Bên này Nhiễm Thành và Gia Uy đang tình tứ với nhau thì bên ngoài một tiểu công công gương mặt lo lắng cứ đứng thấp thỏm bên ngoài không giám vào. Gia Uy khó chịu vì bị làm phiền nên đã nhanh chóng cho gọi y vào.

- Ngươi có việc gì hay sao?

- Bẩm…nhị điện hạ…thái tử Nhiễm Thành…

- Cứ nói.

Tiểu công công nghe Gia Uy cho mình nói thì lập tức nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi nói một tràn.

- Người của Ngô Thiễn bệ hạ Nam quốc cho người đến báo là thú cưng của thái tử Nhiễm Thành đi lạc vào cung của họ nên đã bị tướng của họ bắt nhốt.

Nhiễm Thành đang uống trà thì nghe tiểu công công kia nhắc đến thú cưng của mình thì rùng mình một cái. Không hiểu sao y lại có cảm giác bất an cho thú cưng của mình.

Không đợi cho Gia Uy lên tiếng, y đã nhanh chóng đứng lên và chạy như bay về phía tẩm cung của người Nam quốc đang ở.

‘‘Rầm’’

Cánh cổng bị một lực mạnh mở ra, Nhiễm Thành hùng hùng hổ hổ bước vào nhưng khi thấy thú cưng của mình thì y ngay lập tức òa lên khóc rồi chạy lạy ôm nó. Y vừa ôm vừa dỗ dành nó lại không quên buông lời hỏi thăm đến người đã gây ra chuyện này.

- Tên nào? Là tên nào? Chết tiệt, ta sẽ gϊếŧ chết hết tất cả các ngươi để tạ lỗi với Tiểu Bạch.

- Tụi ta không biết gì cả.

- Oaaaaaa…Tiểu Bạch của ta…

Tiếng khóc của y nó như đạt đến một nội lực kinh điển, đến cả Long Thiết đang nghỉ trong phòng cũng phải bò dạy mà ra xem xem là ai phá giấc ngủ của mình.

- Ai đang làm ồn bên ngoài vậy? Trưa nắng nếu rảnh rỗi quá thì về phòng mà khóc, đến khóc cũng khó nghe đến vậy thì làm được trò trống gì chứ?

- Ngươi…

Nhiễm Thành lau nước mắt nhìn người đang đứng chống nạnh bên trong nói vọng ra với mình. Y nhanh chóng không nói không rằng, mượm tạm kiếm của tên lính bên cạnh xuất chiêu lao về phía Long Thiết.

Long Thiết chưa kịp phản ứng thì ngay lúc này, một bóng đen xuất hiện, một đòn nhanh gọn chặt đứt đường kiếm kia của Nhiễm Thành.

Nhiễm Thành khá bất người vì người trước mặt, người này đến từ lúc nào kể cả y cũng không thể nào cảm nhận được.

- Ngươi là…

- Là cận vệ của ta cũng là nghĩa đệ của ta. Sao? Ngươi có ý gì?

- Ta không hỏi nhà ngươi, người ta hỏi là tên đang mang mặt nạ sói kia.

Nhất Thiên nghe người kia nhắc đến mình thì chỉ nhếch miệng cười, rồi cậu thu lại kiếm của mình lại hất mặt nhìn y.

- Trạch Hàn Đông.

- Trạch Hàn Đông? Ngươi không phải là Cố Nhất Thiên?

- Cố Nhất Thiên? Đương nhiên đệ ta không quen ai tên đó rồi. Còn ngươi sao lại đến đây khóc lóc ầm ĩ vậy hả?

Nhiễm Thành nãy giờ vì người tên Trạch Hàn Đông mà quên mất mình đang đứng đây vì ý gì. Y nhanh chóng lấy lại sự tức giận vốn có nãy giờ, chỉ tay về chỗ Tiểu Bạch gằng giọng nói.

- Nói, ai đã làm thương thú cưng của ta? Đã vậy còn trói bốn chân nó lại rồi treo ngược lên trên cao kia?

Long Thiêtd nhún vai ý bảo y không biết, y chỉ tay về người bên cạnh mình rồi nhanh chóng đứng sang một bên chờ xem kịch.

Nhất Thiên nhìn thấy vẻ mặt đắc ý kia của y cũng chẳng thèm quan tâm, cậu không nhanh cũng không chậm gật đầu ngầm xác nhận mình là người gây ra.

- Là ta thì sao?

- Ngươi…ngươi có biết nó chính là thú cưng của thái tử Nhiễm Thành ta không?

- Biết.

- Ngươi biết mà cũng dám ra tay nặng vậy?

- Do nó ngu.

- Ngươi…

- Hay là do chủ nó cũng ngu như nó, không hiểu tiếng người?

Nhiễm Thành á khẩu, lửa giận đã lên đến đỉnh đầu, thiếu điều y có thể bằm nát người này ra luôn. Nhất Thiên nhìn y không nóid được gì thì chỉ nhép mép rồi nói gì đó vào tai Long Thiết sau đó liền bỏ đi.

Long Thiết đợi cho cậu đi xa rồi mới nghiêm giọng hỏi lại Nhiễm Thành.

- Này, ta nghe nói thành Hạ Hà đang gặp nguy, có cần chúng ta giúp gì hay không?

- Chuyện này ta cũng không rõ, chỉ biết sáng sớm ngày mai, chính đại điện hạ sẽ dẫn đoàn tiếp tế đến thành Hạ Hà để cứu đói và chữa bệnh cho họ.

- Vậy sao? Được rồi, Đa tạ. Bây giờ thì ngươi có thể đem con chó lớn đó ra khỏi chỗ ta được rồi. Tạm biệt.

Long Thiết không nói gì thêm, một mạch đi vào trong đóng cửa lại và tiếp tục giấc ngủ của mình. Chỉ còn mình Nhiễm Thành bên ngoài, y không biết nên xõa cơn tức giận này cho ai, nên ngay lập tức chạy về lại chỗ Gia Uy mà trút giận.

Sau khi y đi, bên trong một góc khuất, một thân hắc y bước ra, người này nhanh chóng duy chuyển nhanh về hướng ngoại thành trông có vẻ rất bí mật.

Tại Nguyệt tử lầu, Bình tỷ và Tiểu Tinh đang ở bên trên thư phòng của cậu, bên trong còn có một người nữa. Người này ung dung ngồi bỏ chân lên bàn, vừa cầm bình rượu vừa uống.

‘Bốp’

- Tên chết tiệt nhà đệ, không nói không rằng đi một mạch ba năm, bây giờ trở về lại giả thần giả quỷ định dọa người sao?

- Bình tỷ, tỷ không nhẹ tay được với đệ hay sao? Không phải năm nào đệ cũng về thăm mọi người à?

- Về? Đẹ về được bao lâu?

- Thôu nào, muốn chửi đệ thì để sau đi, bây giờ còn có chuyện quan trong hơn. Hai người có biết vụ dịch bệnh ở thành Hạ Hà không?

- Muội có biết, không hiểu vì sao mà mấy tháng gần đây ở đó dịch bệnh, hạn hán xảy ra liên miên.

Nhất Thiên gật gật, cậu hơi nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi lại nhìn lên Tiểu Tinh.

- Muội đi gọi Nghi tỷ và Ngự tỷ đến đây cho ta.

- Vâng.

Tiểu Tinh như hiểu được một phần cậu tìm hai người kia để làm gì, cô nhanh chóng đi gọi hai người kia.

Ba người nhanh chóng tiếng vào, bên trong Nhất Thiên và Bình tỷ đang xem lại bản đồ của thành Hạ Hà.

- Nhất Thiên đệ gọi tụi ta đến đây là có chuyện gì à?

- Nghi tỷ, Ngự tỷ, đệ có chuyện muốn hỏi ý kiến của hai người.

Ngự tỷ và Nghi tỷ gật đầu, cậu nhanh chóng đem sơ đồ người trải lên bàn, rồi chỉ vào từng cơ quan trên người trong bức vẽ hỏi Nghi tỷ.

- Nếu như một người xuất hiện các triệu chứng sốt, khó thở, sau đó lại ngứa rồi chỗ vết gãi đó bât đầu chảy máu và lang rộng ra, phần thịt chỗ nó đi qua đểu bị thối rữa nghiêm trọng. Tỷ nghĩ xem coa cách nào ngăn chặn hay hạn chế mức lây lang của nó không?

- Chuyện này…có thì cũng có…

- Tỷ cứ nói.

- Cần tách người bệnh và người không bị lây nhiễm ra, sau đó tiếng hành điều trị vết thương bên ngoài kèm theo đó là điều tra nguồn gốc thật sự của nó mới đứt được bệnh.

- Đệ hiểu rồi, vậy Ngự tỷ, những triệu chứng đệ vừa nêu ra thì nên kiêng cử gì không? Để tránh việc nó lây lang nhanh hơn trên người.

- Chuyện này ta không giám chắc, nhưng sao đệ lại quan tâm đến chuyện này.

- Vì tên ngốc kia ngày mai sẽ lên đường đến đấy, đệ lo…

- Vậy đệ tên ngốc kia mới trở về?

Nhất Thiên cười như không nhìn bốn người rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, Bình tỷ nhìn cậu như muốn tẩu thoát liền cho người đuổi theo bắt cậu về ngay cho bằng được.

- Bình tỷ, đệ còn phải giải cứu thế giới, khi nào đệ trở thành siêu anh hùng sẽ trở về bên vòng tay ấm âp của mọi người, tạm biệt.

Nhất Thiên vừa chạy vừa quay đầu nhìn về phía sau, nên chưa chạy được lâu cậu đã vô tình đụng phải cái gì đó.

Vì cú tông khá mạnh cậu đã loạn choạng thiếu điều chút nữa đã đo đất mẹ, cũng may là người kia đã kịp thời đỡ được cậu.

- Đa tạ.

- Nhất Thiên?

- Hả?

Người kia không ai khác chính là Vũ Thường, anh cứ tối đến lại đến đây kiếm rượu giải sầu. Khi anh vừa mới gọi tên cậu thì lập tức cậu phản xạ tự nhiên hỏi ngược lại.

Cũng chính vì điều đó, anh đã nhanh chóng giật mạnh chiếc mặt nạ trên mặt cậu xuống. Ôm cậu vào lòng và đặt xuống môi cậu nụ hôn thay cho nỗi nhớ, nỗi ân hận mà xuất ba năm nay anh vẫn ấp ủ.

Còn cậu vì bị anh hôn quá bất ngờ nên không kịp phản ứng, chỉ biết đứng im ra đó, mặt kệ anh gặm nhắm đôi môi của mình.

‘‘Chát’’

- Nhất Thiên…

- Vô vị.

- Khoan đã, nghe ta nói đã…

- Á…’‘Rầm’’.

- Ta định nói phía trước cẩn thận…

- Chết tiệt, sao ba năm nay ngươi vẫn ngu ngốc, không tiếng bộ chút nào vậy?

- Ta…

- Cút. Bổn công tử không cần ngươi lo.

Nhất Thiên đứng dậy y phục sau cú ngã lúc nãy rồi nhanh chóng hòa vào dòng người mà biến mất. Còn anh vẫn đúng đó, tay vẫn nắm chặc chiếc mặt nạ, miệng khẽ mỉm cười.

- Lần này ta sẽ không để ngươi rời xa ta nữa đâu, Cố Nhất Thiên đợi ta, một chút nữa thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương