Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang
-
Chương 36
Có lẽ ánh mắt Đỗ Yến quá mức lộ liễu cho nên Thành Du cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Công chúa, người có chuyện quan trọng cần tìm ta à?”
Đỗ Yến liếc nhìn Thành Du, đáp: “Ta đói.”
Thành Du cười: “Muốn ăn gì?”
Đỗ Yến thuận miệng kể tên mấy món điểm tâm, Thành Du ghi nhớ rồi đứng dậy ra ngoài.
Thành Du biết thói quen của Đỗ Yến, trước giờ cậu thường chê nơi này quá tạp nham, sẽ không động vào đồ ăn ở phố Chương Đài. Mỗi lần gặp phải tình huống như ngày hôm nay, Thành Du đều trực tiếp đến cửa hàng bánh ngọt nằm trên con phố lân cận mua điểm tâm cho cậu.
Đỗ Yến sai Thành Du ra ngoài thật ra là để cậu có thể ở chỗ này thêm chốc lát, chờ một người.
Đó là Nguyên Giác, nhân vật không thể thiếu trong kế hoạch của cậu.
Đỗ Yến chấm rượu trong cốc, viết lên bàn những suy nghĩ trong đầu, sắp xếp lại chúng một chút.
Bây giờ bách tính toàn thành đều biết trưởng công chúa lưu luyến si mê con tin Thành Quốc, mà đối phương lại vô cùng sợ hãi cô công chúa điêu ngoa này, thà mỗi ngày đều ở phố Chương Đài vui đùa với nữ nhạc công cũng không muốn đón nhận tình cảm của công chúa.
Lời đồn đó đương nhiên là do tự tay Đỗ Yến phát tán, nhằm mục đích kéo dài chuyện hôn sự của mình.
Nữ tử cập kê đều phải xuất giá. Người mà cậu xếp vào trong cung đã nói, Huệ phu nhân đã bắt đầu khuyên bảo Nguyên Vương gả cậu tới chỗ Vĩnh Lạc hầu ở cực Bắc
Cực Bắc vô cùng lạnh lẽo, một năm hơn nửa đều là tuyết rơi, rất khó giao tiếp với bên ngoài. Huệ phu nhân muốn gả trưởng công chúa tới đó hiển nhiên là không có ý tốt.
Đỗ Yến cảm thấy sẽ có rất ít người phản đối hôn sự này. Mấy năm gần đây, hai mẹ con Huệ phu nhân đã chịu không ít thiệt, lại hiếm có lúc Nguyên Vương chuẩn bị ra tay xử lý Ngô gia, vì muốn quét sạch chướng ngại để Nguyên Giác có thể ngồi vào vị trí thái tử, đương nhiên bà ta sẽ không nhịn được mà bỏ đá xuống giếng.
Mặc dù lòng dạ Nguyên Vương nhỏ mọn, nhưng ông ta lại vô cùng ham muốn quyền lực, để Nguyên Giác làm thái tử cũng chỉ để chặn miệng tiền triều. Với loại người ngu xuẩn như Nguyên Giác, kể cả có là thái tử thì cũng không thể uy hiếp được ông ta.
Song Đỗ Yến không thể dùng con tin Thành Vương làm cái cớ quá lâu được. Đợi đến khi Thành Du cập quan, nói không chừng Nguyên Vương sẽ thật sự đứng ra làm chủ, gả cậu cho Thành Du. Chưa nói đến đêm tân hôn, chỉ cần cởi váy một cái, Thành Du có thể bị dọa đến mức rút kiếm giết người mất.
Thêm nữa, mục đích của Đỗ Yến là trở thành Nguyên Vương, cho nên cậu không thể làm cái việc hoang đường như lấy chồng được.
Hoàng hậu và Ngô gia từ lâu đã chuẩn bị xong phương pháp giải quyết thân phận nữ này của cậu.
Đến lúc đó sẽ có thầy tướng số đứng ra nói: khi Yến công tử ra đời thầy đã bói được quẻ, trước khi thành niên cậu sẽ gặp đại nạn, chỉ có thể đóng giả làm nữ giới mới có thể tránh thoát.
Tiếp theo lại để Nguyên Vương hạ chiếu, bấy lâu nay nuôi Yến công tử với thân phận nữ nhi, hiện tại kiếp nạn đã qua, khôi phục thân phận trưởng nam, lập làm thái tử.
Nguyên Vương đương nhiên không biết giới tính thực sự của Đỗ Yến, ắt hẳn sẽ không đồng hạ chiếu như vậy.
Song, dựa trên kế hoạch của Đỗ Yến, khi đó Nguyên Vương đã chẳng còn quyền làm chủ nữa rồi.
Trước mắt, Thành Du còn hơn nửa năm nữa là cập quan. Quan trọng hơn cả, dù sao Đỗ Yến cũng là nam, tuy lúc nhập mộng cậu đã để Nguyên Yến phát dục trễ hơn những người cùng trang lứa khác nhưng bây giờ cậu đã mười sáu tuổi, lúc nào cũng có thể tiến vào kì vỡ giọng, người khác thì còn có thể che giấu, song Thành Du ngày ngày đều ở bên cạnh cậu thì lại rất khó.
Thế cục trong tay Đỗ Yến vẫn còn chưa hoàn thành, tạm thời không thể cho Thành Du biết giới tính thực sự của cậu. Vi để phòng ngừa những tình huống ngoài ý muốn, đảo loạn kế hoạch, cậu cũng đành phải dùng chút thủ đoạn nhằm tăng nhanh tiến độ.
Hiện cậu đang được Ngô gia ủng hộ, thành công cài người của mình và bên cạnh Nguyên Vương và Huệ phu nhân. Tất cả đều đã đủ để Đỗ Yến âm thầm làm rất nhiều chuyện.
Ban nãy lúc cậu tới Ngô gia đã lặng lẽ đi vòng sang phố Chương Đài. Cái đuôi theo sau chính là thị nữ của Huệ phu nhân, vừa mới thấy cậu tiến vào phố Chương Đài đã quay về bẩm báo.
Đỗ Yến liền biết cơ hội đã đến, bước quan trọng trong kế hoạch của cậu chính là kích thích Nguyên Giác, để nó hận mình đến mức mất hết lý trí.
Tiểu Mãn sớm đã nghe lệnh trở về nghĩ cách dẫn Nguyên Giác lại đây, Đỗ Yến tính toán thời gian Thành Du đi mua điểm tâm, hẳn là vừa kịp.
Không ngờ rằng, Đỗ Yến chưa uống được mấy ngụm trà, Thành Du đã đẩy cửa bước vào.
Đỗ Yến cả kinh: “Sao ngươi đi nhanh thế?”
Thành Du đặt điểm tâm lên bàn: “Mời người dùng thử.”
Đỗ Yến khẽ nhướng mày: “Ta không ăn đồ đã chuẩn bị trước.”
Thành Du không giận, nhẹ giọng trấn an: “Mấy món điểm tâm này là ta vừa mới mua về mà.”
“Ngươi đừng có lừa ta. Đi từ đây tới cửa hàng bánh ngọt rồi trở về ít nhất phải tốn thời gian bằng một chén trà, hiện tại mới qua có nửa nén hương thôi đó.” Đỗ Yến không tin.
Thành Du giải thích: “Ta thấy mỗi lần người đến đều chỉ thích ăn điểm tâm tại cửa hàng đó cho nên ta đã mua lại căn nhà ở giữa, xây một cánh cửa tại hậu viện, thông thẳng đến cửa tiệm kia.”
“…” Đỗ Yến cạn lời, chẳng biết nên khen hắn có lòng hay mắng vì hắn trở về quá sớm.
Ăn xong điểm tâm, Thành Du biết cậu không thích nơi này, bèn đứng dậy nói: “Công chúa, bây giờ đã muộn rồi, chi bằng chúng ta hồi cung nhé?”
Tiểu Mãn vẫn chưa trở về, Đỗ Yến đương nhiên sẽ không thể rời đi. Chỉ là không tìm được lý do để nán lại thì trông sẽ hơi kỳ.
Đỗ Yến nghĩ nghĩ, bỗng nhớ tới một chuyện: “Nghe nói dạo gần đây ngươi đang để ý một mỹ nhân mới, ta muốn xem xem nàng ta trông đẹp đến mức nào mà có thể khiến ngươi mê mẩn đến mức không muốn về cung.”
Thành Du nhìn dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của cậu, trong mắt hàm chứa mấy phần ý cười.
Bây giờ quan hệ giữa Đỗ Yến và Thành Du có chút tế nhị. Lời đồn trưởng công chúa lưu luyến si mê con tin Thành Quốc, Thành Du quanh năm lăn lộn nơi đường phố đương nhiên cũng sẽ nghe thấy.
Lúc đó hắn có hỏi Đỗ Yến, liệu cậu có muốn đứng ra làm sáng tỏ hay không. Đỗ Yến thẳng thắn đáp, những lời đồn kia là do chính cậu sai người tuồn ra ngoài vì không muốn xuất giá quá sớm.
Vì vậy dưới sự ngầm thừa nhận của hai người, lời đồn càng ngày càng truyền xa hơn, cơ hồ đã trở thành việc mà bá tánh đô thành đều biết.
Bởi những gì đã trải qua thuở thiếu thời nên Thành Du rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Tuy nói toàn bộ đô thành đã nghe được cái danh phong lưu của hắn, nhưng ngay cả các nữ nhạc công xinh đẹp đó cũng chưa từng thấy hắn cười bao giờ.
Mấy năm gần đây Đỗ Yến lại bắt gặp không ít lần, cậu cau mày nhìn hắn: “Cười cái gì?”
Thành Du thấy vẻ mặt này của cậu liền hiểu không thể tiếp tục đùa nữa: “Người chờ một lát.”
Yêu cầu của Đỗ Yến chẳng được coi là đột ngột, trước đây Thành Du cũng từng mua khá nhiều nữ nhạc công.
Cậu biết cuối cùng Thành Du sẽ tặng mấy nữ nhạc công đó cho những quý tộc ở các nước có giá trị lợi dụng, nhưng để quán triệt thiết lập tính cách điêu ngoa chanh chua, cậu đã từng làm ầm lên với Thành Du vô số lần, bắt đối phương tống cổ các nữ nhạc công đi
Thành Du chưa bao giờ cãi lời Đỗ Yến, chỉ cần Đỗ Yến muốn, bọn họ sẽ không còn xuất hiện bên cạnh hắn nữa.
Nữ nhạc công tuy là một công việc văn nhã, nhưng địa vị lại không cao.
Trong thế giới mộng cảnh, các quốc gia vừa mới bước vào chế độ phong kiến, lễ giáo vẫn chưa ban hành rộng rãi. Tuy quý tộc hoặc nữ thường dân sống rất tự do, có thể đi học, thậm chí còn có thể ra trận đánh giặc, song phần lớn nữ nhạc công đều là tù binh, địa vị tương tự với nữ nô, đều dùng để làm quà tặng.
Nhưng những nữ nhạc công đó rơi vào tay Thành Du lại được huấn luyện trở thành gián điệp.
Thành Du đồng ý với các nàng rằng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể tự do sống mai danh ẩn tích, tốt hơn rất nhiều so với việc chuyển giao từ nhà quý tộc này đến nhà quý tộc khác.
Mà Thành Du cũng thông qua việc các nữ nhạc công được quý tộc sủng ái, xây dựng lên mạng lưới tình báo khổng lồ.
Chỉ chốc lát sau, một tuyệt sắc giai nhân đẩy cửa tiến vào: khuôn mặt xinh đẹp như đóa phù dung, mày liễu, mắt hạnh, câu hồn đoạt phách, eo nhỏ một tay có thể ôm trọn, trông vô cùng liễu yếu đào tơ.
Nữ tử dịu dàng thi lễ, âm thanh dễ nghe như chim hoàng oanh: “Lục Yêu xin ra mắt quý nhân.”
Ánh mắt Đỗ Yến sáng quắc, lộ ra mấy phần hứng thú. Không phải cậu nhìn thấy nữ tử xinh đẹp thì nhất kiến chung tình mà Lục Yêu là nhân vật quan trọng trong nội dung bộ phim.
Lục Yêu là nữ nhạc công Thành Du tặng cho Thành Vương. Dung mạo của cô nương này vô cùng tuyệt diễm, biết cả múa lẫn ca hát, thậm chí lớn lên còn hao hao giống Thành hoàng hậu hồi trẻ.
Bây giờ Thành hoàng hậu đã quá tuổi, Thành Vương rất nhanh đã bắt đầu mê luyến nữ tử tên Lục Yêu này, thậm chí còn không để ý đến việc hoàng hậu phản đối mà nạp nàng làm phu nhân.
Bởi vì sự xuất hiện của Lục Yêu mới khiến cho Thành hoàng hậu quyết định hạ độc hại chết Thành Vương, nâng đứa con của mình và biểu ca lên ngôi.
Đỗ Yến rất tò mò với tuyệt thế giai nhân đã làm náo loạn hoàng cung Thành Quốc, cậu mở miệng nói: “Nghe nói ngươi múa hát rất giỏi, thử một bài thử coi?”
Lục Yêu nhìn về phía Thành Du, thấy đối phương khẽ gật đầu, lúc này mới dịu dàng vâng lời, đi ra ngoài.
Không lâu sau đó, Lục Yêu dẫn vài nữ nhạc công cầm đàn tiến tới, bọn họ ngồi song song hai phía, hành lễ với hai người rồi mới bắt đầu.
Lục Yêu múa một điệu cổ truyền, dáng người mềm mại như hồ điệp bay giữa chốn phồn hoa, vòng eo dẻo dai như cành liễu, mỗi lần xoay người đều giống như không xương.
Đỗ Yến vừa xem vừa nghĩ đến một câu: “Sở yêu tiêm tế chưởng trung khinh”(*).
(*Một câu trong bài thơ Khiển Hoài của Đỗ Mục)
Không hổ danh là mỹ nhân làm điên đảo thần hồn Thành Vương, nếu như chỉ có bề ngoài thì Thành Vương sẽ không vứt người mà mình đã sủng ái hơn hai mươi năm như Thành hoàng hậu ra sau đầu.
Điệu múa kết thúc, âm thanh tô điểm cho khung cảnh ngày xuân dần dần lắng xuống. Đỗ Yến liếc nhìn Thành Du, thấy vẻ mặt đối phương vẫn rất trấn tĩnh, không quá say đắm.
Nhưng như vậy cũng rất bình thường, Lục Yêu là mỹ nhân mà Thành Du tự tay dạy dỗ để mê hoặc lòng người, nếu hắn không có sức chống cự như vậy thì làm sao có thể ngồi lên vị trí đế vương mà ai ai cũng muốn.
Đỗ Yến thờ ơ phất tay: “Được rồi, lui xuống đi.”
Mỹ nhân cúi đầu cáo lui, giờ đây trong phòng chỉ còn lại Đỗ Yến và Thành Du.
Tuy Đỗ Yến đã biết Thành Du nhất định sẽ đưa Lục Yêu đến cạnh Thành Vương, chỉ là cậu không rõ thời gian cụ thể là lúc nào, trong bộ phim cũng không đề cập tới.
Thêm nữa, khi Đỗ Yến tham dự vào bộ phim thì mọi chuyện cũng sẽ không hoàn toàn đi theo nội dung như ban đầu.
Hiện tại Đỗ Yến nhất định phải tăng nhanh tiến độ, mấy tháng nữa là đến đại thọ của Nguyên Vương, dựa theo tình hình hiện tại mà suy đoán, Nguyên Vương chắc chắn sẽ coi đây là lý do để triệu đại tướng quân đang trấn thủ biên cương về triều.
Một khi đại tướng quân bước vào đô thành, Ngô gia sẽ nằm trên thế ngàn cân treo sợi tóc.
Bây giờ Lục Yêu đã xuất hiện, ngược lại có thể giúp Đỗ Yến một phen. Cậu cũng không cần phải nghĩ cách làm thế nào để đưa được chứng cứ Thành hoàng hậu tư thông với biểu ca vào tay Thành Du mà không bị hắn nghi ngờ nữa.
Chỉ cần Lục Yêu tới được chỗ Thành Vương thì hết thảy đều sẽ ổn thỏa.
Đỗ Yến liếc nhìn Thành Du, đáp: “Ta đói.”
Thành Du cười: “Muốn ăn gì?”
Đỗ Yến thuận miệng kể tên mấy món điểm tâm, Thành Du ghi nhớ rồi đứng dậy ra ngoài.
Thành Du biết thói quen của Đỗ Yến, trước giờ cậu thường chê nơi này quá tạp nham, sẽ không động vào đồ ăn ở phố Chương Đài. Mỗi lần gặp phải tình huống như ngày hôm nay, Thành Du đều trực tiếp đến cửa hàng bánh ngọt nằm trên con phố lân cận mua điểm tâm cho cậu.
Đỗ Yến sai Thành Du ra ngoài thật ra là để cậu có thể ở chỗ này thêm chốc lát, chờ một người.
Đó là Nguyên Giác, nhân vật không thể thiếu trong kế hoạch của cậu.
Đỗ Yến chấm rượu trong cốc, viết lên bàn những suy nghĩ trong đầu, sắp xếp lại chúng một chút.
Bây giờ bách tính toàn thành đều biết trưởng công chúa lưu luyến si mê con tin Thành Quốc, mà đối phương lại vô cùng sợ hãi cô công chúa điêu ngoa này, thà mỗi ngày đều ở phố Chương Đài vui đùa với nữ nhạc công cũng không muốn đón nhận tình cảm của công chúa.
Lời đồn đó đương nhiên là do tự tay Đỗ Yến phát tán, nhằm mục đích kéo dài chuyện hôn sự của mình.
Nữ tử cập kê đều phải xuất giá. Người mà cậu xếp vào trong cung đã nói, Huệ phu nhân đã bắt đầu khuyên bảo Nguyên Vương gả cậu tới chỗ Vĩnh Lạc hầu ở cực Bắc
Cực Bắc vô cùng lạnh lẽo, một năm hơn nửa đều là tuyết rơi, rất khó giao tiếp với bên ngoài. Huệ phu nhân muốn gả trưởng công chúa tới đó hiển nhiên là không có ý tốt.
Đỗ Yến cảm thấy sẽ có rất ít người phản đối hôn sự này. Mấy năm gần đây, hai mẹ con Huệ phu nhân đã chịu không ít thiệt, lại hiếm có lúc Nguyên Vương chuẩn bị ra tay xử lý Ngô gia, vì muốn quét sạch chướng ngại để Nguyên Giác có thể ngồi vào vị trí thái tử, đương nhiên bà ta sẽ không nhịn được mà bỏ đá xuống giếng.
Mặc dù lòng dạ Nguyên Vương nhỏ mọn, nhưng ông ta lại vô cùng ham muốn quyền lực, để Nguyên Giác làm thái tử cũng chỉ để chặn miệng tiền triều. Với loại người ngu xuẩn như Nguyên Giác, kể cả có là thái tử thì cũng không thể uy hiếp được ông ta.
Song Đỗ Yến không thể dùng con tin Thành Vương làm cái cớ quá lâu được. Đợi đến khi Thành Du cập quan, nói không chừng Nguyên Vương sẽ thật sự đứng ra làm chủ, gả cậu cho Thành Du. Chưa nói đến đêm tân hôn, chỉ cần cởi váy một cái, Thành Du có thể bị dọa đến mức rút kiếm giết người mất.
Thêm nữa, mục đích của Đỗ Yến là trở thành Nguyên Vương, cho nên cậu không thể làm cái việc hoang đường như lấy chồng được.
Hoàng hậu và Ngô gia từ lâu đã chuẩn bị xong phương pháp giải quyết thân phận nữ này của cậu.
Đến lúc đó sẽ có thầy tướng số đứng ra nói: khi Yến công tử ra đời thầy đã bói được quẻ, trước khi thành niên cậu sẽ gặp đại nạn, chỉ có thể đóng giả làm nữ giới mới có thể tránh thoát.
Tiếp theo lại để Nguyên Vương hạ chiếu, bấy lâu nay nuôi Yến công tử với thân phận nữ nhi, hiện tại kiếp nạn đã qua, khôi phục thân phận trưởng nam, lập làm thái tử.
Nguyên Vương đương nhiên không biết giới tính thực sự của Đỗ Yến, ắt hẳn sẽ không đồng hạ chiếu như vậy.
Song, dựa trên kế hoạch của Đỗ Yến, khi đó Nguyên Vương đã chẳng còn quyền làm chủ nữa rồi.
Trước mắt, Thành Du còn hơn nửa năm nữa là cập quan. Quan trọng hơn cả, dù sao Đỗ Yến cũng là nam, tuy lúc nhập mộng cậu đã để Nguyên Yến phát dục trễ hơn những người cùng trang lứa khác nhưng bây giờ cậu đã mười sáu tuổi, lúc nào cũng có thể tiến vào kì vỡ giọng, người khác thì còn có thể che giấu, song Thành Du ngày ngày đều ở bên cạnh cậu thì lại rất khó.
Thế cục trong tay Đỗ Yến vẫn còn chưa hoàn thành, tạm thời không thể cho Thành Du biết giới tính thực sự của cậu. Vi để phòng ngừa những tình huống ngoài ý muốn, đảo loạn kế hoạch, cậu cũng đành phải dùng chút thủ đoạn nhằm tăng nhanh tiến độ.
Hiện cậu đang được Ngô gia ủng hộ, thành công cài người của mình và bên cạnh Nguyên Vương và Huệ phu nhân. Tất cả đều đã đủ để Đỗ Yến âm thầm làm rất nhiều chuyện.
Ban nãy lúc cậu tới Ngô gia đã lặng lẽ đi vòng sang phố Chương Đài. Cái đuôi theo sau chính là thị nữ của Huệ phu nhân, vừa mới thấy cậu tiến vào phố Chương Đài đã quay về bẩm báo.
Đỗ Yến liền biết cơ hội đã đến, bước quan trọng trong kế hoạch của cậu chính là kích thích Nguyên Giác, để nó hận mình đến mức mất hết lý trí.
Tiểu Mãn sớm đã nghe lệnh trở về nghĩ cách dẫn Nguyên Giác lại đây, Đỗ Yến tính toán thời gian Thành Du đi mua điểm tâm, hẳn là vừa kịp.
Không ngờ rằng, Đỗ Yến chưa uống được mấy ngụm trà, Thành Du đã đẩy cửa bước vào.
Đỗ Yến cả kinh: “Sao ngươi đi nhanh thế?”
Thành Du đặt điểm tâm lên bàn: “Mời người dùng thử.”
Đỗ Yến khẽ nhướng mày: “Ta không ăn đồ đã chuẩn bị trước.”
Thành Du không giận, nhẹ giọng trấn an: “Mấy món điểm tâm này là ta vừa mới mua về mà.”
“Ngươi đừng có lừa ta. Đi từ đây tới cửa hàng bánh ngọt rồi trở về ít nhất phải tốn thời gian bằng một chén trà, hiện tại mới qua có nửa nén hương thôi đó.” Đỗ Yến không tin.
Thành Du giải thích: “Ta thấy mỗi lần người đến đều chỉ thích ăn điểm tâm tại cửa hàng đó cho nên ta đã mua lại căn nhà ở giữa, xây một cánh cửa tại hậu viện, thông thẳng đến cửa tiệm kia.”
“…” Đỗ Yến cạn lời, chẳng biết nên khen hắn có lòng hay mắng vì hắn trở về quá sớm.
Ăn xong điểm tâm, Thành Du biết cậu không thích nơi này, bèn đứng dậy nói: “Công chúa, bây giờ đã muộn rồi, chi bằng chúng ta hồi cung nhé?”
Tiểu Mãn vẫn chưa trở về, Đỗ Yến đương nhiên sẽ không thể rời đi. Chỉ là không tìm được lý do để nán lại thì trông sẽ hơi kỳ.
Đỗ Yến nghĩ nghĩ, bỗng nhớ tới một chuyện: “Nghe nói dạo gần đây ngươi đang để ý một mỹ nhân mới, ta muốn xem xem nàng ta trông đẹp đến mức nào mà có thể khiến ngươi mê mẩn đến mức không muốn về cung.”
Thành Du nhìn dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng của cậu, trong mắt hàm chứa mấy phần ý cười.
Bây giờ quan hệ giữa Đỗ Yến và Thành Du có chút tế nhị. Lời đồn trưởng công chúa lưu luyến si mê con tin Thành Quốc, Thành Du quanh năm lăn lộn nơi đường phố đương nhiên cũng sẽ nghe thấy.
Lúc đó hắn có hỏi Đỗ Yến, liệu cậu có muốn đứng ra làm sáng tỏ hay không. Đỗ Yến thẳng thắn đáp, những lời đồn kia là do chính cậu sai người tuồn ra ngoài vì không muốn xuất giá quá sớm.
Vì vậy dưới sự ngầm thừa nhận của hai người, lời đồn càng ngày càng truyền xa hơn, cơ hồ đã trở thành việc mà bá tánh đô thành đều biết.
Bởi những gì đã trải qua thuở thiếu thời nên Thành Du rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Tuy nói toàn bộ đô thành đã nghe được cái danh phong lưu của hắn, nhưng ngay cả các nữ nhạc công xinh đẹp đó cũng chưa từng thấy hắn cười bao giờ.
Mấy năm gần đây Đỗ Yến lại bắt gặp không ít lần, cậu cau mày nhìn hắn: “Cười cái gì?”
Thành Du thấy vẻ mặt này của cậu liền hiểu không thể tiếp tục đùa nữa: “Người chờ một lát.”
Yêu cầu của Đỗ Yến chẳng được coi là đột ngột, trước đây Thành Du cũng từng mua khá nhiều nữ nhạc công.
Cậu biết cuối cùng Thành Du sẽ tặng mấy nữ nhạc công đó cho những quý tộc ở các nước có giá trị lợi dụng, nhưng để quán triệt thiết lập tính cách điêu ngoa chanh chua, cậu đã từng làm ầm lên với Thành Du vô số lần, bắt đối phương tống cổ các nữ nhạc công đi
Thành Du chưa bao giờ cãi lời Đỗ Yến, chỉ cần Đỗ Yến muốn, bọn họ sẽ không còn xuất hiện bên cạnh hắn nữa.
Nữ nhạc công tuy là một công việc văn nhã, nhưng địa vị lại không cao.
Trong thế giới mộng cảnh, các quốc gia vừa mới bước vào chế độ phong kiến, lễ giáo vẫn chưa ban hành rộng rãi. Tuy quý tộc hoặc nữ thường dân sống rất tự do, có thể đi học, thậm chí còn có thể ra trận đánh giặc, song phần lớn nữ nhạc công đều là tù binh, địa vị tương tự với nữ nô, đều dùng để làm quà tặng.
Nhưng những nữ nhạc công đó rơi vào tay Thành Du lại được huấn luyện trở thành gián điệp.
Thành Du đồng ý với các nàng rằng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể tự do sống mai danh ẩn tích, tốt hơn rất nhiều so với việc chuyển giao từ nhà quý tộc này đến nhà quý tộc khác.
Mà Thành Du cũng thông qua việc các nữ nhạc công được quý tộc sủng ái, xây dựng lên mạng lưới tình báo khổng lồ.
Chỉ chốc lát sau, một tuyệt sắc giai nhân đẩy cửa tiến vào: khuôn mặt xinh đẹp như đóa phù dung, mày liễu, mắt hạnh, câu hồn đoạt phách, eo nhỏ một tay có thể ôm trọn, trông vô cùng liễu yếu đào tơ.
Nữ tử dịu dàng thi lễ, âm thanh dễ nghe như chim hoàng oanh: “Lục Yêu xin ra mắt quý nhân.”
Ánh mắt Đỗ Yến sáng quắc, lộ ra mấy phần hứng thú. Không phải cậu nhìn thấy nữ tử xinh đẹp thì nhất kiến chung tình mà Lục Yêu là nhân vật quan trọng trong nội dung bộ phim.
Lục Yêu là nữ nhạc công Thành Du tặng cho Thành Vương. Dung mạo của cô nương này vô cùng tuyệt diễm, biết cả múa lẫn ca hát, thậm chí lớn lên còn hao hao giống Thành hoàng hậu hồi trẻ.
Bây giờ Thành hoàng hậu đã quá tuổi, Thành Vương rất nhanh đã bắt đầu mê luyến nữ tử tên Lục Yêu này, thậm chí còn không để ý đến việc hoàng hậu phản đối mà nạp nàng làm phu nhân.
Bởi vì sự xuất hiện của Lục Yêu mới khiến cho Thành hoàng hậu quyết định hạ độc hại chết Thành Vương, nâng đứa con của mình và biểu ca lên ngôi.
Đỗ Yến rất tò mò với tuyệt thế giai nhân đã làm náo loạn hoàng cung Thành Quốc, cậu mở miệng nói: “Nghe nói ngươi múa hát rất giỏi, thử một bài thử coi?”
Lục Yêu nhìn về phía Thành Du, thấy đối phương khẽ gật đầu, lúc này mới dịu dàng vâng lời, đi ra ngoài.
Không lâu sau đó, Lục Yêu dẫn vài nữ nhạc công cầm đàn tiến tới, bọn họ ngồi song song hai phía, hành lễ với hai người rồi mới bắt đầu.
Lục Yêu múa một điệu cổ truyền, dáng người mềm mại như hồ điệp bay giữa chốn phồn hoa, vòng eo dẻo dai như cành liễu, mỗi lần xoay người đều giống như không xương.
Đỗ Yến vừa xem vừa nghĩ đến một câu: “Sở yêu tiêm tế chưởng trung khinh”(*).
(*Một câu trong bài thơ Khiển Hoài của Đỗ Mục)
Không hổ danh là mỹ nhân làm điên đảo thần hồn Thành Vương, nếu như chỉ có bề ngoài thì Thành Vương sẽ không vứt người mà mình đã sủng ái hơn hai mươi năm như Thành hoàng hậu ra sau đầu.
Điệu múa kết thúc, âm thanh tô điểm cho khung cảnh ngày xuân dần dần lắng xuống. Đỗ Yến liếc nhìn Thành Du, thấy vẻ mặt đối phương vẫn rất trấn tĩnh, không quá say đắm.
Nhưng như vậy cũng rất bình thường, Lục Yêu là mỹ nhân mà Thành Du tự tay dạy dỗ để mê hoặc lòng người, nếu hắn không có sức chống cự như vậy thì làm sao có thể ngồi lên vị trí đế vương mà ai ai cũng muốn.
Đỗ Yến thờ ơ phất tay: “Được rồi, lui xuống đi.”
Mỹ nhân cúi đầu cáo lui, giờ đây trong phòng chỉ còn lại Đỗ Yến và Thành Du.
Tuy Đỗ Yến đã biết Thành Du nhất định sẽ đưa Lục Yêu đến cạnh Thành Vương, chỉ là cậu không rõ thời gian cụ thể là lúc nào, trong bộ phim cũng không đề cập tới.
Thêm nữa, khi Đỗ Yến tham dự vào bộ phim thì mọi chuyện cũng sẽ không hoàn toàn đi theo nội dung như ban đầu.
Hiện tại Đỗ Yến nhất định phải tăng nhanh tiến độ, mấy tháng nữa là đến đại thọ của Nguyên Vương, dựa theo tình hình hiện tại mà suy đoán, Nguyên Vương chắc chắn sẽ coi đây là lý do để triệu đại tướng quân đang trấn thủ biên cương về triều.
Một khi đại tướng quân bước vào đô thành, Ngô gia sẽ nằm trên thế ngàn cân treo sợi tóc.
Bây giờ Lục Yêu đã xuất hiện, ngược lại có thể giúp Đỗ Yến một phen. Cậu cũng không cần phải nghĩ cách làm thế nào để đưa được chứng cứ Thành hoàng hậu tư thông với biểu ca vào tay Thành Du mà không bị hắn nghi ngờ nữa.
Chỉ cần Lục Yêu tới được chỗ Thành Vương thì hết thảy đều sẽ ổn thỏa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook