Ba ba rốt cuộc như nguyện ngụ tiến nhà ta, trong nhà người tối không thoải mái nhất chính là anh trai.

Thời điểm ba ba cùng chú Phương ra ngoài, ta liền chui trở lại trong chăn của anh trai.

Cho nên hôm sau ta đương nhiên tỉnh lại trên giường của anh.

Khi ta tỉnh lại, anh đã rời giường, thời điểm còn đang mắt nhắm mắt mở đứng lên, anh trai đã đang ở trong bếp bận rộn.

Một mùi thơm truyền tới, cái ‘vật’ trên ghế sô-fa kia rốt cuộc cũng có phản ứng, sau đó lẹp bẹp chạy tới tranh bồn rửa mặt với ta. Ba ba già mà không nên nết đổi lấy ta mãnh liệt khinh bỉ.

Ta từ toilet ra, anh trai chính là đem hai phần điểm tâm đặt tới bàn ăn ngoài phòng khách.

Nhìn thấy ta đi ra, anh trai trên trán nổi gân đối ta oán giận: “Nhìn ghế sô-fa coi, quả thật mất mặt.”

Đích thực, cái chăn ôm ra từ trong phòng ta vo thành một đống trên ghế, đem bộ sô-fa màu xám tao nhã nhà ta biến thành một món hàng rác rưởi.

Anh trai oán hận, ngồi xuống bàn ăn. Sau đó, ba ba từ trong toilet đi ra, đầu tiên là đem ánh mắt trợn tròn trừng trừng hai phần điểm tâm trên bàn, sau đó uể oải hỏi: “Như thế nào không có phần của ta?”

Ta cùng anh trai mỗi người cho hắn một ánh mắt lạnh lùng.

Ta nói: “Ba ba, mau thu dọn ghế sô-fa đi.” Ta thật sự rất muốn thở dài, sau đó ta cũng thật thở dài

Ba ba cũng thở dài, đi qua đi lại đem ghế sô-fa thu thập hảo, sau đó đem ‘gói đồ’ to đùng hắn mang theo vào trong phòng ta

Anh trai nhìn phòng khách đã trở lại nguyên dạng, lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu sa, sau đó lôi kéo ta đến bên tai: “Cho ba ba em ngủ trong phòng em, sau đó em đến ngủ cùng anh.”

“Da? Vì cái gì?” Trong lòng ta thầm nghĩ, vậy có phải hay không đồng ý cho ba ba ở lại đây.

“So với sáng sớm phải nhìn thấy bộ mặt đáng ghét kia tốt hơn nhièu.” Anh trai vẻ mặt khó chịu bĩu môi. Dừng một chút, anh trai nói: “Tối hôm nay em nói cho hắn biết. Còn có, không cho phép đưa hắn chìa khoá nhà!”

“Da? Nếu chúng ta về trễ …….” Chợt phát hiện câu hỏi này thực ngu xuẩn

“Vậy……..Để hắn ở ngoài chờ.” Cái loại giọng điệu này của anh trai làm cho người nghe một loại cảm giác cao không thể leo tới. Cũng thuận tiện khiến người một thân hàn ý.

“Hừ hừ ~~” Anh trai cười lạnh: “Nếu thông minh thì chỉ biết tối nay ta trở về sẽ không cần phải nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét kia.”

Nghe một câu như vậy ta toàn thân đổ mồ hôi lạnh nghĩ: Ba ba là người thông minh như vậy sao? Hoặc là ba ba hắn nguyện ý làm người thông minh kia sao?

Kỳ thật đối với ánh mắt mà ba ba nhìn anh trai, tuy rằng ta không có ý nghĩ cực đoan muốn đi phản đối cái gì, ta cũng không ủng hộ cái loại ý tưởng này của ba ba. Bất quá cái kia tựa hồ cũng không phải có thể dùng ý tưởng để giải thích gì đó.

Anh trai tuy rằng không có kết hôn, ta thậm chí cũng chưa từng nghĩ tới vẫn đề này, nhưng là ta cũng không cho rằng hắn sẽ cùng một nam nhân qua một đời. Cho dù là giúp ba ba cùng sống một nhà, cũng không phải bởi vì ta phải giúp ba ba theo đuổi anh trai, mà bởi vì ta hy vọng có thể cùng thân nhân duy nhất trên thê sgiưói này sống chung dưới một mái nhà.

Tuy rằng không có cấp ba ba chìa khoá nhà, nhưng bởi vì ta tan học về nhà có điều so sánh sớm, cho nên cũng không thật sự xuất hiện việc ba ba phải đứng ngoài cửa chờ.

Sau khi sống chung, ba ba đôi khi về nhà sớm hơn anh trai, tuy rằng ba ba không biêt nấu cơm nhưng vẫn là có thể lau dọn nhà cửa. Bất quá việc này hắn chỉ dám làm khi anh trai không có nhà, khi anh trai về hắn ngoan ngoãn chui vào phòng trước đây vốn là của ta mà bây giờ bị hắn ‘trưng thu’. Bởi vì biết anh trai thực chán ghét hắn, cho nên ba ba cũng tự giác ăn cơm tối bên ngoài mới trở về.

Kết quả, không khí trong nhà liền trở nên là lạ, bởi vì cho dù buổi tối có ở trong nhà cũng sẽ ngẫu nhiên đụng mặt, còn có sáng sớm khi thức dậy sao có thể tránh không đụng mặt nhau.

Tình hình chung chính là: anh trai ở phòng bếp rửa bát, ba ba sẽ tới phòng khách cùng ta xem TV, mà sau khi anh trai đi ra, ba ba sẽ trở về phòng ‘đi miêu’ (?). Ta cùng anh trai tắm rửa lên giường nghỉ ngơi sau ba ba mới có thể đi tắm. Sáng sớm khi anh trai ở trong bếp nấu bữa sáng ba ba mới rời giường, khi chúng ta ăn cơm thì ba ba sẽ xuất môn.

Sau đó, hôm nay chính là ngày cuối tuần đầu tiên ba chúng ta ở chung một chỗ, sáng sớm rời giường sau, anh trai giống như bình thường làm bữa sáng.

Sau bữa sáng ta chiếm lấy máy tính của anh trai, anh trai dọn dẹp xong vào phòng khách hoặc là đọc báo hoặc là xem tin tức.

Kỳ quái chính là ba ba mãi cho tới mười giờ sáng nay vẫn chưa thấy đi ra.

Tuy rằng chơi điện tử rất thích, nhưng là vẫn cảm thấy lo lắng cho ba ba, nhớ tới mấy hôm trước ba ba còn có điểm ho khan, cuối cùng nhịn không được chạy tới phòng khách, chuẩn bị tiến vào phòng ta.

Anh trai thấy ta chạy tới, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ba ba như thế nào còn chưa dậy a.” Ta nói, sau đó mở cửa

Anh trai dửng dưng ném ra một câu: “Thích ngủ nên không dậy.” Hướng phòng đi

Lúc vào trong phòng, ba ba còn đang nằm trên giường, cửa sổ khép chặt khiến căn phòng trở nên ảm đạm, ta đến bên cửa sổ mở ra.

Ba ba nghe được thanh âm, chui ra khỏi chăn, dùng thanh âm khàn khàn nói: “Là Vũ Nhiên a.”

“Ba ba làm sao vậy?” Ta nằm úp sấp bên giường hỏi

Ba ba ngồi dậy, lấy cái chén bên đầu giường, nhưng lại là chén không.

Ta đưa tay sờ trán ba ba, quả nhiên, nóng nóng a.

Ta cầm lấy chén trên tay ba ba chạy tới phòng khách rót nước, ba ba tinh thần không được tỉnh táo lắm tiếp nhận chén nước.

“Con đi hỏi anh trai có thuốc hay không?” Ta nói, chuẩn bị đi ra ngoài.

Ba ba giữ chặt ta: “Đem hành lý của ba ra đây.”

Ta cầm lấy hành lý của ba ba ở trên bàn bên cạnh tủ quần áo đưa qua, ba ba cầm ví đưa ta nói: “Đừng tìm anh trai con làm gì, đi ra phòng khám tìm chú Phương, để ông ta kê đơn là được.” Ba ba nói xong, ho khan hai tiếng, lại nằm quay về trên giường.

Ta thở dài, bỗng nhiên cảm thấy ba ba kỳ thật rất ủy khuất, tuy rằng ba ba là vui đùa, thậm chí nói rất khó nghe mới vào được nhà ta, tuy rằng ba ba cũng đích thực là thích anh trai, nhưng là sau khi ba ba vào ở, cũng không đối anh trai có ý đồ gì, mà luôn tìm cơ hội thân cận ta, tựa hồ muốn đem mười mấy năm thiếu sót kia đền bù cho ta.

Nghĩ nghĩ một lát, ta chạy tới phòng anh trai nói: “Anh, em ra ngoài một chút.”

Anh trai quét mắt nhìn ta: “Lại đi tìm ai chơi? Nhớ về ăn cơm trưa a.”

Ta “Thiết” một tiếng: “Em đi một lúc về luôn.”

“Đi xuống lầu a?” Anh trai từ bàn máy tính chuyển qua ghế dựa hỏi.

“Đi sang nhà chú Phương một chút về ngay.” Ta thay quần áo nói.

Anh trai dùng ánh mắt hiểu rõ liếc cánh cửa cách vách một cái nói: “Đừng nói với anh, anh cái gì cũng không biết.” Lại cúi đầu tiếp tục dùng tên của ta chơi điện tử.

“Anh trai, anh thật là.” Ta đem áo khoác mặc vào, chạy tới trước máy tính nhìn qua: “Anh muốn chơi tự mình đăng ký một tên a, anh lên rồi cùng người khác nói chuyện, có đôi khi có người cùng em nói chuyện mà em căn bản không biết là ai.”

Anh trai bĩu môi: “Anh không cấm em chơi là rất khoan dung rồi, em còn kháng nghị? Cẩn thận anh tịch thu.”

“Gian trá!” Kháng nghị một chút: “Em xuống lầu.”

“Ân.” Anh trai ứng một tiếng.

__________

Hình như mọi người không mấy thích bộ “Nhất gia tam khẩu” này hay sao ấy, ta thấy có rất ít người ủng hộ hà

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương