Nhìn thấy ta mở cửa đi ra, ba ba thật cao hứng quay đầu lại, nhưng khi nhìn đến ta mặc áo khoác, sắc mặt ba ba lại không còn hưng phấn như vậy.

Ta cầm chén đũa đưa ba ba, ba ba có điểm uể oải tiếp nhận.

Nhìn cánh cửa còn đang đóng chặt, ta đối ba ba nói: “Muốn là không được rồi, ba ba.”

“Nga.” Ba ba mồm to ăn cơm, so với ta ngày đó ở nhà ba biểu hiện còn khoa trương hơn.

“Hơn nữa, con vì đưa cơm cho ba mà bị đuổi ra ngoài rồi.” Ta ủy khuất nói.

Ba ba nháy một đôi tựa hồ rưng rưng ánh mắt nhìn ta, nghẹn ngào (bị nghẹn rồi _ ___|||) nói: “Hai ta anh không ra anh, em không ra em.”

Ta xuy ba ba: “Trong nhà kia mới là anh em của con.”

“Ta đã tự hạ mình cùng ngươi xưng huynh gọi đệ, ngươi không cảm kích gì a?” Ba ba ủy khuất nhìn ta.

“Con đều tự ngược đưa cơm cho ba, ba còn lý sự cái gì?” Giả đáng thương, ba còn kém ta một chút nga.

“Một chút cũng không đáng yêu.” Ba ba nghễ mắt liếc ta một cái, tiếp tục ăn cơm.

“Đáng yêu hơn so với người trong nhà không cho ba vào không?” Ta cười hắc hắc nhìn ba ba hỏi.

“Xú tiểu tử.” Ba ba trừng ta

“Thối lão cha.” Ta trừng lại.

“Ha hả, như này xem ra thật giống người một nhà.” Thanh âm chú Phương theo khe cửa nhà bọn họ truyền ra.

“Chú Phương, đã muộn thế này còn chưa nghỉ ngơi?” Nhà chúng ta náo nhiệt vậy rất tốt xem?

Chú phương cười giữ cửa mở ra, nhỏ giọng nói: “Mặc ít như vậy, mau vào đây.”

“Ha hả,chú Phương chú thực tốt.” Vứt bỏ ba ba oạch một tiếng chui tọt vô nhà chú Phương.

Dì Phương rót cho ba một ly trà trái cây nóng, nhưng là mọi người đều biết trừ bỏ như vậy, phía sau không cách nào giúp ba ba.

Chú Phương cười cười: “Trận này nhà cháu đúng thật náo nhiệt a.”

“Ha ha, cũng hoàn hảo rồi.” Ta xấu hổ cười.

Dì Phương từ ngoài cửa tiến vào nói: “Nếu ta không phải biết ngụ ở đối diện là Tiển Nguyên, ta thực còn tưởng là vợ chồng son cãi nhau.” (thì đúng vậy mà…..)

Ta ngồi trên ghế sô-fa thè lưỡi, cười nói: “Vợ chồng son cãi nhau, không phải nhiều nhất thì ngủ ghế sô-fa sao? Ba ba cháu yêu cầu không cao, cũng đã nghĩ sẽ ngủ trên ghế sô-fa.”

Chú Phương cùng Dì Phương bị ta đùa nở nụ cười.

Lúc Dì Phương tiến vào còn chưa có đóng cửa, cho nên Phương gia dù có mở điều hòa, mọi người vẫn là mang áo khoác mặc tốt.

Đại khái qua nửa giờ, chợt nghe thấy tiếng anh trai mở cửa, phỏng chừng là lo lắng ta bên ngoài bị lạnh.

Bất quá thực hiển nhiên anh trai giữ cửa mở ra, nhìn thấy ta ở trong phòng khách nhà chú Phương liền hối hận, nhưng việc khiến anh trai càng thêm hối hận còn ở mặt sau.

Mọi người nhìn thấy ba ba của ta thực lưu loát từ trên mặt đất đứng lên, đem anh trai từ bên trong kéo ra: “A Nguyên, ngươi rốt cuộc mở cửa, ta biết ngươi luyến tiếc ta a ~~”

Ta thực sự cảm thấy mất mặt, ít nhất trong khoảng thời gian này ta tuyệt đối không thừa nhận đó là ba ba của ta.

“Ngươi ít buồn nôn.” Anh trai vẻ mặt chán ghét nhìn ba ba: “Buông tay cho ta.”

“A Nguyên không cần lãnh đạm như vậy a, ngẫm lại chúng ta từng là bằng hữu tốt như vậy, nghĩ tình bạn bè để ta vào đi.” Ba ba chặt chẽ ôm lấy anh trai.

Anh trai buồn nôn muốn dìm chết ba ba, lúc ấy liền liều mạng thôi, bất quá tựa hồ có điểm lực bất tòng tâm.

“Ngươi người này sao lại có thể …. có thể không biết xấu hổ như vậy?” Tình hình anh trai hiện tại rất không khả quan, bởi vì tư thế ôm lấy anh của ba ba rất giảo hoạt, anh trai căn bản tìm không ra lối thoát.

“A Nguyên không cần nói như vậy a, thực đả thương người đó, nếu ta thực không biết xấu hổ, sẽ thừa dịp ngươi còn chưa về trực tiếp vào nhà a.” Ba ba bi ai cầu khẩn: “Để cho ta đi vào đi, ta cam đoan về sau sẽ không bao giờ….. nữa phạm sai lầm giống Vũ Nhiên.” (ý là hem léng phéng cho ra baby nữa á)

“Phụt….. ha ha ha ha” chú Phương bám lấy bả vai ta nói: “Vũ Nhiên, ba ba cháu thực sự rất mất mặt.”

Dì Phường buồn cười đẩy chú Phương một phen nói: “Không tới phiên ông nói người ta.”

Sắc mặt anh trai rất khó coi, chỉ mặc một kiện áo ngủ chạy ra ngoài trời đêm đầu tháng mùa đông, mặc dù đang bị vây trong trạng thái giận dữ, anh trai cũng vẫn là bắt đầu lạnh run.

“Ngươi còn dám nói đạo lý? Xã hội sao lại có loại người như ngươi chứ?” Vũ khí lợi hại nhất hiện tại của anh trai cũng chỉ còn ánh mắt đằng đằng sát khí kia.

“Ta đương nhiên dám nói đạo lý a, hay là chúng ta đều vào đi, bằng không cứ đứng ngoài này cũng không tồi, ta ôm một người, so với vừa rồi ấm hơn nhiều.” Ba ba cười gian trá.

“Ba ba……..” Ngươi cũng thực quá phận a…… Ta mặc, anh trai đã muốn tức giận đến hai vai run rẩy. Nói thật, ta còn chưa từng thấy qua biểu tình đó của anh, xanh mét xanh mét a……..

“Ngươi…….Ngươi…… Ta như thế nào lại nhận thức một người như ngươi? Ta lúc trước thực sự là bị mù mới làm bạn với ngươi!” Sắc mặt anh trai từ xanh mét chuyển sang tím bầm sau đó chuyển về trắng bệch.

“A Nguyên cũng nói chúng ta là bạn, cho ta vào đi.” Ba ba, ngươi thực sự rất mất mặt, ta cảm thấy xấu hổ sâu sắc.

“Ta và ngươi không phải bạn bè!” Anh trai nộ khí rống to.

“A Nguyên ngươi trở mặt.” Ba ba, mời ngươi không cần dùng ngữ khí vô tội đó nói chuyện, làm cho người nghe thấy thực ác hàn nha.

Chúng ta tiếp tục im lặng chờ thanh âm rống giận của anh trai, nhưng chỉ nghe thấy ngữ điệu ba ba chợt trở nên lo lắng: “A Nguyên? A Nguyên? A Nguyên ngươi làm sao vậy?”

Chú Phương cùng ta liếc nhìn đối phương, hướng ngoài cửa chạy ra.

Đã quên nói, chú Phương là thày thuốc khu này, bất quá là trung y.

Cho nên khi chúng ta đem anh trai giận tới bất tỉnh trong ngực ba ba ôm đến phòng anh sau, chú Phương bắt đầu bắt mạch, sau đó nói: “Nộ khí công tâm, nằm nghỉ là tốt rồi.”

“A, không phải chỉ có trong truyện kiếm hiệp mới có thể như vậy sao?” Ba ba vẻ mặt kinh ngạc hỏi chú Phương.

Chú Phương nhìn ba ba thở dài: “Ngươi hoặc là tên vạn ác, nếu không thì cũng là tên làm vạn chuyện ác, bằng không người bình thường không giận tới bất tỉnh được.”

Ba ba rốt cuộc biết hổ thẹn cúi đầu.

“Vũ Nhiên, thực xin lỗi nga.” Ba ba nhỏ giọng đối ta đang trừng mắt nhìn nói.

“Con không bao giờ ….. nữa giúp ba ba.” Ta hừ lạnh một tiếng đi tới bên giường đắp lại chăn cho anh trai.

Một lát sau, anh trai mê man mở mắt, nhìn thấy ba ba cùng chú Phương đang ngồi bên giường, anh trai phiền não nắm chăn trùm kín đầu, nhưng chăn lại bị ta ngồi lên trên ngăn chặn.

Cho nên mọi người liền nhìn thấy anh trai buồn bực trở mình đem thân lui vào trong chăn co cụm một đống. Tuy rằng lúc ấy vẫn thực lo lắng cho anh trai, nhưng là không biết vì cái gì chính là cảm thấy hành động đó của anh trai thực đáng yêu.

Anh trai trốn mất tiêu, mọi người ngươi xem ta ta nhìn ngươi, cuối cùng đều nhìn ta chăm chăm. Ta thở dài, xốc lên một góc chăn khác, theo cạnh chăn chui vào.

Thời điểm tiến vào trong chăn, anh trai lui ở bên trong còn tại phát run, cũng không biết là lạnh hay còn đang giận.

“Anh………..” Ta lo lắng hô to.

Anh trai thân thủ ôm lấy ta, nho nhỏ thanh ủy khuất nói: “Vũ Nhiên giúp ba ba không giúp anh.”

“Anh………. em………….” Ta ngoan ngoãn lui vào trong ngực anh.

Chờ thân thể anh trai khôi phục lại độ ấm, anh nhẹ giọng nói: “Vũ Nhiên muốn ở cùng ba ba sao?”

“Dạ.” Ta cúi đầu ứng thanh.

Anh trai im lặng một lát, nói: “Chỉ có thể ngủ sô-fa.”

Ta vui sướng ôm lấy anh trai, ở trên mặt anh ‘Bẹp’ một cái liền chui ra ngoài.

Ba ba bất an nhìn ta, ta gật gật đầu, sau đó trước khi ba kịp hoan hô liền chặn cái miệng hắn lại.

Bị che miệng ba ba ủy khuất nhìn ta, ta dùng mắt ý bảo còn có anh trai đang trốn trong chăn.

Ba ba thần sắc cao hứng liền trở nên thực uể oải. Chú Phương cười cười, đẩy ba ba rời đi, tới cửa đưa ra cái ba lô to uỳnh của ba ba.

___________

Chính thức trở thành “nhất gia tam khẩu” rồi na. %^ ^%

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương