"Tôi đoán, tiểu thư nhất định rất chán ghét Hứa Niệm Hi, có phải không?"

Vệ Gia Lam sửng sốt, ngay sau đó cười lạnh nói: "Đúng thì thế nào? Cô ta cướp bạn trai tôi, cùng anh ấy kết hôn, chẳng lẽ lại còn không cho phép tôi ghét cô ta sao?"

Bạn trai? Lần này đổi lại là Chu Khả sửng sốt, cô ta thật sự không nghĩ tới vậy mà lại có liên quan tới Phó Ninh Xuyên.

Tầm mắt bất động thanh sắc mà đánh giá Vệ Gia Lam vài lần, trong lòng Chu Khả hiểu rõ.

Xem ra đây hẳn là bạn gái cũ của Phó Ninh Xuyên, muốn quay lại nhưng kết quả phát hiện anh ta đã kết hôn cùng người khác.

Nhưng mà chuyện này thì có quan hệ gì, chuyện của bọn họ Chu Khả bây giờ không có hứng thú, cô ta chỉ chú ý đến chuyện hai người họ có đều cùng mục tiêu là Hứa Niệm Hi.

"Đương nhiên cho phép!" Chu Khả nói tiếp, chỉ chỉ bên ngoài: "Trùng hợp tôi cũng chán ghét cô ta, không ngại cùng nói chuyện chứ, bên cạnh có một quán cà phê, đi uống một ly chứ?"

******

Cuối cùng Vệ Gia Lam đi theo Chu Khả đi tới quán cà phê, hai người gọi hai tách cappuccino, Vệ Gia Lam khuấy cà phê, giương mắt nhìn người phụ nữ xa lạ này.

"Tại sao cô lại ghét cô ta?" Phụ nữ luôn quá đỗi mẫn cảm, không cần suy nghĩ nhiều, trước hết đều xếp người khác vào hàng ngũ tình địch, Vệ Gia Lam cảnh giác mà nhìn cô ta.

"Đương nhiên là tôi có nguyên nhân, tôi cùng cô ta là đồng nghiệp, ngày thường cô ta cũng đối nghịch với tôi không ít, cô hiểu mà, tôi nhìn cô ta khó chịu rất lâu rồi."

Vệ Gia Lam nhướng mày, không nói.

"Cho nên trời cao giúp tôi gặp được tiểu thư một người cũng chán ghét cô ta đến vậy, cũng là một loại duyên phận, nếu có thể, chúng ta có thể hợp tác, tôi có thể giúp cô trong công việc khiến cô ta khó xử khắp nơi, thậm chí cũng có thể khiến cô ta mất đi công việc này, đương nhiên, cô cũng phải giúp tôi một chuyện!"

Nghe vậy Vệ Gia Lam tâm tư vui mừng, cô ta không nghĩ tới siêu thị lại có thể gặp được người ghét Hứa Niệm Hi, người này còn chủ động nguyện ý giúp mình, quả nhiên là trời cũng giúp cô!

Chẳng qua, vừa nghe tới mình cũng sẽ giúp cô ta một chuyện, Vệ Gia Lam lại liền có chút cảnh giác lên, cô ta hỏi: "Giúp cái gì?"

Chu Khả mỉm cười, chậm rì rì nói: "Không phải cô nói cô ta cướp bạn trai cô sao? Việc cô cần phải làm là cướp người về, làm cho bạn trai cô ly hôn với cô ta!"

Lúc trước cô ta đã từng nghĩ đi nghĩ lại, nếu mình đã không còn cách nào có được Phó Ninh Xuyên, sao không lợi dụng người phụ nữ này đạt được mục đích khác? Dù sao bản thân cô ta cũng chán ghét Hứa Niệm Hi, nếu mà bọn họ ly hôn, cô ta nhất định sẽ mở rượu sâm banh tới chúc mừng!

"Cô......" Vệ Gia Lam nghe nói có chút không dám tin tưởng, cô ta không nghĩ tới lại có miếng bánh tốt như vậy từ trên trời rơi xuống ngực cô ta: "Sao cô lại hy vọng bọn họ ly hôn?"

"Lúc trước tôi có nói qua, tôi cùng cô ta đối địch trong công việc, cô ta khổ sở, tôi tự nhiên liền vui vẻ."

Vệ Gia Lam hiểu được, lâm vào trầm tư.

Để Phó Ninh Xuyên cùng cô ta ly hôn vốn dĩ chính là mục tiêu hiện tại của mình, căn bản không tồn tại việc hỗ trợ hay không, đã có người đồng ý cùng mình hợp tác, há lại còn cự tuyệt?

"Được, tôi đáp ứng cô!" Vệ Gia Lam gật đầu.

Nghe vậy Chu Khả gợi lên ý cười, tầm mắt chậm rãi bắt đầu hướng ra ngoài cửa sổ, nhấm nháp cà phê trong tay.

Hãy chờ xem!

******

Thời điểm Phó Ninh Xuyên cùng Hứa Niệm Hi rời đi công ty, Phó Thừa Nghiệp vẫn chưa đi, ba người đúng lúc gặp nhau, đã bị lôi kéo về nhà ăn cơm.

Không nghĩ về tới nhà, sau khi rung chuông lúc sau mở cửa lại là Vệ Gia Lam, Phó Ninh Xuyên ngẩn ra, thần sắc lập tức không vui.

"Tại sao cô lại ở chỗ này?"

Vệ Gia Lam cắn môi, trên người còn mặc tạp dề, hiển nhiên là vừa mới giúp nấu ăn, cô ta rũ mắt, bất động thanh sắc mà ngó hai người đang nắm tay trước mặt.

"Là dì gọi em tới đây," Vệ Gia Lam nhăn mặt, tỏ vẻ đáng thương mà nói, "Dì không có việc gì, ở nhà quá nhàm chán, em lại rảnh, nên đúng lúc......"

Một câu đơn giản, vừa biểu đạt tâm ý hiếu thảo của mình, vừa biến tướng nói hai người bất hiếu đều không trở về thăm cha mẹ, Vệ Gia Lam cúi đầu, môi mỏng hơi mím.

Nếu là Cúc Thanh Bình gọi tới, Phó Ninh Xuyên cũng không muốn nói gì nhiều, trực tiếp làm lơ vòng qua, đi vào bên trong.

Cúc Thanh Bình đang ở phòng bếp nấu ăn, thấy con trai cùng con dâu đều đã trở lại vui vẻ không biết làm sao, lập tức liền đi vào phòng bếp làm thêm vài món thức ăn. Một nhà còn có Vệ Gia Lam sau khi ngồi xuống, Cúc Thanh Bình bắt đầu gắp đồ ăn cho Hứa Niệm Hi không ngừng nghỉ.

"Niệm Hi à, con gầy quá, phải ăn nhiều một chút!" Cúc Thanh Bình toái toái niệm, tầm mắt không tự giác mà hướng về phía bụng cô: "Như vậy thì về sau mang thai mới không vất vả, biết không?"

Nghe tới mang thai, Hứa Niệm Hi ít nhiều có chút xấu hổ, vội vàng đè lại tay Cúc Thanh Bình vẫn đang không ngừng gắp đồ ăn: "Mẹ, đủ rồi ạ, con ăn không hết nhiều như vậy đâu."

Cúc Thanh Bình nhìn qua, trong chén xác thực đã đầy ụ, mới buông đũa: "Ăn nhiều một chút, mập lên chút!"

Hứa Niệm Hi liên tục gật đầu.

Nhìn con dâu thích ăn đồ ăn mình làm, Cúc Thanh Bình cũng thấy vui vẻ, bà trầm mặc mắt nhìn Phó Ninh Xuyên, chợt nói: "Con trai, Niệm Hi bình thường ở nhà có phải ăn rất ít không? Con phải quan sát vợ mình bảo con bé ăn nhiều một chút, trường chút thịt, xem bộ dáng bây giờ này, tương lai nếu mang thai sẽ rất vất vả!"

Cúc Thanh Bình là người từng trải, nhìn thấy con dâu gầy như vậy thật sự nhịn không được lải nhải, nhìn lại mình, phải hơi béo, đó mới là vừa vặn.

Phó Ninh Xuyên dừng lại, theo bản năng liếc Hứa Niệm Hi một cái.

Xác thật là cô hơi gầy, nhưng chỗ nên có vẫn đều có, chẳng qua nếu béo thêm chút nữa, anh cũng không ngại, thậm chí càng thích hơn, béo một chút ôm càng tốt.

"Mẹ, con biết rồi!" Anh nhàn nhạt đáp.

Cúc Thanh Bình oán trách mà nhìn: "Biết thì tốt, về sau có rảnh về nhà nhiều lên, mẹ ở nhà làm cho các con ăn, bồi bổ thật nhiều."

Hứa Niệm Hi gật đầu: "Được ạ mẹ!"

Bầu không khí trên bàn cơm thập phần tốt hơn, Cúc Thanh Bình hài lòng nên cũng không nói chuyện nữa, ngược lại là Vệ Gia Lamđang nhẹ nhàng dùng chiếc đũa chọc chén cơm, thần sắc bất mãn cắn môi dưới.

Nếu cô ta là vợ của Phó Ninh Xuyên thái thái, tất cả những thứ này hẳn đều thuộc về mình.

Cúc Thanh Bình quan tâm, Phó Thừa Nghiệp quan tâm, còn có anh ấy chiều chuộng.

Tất cả đều là của mình !

Tay không tự giác dùng sức nắm chặt, Vệ Gia Lam gắt gao trừng mắt Hứa Niệm Hi, cô gắng đè nén lửa giận.

Ăn cơm được một nửa, Cúc Thanh Bình đứng dậy gắp cho Hứa Niệm Hi vài miếng cá sống cắt lát, thứ này là bà mới phát hiện hồi trước, hương vị rất không tồi.

"Niệm Hi nếm thử xem cái này, trước kia mẹ không thích ăn đồ sống, nhưng mới đấy tìm được cá sống này cắt lát ăn cũng không tồi, chấm nước sốt ăn càng ngon."

Hứa Niệm Hi gật đầu, đặt đũa trên lát cá sống, chờ đồ ăn trong miệng đi xuống lại gắp lên.

Lúc này Cúc Thanh Bình đang cùng Phó Thừa Nghiệp nói chuyện phiếm, trò chuyện trò chuyện bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, bà nhìn về phía Hứa Niệm Hi.

"Niệm Hi a, lẽ ra con cùng Ninh Xuyên kết hôn cũng lâu rồi, sao trong bụng vẫn chưa có tin tức?"

Lúc ấy con dâu không phải nói hai người đã...... Cái kia sao? Hẳn là phải có tin tức mới đúng chứ!

Nghe vậy Hứa Niệm Hi xấu hổ, tầm mắt buông xuống trên lát cá sống cắt lát, đang muốn ăn, bụng bỗng nhiên lại đau lên.

Cong lưng, cô che miệng tự dưng hơi muốn nôn, khó chịu mà đổ một tầng mồ hôi trên trán.

Phó Ninh Xuyên bị hoảng sợ, vội vàng thò người lại đây xem kỹ: "Làm sao vậy?"

Cúc Thanh Bình cũng vậy, nâng Hứa Niệm Hi dậy lúc sau đột nhiên nhanh trí kêu lên: "Niệm Hi, có khi nào con mang thai không? Nhanh mẹ đưa con tới bệnh viện kiểm tra một chút!"

Cúc Thanh Bình thượng tâm, vội vàng dọn dẹp một chút mang theo người qua đi, một nhà bao gồm Vệ Gia Lam ngừoi trước ngừoi sau đều khẩn trương mà đi theo, có điều suy nghĩ của mỗi người lại trái ngược nhau.

Tới bệnh viện, làm kiểm tra, Phó Ninh Xuyên ôm Hứa Niệm Hi trong ngực, nghe bác sĩ báo cáo tình hình.

"Hứa tiểu thư không có mang thai, chỉ là lúc trước cảm lạnh, cho nên......"

Nghe vậy, cả gia đình đều có chút thất vọng, duy độc có ánh mắt Vệ Gia Lam sáng lên. Phó Ninh Xuyên đỡ cô đi ra, mọi người vây quanh ở trên hành lang.

"Không mang thai cũng không sao, chúng ta tiếp tục cố lên!" Cúc Thanh Bình thở dài, sờ trán Hứa Niệm Hi: "Hiện tại còn khó chịu sao?"

Hứa Niệm Hi lắc lắc đầu.

"Mẹ, con đưa Niệm Hi về nhà." Phó Ninh Xuyên cũng không muốn ở lại quá lâu.

Cúc Thanh Bình đồng ý.

Trước khi đi, anh kéo Cúc Thanh Bình sang một bên.

"Mẹ, về sau đừng gọi Vệ Gia Lam tới đây nữa."

Cúc Thanh Bình kỳ quái: "Làm sao vậy? Gia Lam chẳng qua chỉ tới ngồi trong nhà thôi."

"Về sau đừng gọi cô ta tới nhà nữa, con cùng Niệm Hi đều không muốn thấy cô ta."

Cúc Thanh Bình gật đầu hiểu rõ, nhìn Phó Ninh Xuyên đỡ Hứa Niệm Hi rời đi sau đoa đột nhiên gãi đầu: "Hôm nay mình không gọi con bé, còn đang nghĩ thế nào mà hôm nay con bé lại tới đây chơi cùng mình......"

Lắc đầu, Cúc Thanh Bình không muốn nghĩ nữa, triều Phó Thừa Nghiệp đi đến.

******

Sau khi Cúc Thanh Bình cùng Phó Thừa Nghiệp rời đi, Vệ Gia Lam về nhà một mình. Dọc theo đường đi tâm trạng cô ta nặng nề, sắc mặt âm trầm.

Cô ta không thể để Hứa Niệm Hi mang thai, nếu như Hứa Niệm Hi mang thai, cơ hội của cô ta sẽ càng nhỏ!

Không được, tuyệt đối không được!

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên trên trán tê rần, Vệ Gia Lam đau kêu một tiếng lùi lại một bước, phát hiện là do mình không cẩn thận đụng phải cột điện.

Thấp giọng mắng vài câu, Vệ Gia Lam đang muốn xoay người, đột nhiên cổ tay bị bắt lấy.

Người tới là Phó Nhất Phong, anh ta vừa nghe nói chuyện ở bệnh viện, cố ý lại đây tìm cô ta.

"Anh muốn đưa tôi đi đâu?" Vệ Gia Lam không vui vẻ mà giãy giụa.

Phó Nhất Phong kéo cô ta đi rồi giai đoạn, quay đầu lại: "Đương nhiên là đi đến bệnh viện!"

Dù sao gần nhất chính là bệnh viện, đúng lúc đưa cô đi kiểm tra một chút, nói không chừng Hứa Niệm Hi không mang thai, nhưng cô lại có!

Vệ Gia Lam nhanh chóng hiểu được mục đích của Phó Nhất Phong, một phen dùng sức né tránh xiềng xích của anh ta, cô ta thở phì phò lui về phía sau.

"Đừng mơ, tôi không có khả năng mang thai," cô ta nhếch môi cười lạnh, "Tôi đã uống thuốc tránh thai sau đó."

Mặt Phó Nhất Phong hoàn toàn trầm xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương