Nhân vật phản diện biến thành bạch nguyệt quang
-
Chương 37
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghĩ đến đây, Đỗ Yến trực tiếp mở miệng nói: “Ta không muốn nhìn thấy nàng ta nữa, đưa đi đi.”
Thành Du đáp: “Lục Yêu mới tới chỗ ta, còn chưa mất đi cảm giác mới mẻ mà. Có thể đợi thêm một khoảng thời gian nữa hay không?”
“Không.” Đỗ Yến khẽ nhướn mày, chẳng buồn nói lý.
Thường ngày chỉ cần Đỗ Yến lộ ra một chút dấu hiệu tức giận là Thành Du sẽ lập tức thỏa hiệp, tuyệt không hai lời.
Nhưng hôm nay thì khác, trên mặt hắn lại lộ ra thần sắc khó xử.
Đỗ Yến thấy thế bỗng nổi lên nghi ngờ. Lẽ nào không có Nguyên Ninh, Thành Du sẽ di tình biệt luyến lên người Lục Yêu ư? Hắn sẽ không noi theo Lã Bất Vi(*), tặng người mình yêu cho kẻ khác rồi khi lên ngôi lại cướp về đấy chứ?
(* Lã Bất Vi: là một thương nhân người nước Vệ, sau trở thành Tướng quốc của nước Tần thời Chiến Quốc có một người thiếp là Triệu Cơ, đàn hay múa giỏi và có nhan sắc. Một hôm, Bất Vi mời Dị Nhân đến nhà, sai Triệu Cơ ra rót rượu. Dị Nhân đem lòng say mê, Lã Bất Vi liền dâng Triệu Cơ cho Dị Nhân)
Loại hành vi tự tay đội nón xanh cho chính mình này nhất định sẽ trở thành nguồn gốc của một ác mộng mới, cho nên Đỗ Yến quyết định sẽ không để mặc tình huống như thế phát sinh.
Lông mày cậu dựng ngược, đứng dậy: “Ngươi có phải đã mê mẩn con tiện tỳ kia rồi không, để ta dùng roi đánh mặt ả!”
Thành Du có chút dở khóc dở cười, can ngăn: “Ta không có ý đó.”
Đỗ Yến thấy bên hông Thành Du đeo một chiếc ngọc bội lạ mắt, chạm trổ tinh xảo. Bình thường Thành Du chưa bao giờ mang theo phụ kiện trên người, hiển nhiên miếng ngọc bội kia là do người khác tặng.
“Ngọc bội này của ngươi là từ đâu mà có, ta cũng chưa từng tặng cho ngươi cái nào mà.” Đỗ Yến nhướn mày hỏi, “Ngươi đã được cho phép đeo ngọc bội rồi ư?”
“…” Thành Du chần chờ, vẫn trầm mặc như trước, như thể không muốn giải thích.
Dựa theo thiết lập tính cách, Đỗ Yến đương nhiên sẽ phải tức giận. Cậu giơ tay định cướp lấy.
Nhưng phản ứng của Thành Du còn nhanh hơn cậu, thân thể hắn hơi nghiêng về một bên, làm Đỗ Yến vồ hụt.
Đỗ Yến lại đưa tay về phía Thành Du, toan giương đông kích tây, nhờ vào đó để giành được ngọt bội. Thành Du tránh né theo bản năng, mấy chiêu qua đi, Đỗ Yến cũng chưa thể cướp được miếng ngọc bội kia.
Đỗ Yến gào lên: “Thành Du, ngươi dám cãi lời ta sao?”
Thân thể Thành Du cứng đờ, bất động ngay tại chỗ.
Lúc này Đỗ Yến mới đoạt lấy miếng ngọc bội, cậu giơ tay lên định đập, chợt thấy hành, hoàng, ngọc cư(*) đều được chế tạo bằng nguyên liệu thượng hạng, vô cùng tinh xảo.
(*Hành 珩 miếng ngọc nằm ngang hình cái khánh ở phía trên ngọc bội; Hoàng 璜 miếng ngọc hình bán nguyệt ; ngọc cư, miếng ngọc làm trang trí chính trên ngọc bội)
Cậu nghĩ tới nghĩ lui liền thu tay lại, cũng không phải cậu thèm muốn món đồ trang sức này mà cậu cảm thấy miếng ngọc bội đó có tác dụng rất lớn.
“Thứ mà ta muốn đều không thể không thuộc về ta, tốt nhất là ngươi đừng bao giờ chống đối ta như vậy nữa.” Đỗ Yến tự cho rằng miếng ngọc bội này là do Lục Yêu tặng hắn, nói đầy ẩn ý.
Nếu Thành Du không nhanh chóng đưa Lục Yêu đi, cậu cũng có thể có được Lục Yêu bằng cách dễ như ăn bánh. Thành Du thông minh, tất nhiên là hiểu được ý tứ trong đó.
Đỗ Yến trực tiếp đeo ngọc bội bên hông, nhắc nhở Thành Du đừng nên làm trái lời cậu, bằng không kết cục của mỹ nhân sẽ càng thê thảm hơn.
Thành Du thấy sự đã thành, bèn không phản kháng nữa.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên âm thanh của Tiểu Mãn: “Công chúa, nên trở về rồi ạ.”
Đỗ Yến biết Tiểu Mãn đã hoàn thành nhiệm vụ. Cậu cũng không nhiều lời với Thành Du, xoay người rời đi.
Thành Du vẫn im lặng đi theo Đỗ Yến như mọi lần, chỉ có điều khóe miệng của hắn lại hơi nhếch lên một chút.
Ngọc bội đó đương nhiên không phải Lục Yêu tặng hắn. Thành Du tốn nhiều công sức như vậy là nhằm mục đích đưa ngọc bội cho Đỗ Yến.
Miếng ngọc bội kia là Thành Du tự tay khắc, chọn loại ngọc tốt nhất, làm theo kiểu mà trưởng công chúa thích. Hắn hoàn thành nó từ lâu, mãi đến hôm nay mới có thể tặng cho người nọ.
Tính tình trưởng công chúa hống hách, kiêu ngạo, chưa bao giờ nhận bất cứ đồ gì Thành Du đưa. Vì cậu cảm thấy dẫu sao Thành Du cũng là nô bộc, từ trước đến giờ chỉ có công chúa ban thưởng cho người hầu, cho nên kiên quyết không nhận đồ của hắn.
Thành Du muốn đối phương đeo trang sức mà hắn tặng, do đó từ mấy năm trước đã bắt đầu nghĩ cách đưa cho cậu.
Hắn phát hiện trưởng công chúa là một người có dục vọng chiếm hữu cao, tuy không để ý hắn đi đâu làm gì. Nhưng trên người Thành Du tuyệt đối không được xuất hiện bất kỳ đồ vật nào không do cậu ban thưởng.
Vì để cảnh cáo Thành Du, trưởng công chúa nhất định sẽ đeo ngọc bội lấy được ở chỗ Thành Du lên người.
Hắn vốn đã quyết định sẽ đưa Lục Yêu đi từ lâu, ít ngày nữa sẽ lên đường, hôm nay hắn chỉ diễn kịch để trưởng công chúa cầm ngọc bội đi mà thôi.
Để đạt được mục đích, Thành Du có thể lên kế hoạch rất lâu, chẳng ngại đường xá có bao nhiêu gian nan hiểm trở, cuối cùng hắn vẫn sẽ được thỏa lòng mong muốn, bất kể là việc nhỏ nhặt như tặng ngọc bội hay mưu đồ thiên hạ, hoặc là trồng một rừng cây ngô đồng, dùng sương nuôi dưỡng một con phượng hoàng cửu thiên.
Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của trưởng công chúa, trong mắt chứa đầy chấp niệm.
***
Thời gian Tiểu Mãn trở về rất đúng lúc. Đỗ Yến vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Nguyên Giác dẫn theo mấy thị vệ kiêu căng phách lối đi tới.
Hôm nay Đỗ Yến ra ngoài chỉ có hai thị vệ hộ tống, thêm Thành Du và Tiểu Mãn, tổng cộng cũng chỉ có bốn người. Phía sau Nguyên Giác lại tận tám người, nhìn qua vô cùng có khi thế, ngược lại cũng cho thấy nó chưa đủ sức để đối mặt với Đỗ Yến.
Đỗ Yến ngoảnh mặt làm ngơ, đi thẳng tới xe ngựa.
“Gượm đã.” Nguyên Giác vung tay, thị vệ của nó liền chặn đường cậu.
Đỗ Yến nhìn Nguyên Giác: “Đệ giữ ta ở đây làm gì?”
Nguyên Giác đắc ý cười, dây xích cầm trong tay lóe sáng “Yến tỷ tỷ, vài ngày trước người Thành Quốc kia làm vỡ đồ của ta, cho nên ta muốn dẫn y về thẩm vấn một phen.”
Đỗ Yến cười nhạo: “Nguyên Giác, đã nhiều năm như vậy mà đệ vẫn còn dùng cái cớ sứt sẹo như thế à.”
Vẻ mặt Nguyên Giác cứng đờ, mở miệng: “Hừ! Ta không biết tỷ đang nói cái gì, tóm lại, hôm nay ta nhất định phải mang Thành Du đi.”
“Người của ta mà đệ cũng dám động vào ư?”
“Yến tỷ tỷ, tỷ bây giờ không phải là trưởng công chúa không ai dám động vào như trước kia nữa. Tỷ chẳng thể bảo vệ được người bên cạnh tỷ đâu, chỉ cần có người đụng vào ta, ta nhất định sẽ tố cáo kẻ đó với bệ hạ tội danh đánh đập hoàng tử.”
Nguyên Giác đường đường là hoàng tử của một đất nước lại đùa giỡn vô lại, ỷ vào việc người hầu không dám ra tay, Thành Du cũng không thể phản kháng, nó tiến lên một bước định dùng dây xích trói Thành Du.
Đỗ Yến đột nhiên nở nụ cười: “Giác đệ, hình như đệ quên mất một chuyện.”
Dứt lời, không chờ đối phương phản ứng, Đỗ Yến đã đấm thẳng một cú vào mũi Nguyên Giác. Hôm nay cậu ra ngoài vốn đã mặc trang phục của nam giới, hoàn toàn có thể thoải mái ra tay đánh người.
“Người khác không dám động vào đệ nhưng ta thì khác. Nếu ta đánh đệ gần chết thì ở trước mặt bệ hạ cùng lắm chỉ có thể coi như tỷ đệ đùa giỡn với nhau, đúng không?”
Nguyên Giác bịt mũi, vứt bỏ hình tượng, ngồi chồm hỗm trên mặt đất kêu ầm ĩ: “Cứu mạng, cứu mạng!”
Thị vệ đằng sau nó đương nhiên không dám ra tay với Đỗ Yến, thế nhưng muốn ngăn cản cậu thì xác thực không có vấn đề gì.
Chỉ thấy Đỗ Yến liếc mắt, Thành Du bèn tiến lên, chặn lại đám thị vệ kia, không cho chúng bước thêm một bước.
Đỗ Yến cúi người xuống, kề sát vào tai Nguyên Giác, nhẹ giọng nói: “Giác đệ, lâu lắm không nếm thử cú đấm của a tỷ rồi nhỉ, hôm nay sẽ bù lại cho đệ nhé.”
Nguyên Giác vốn tưởng rằng Đỗ Yến chỉ đánh nó một cái thôi, nhịn một chút là xong. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu, sau này tìm cơ hội trả thù người bên cạnh Đỗ Yến là được.
Không ngờ rằng đến cuối cùng nó lại phải lấy tay che đầu, cảm nhận đau đớn ập đến. Từ khi nó sinh ra tới nay, chưa bao giờ phải chịu đau khổ như vậy bao giờ.
Nguyên Giác kêu lên thảm thiết rồi té xỉu xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
“Thành Du, về thôi.” Đỗ Yến ném gậy gỗ trong tay xuống, ung dung thong thả sửa sang lại quần áo.
Người hầu của Nguyên Giác lục tục chạy lại xem xét tình huống: “Trưởng công chúa, người đánh gãy tay Giác công tử rồi. Huệ phu nhân, Huệ phu nhân…”
Đỗ Yến nở nụ cười: “Bảo Huệ phu nhân một câu, tay Nguyên Giác là do ta đánh gãy. Muốn báo thù thì cứ việc qua đây.”
Dứt lời, cậu xoay lưng bước lên xe ngựa, nghênh ngang rời đi. Mọi người xung quanh không ai dám bước ra ngăn cản.
Đợi đến khi xe ngựa của Đỗ Yến khuất bóng, dân chúng vây xem mới dám bắt đầu bàn tán.
“Không hổ là trưởng công chúa, danh xứng với thực…”
“Chậc chậc, đúng là hống hách quá mà. Ngay cả đệ đệ nhà mình cũng có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.”
“Ngươi chẳng biết cái gì hết. Vị kia chính là Giác công tử cho nên trưởng công chúa mới xuống tay ác độc thế đó.”
“Tại sao?”
“Bệ hạ sủng ái Huệ phu nhân, trưởng công chúa đương nhiên sẽ căm ghét hai mẹ con Huệ phu nhân rồi. Tính tình công chúa vốn là kiểu theo ta thì sống chống ta thì chết mà.”
Bất kể Nguyên Giác dùng cách nào để thu dọn tàn cục thì Đỗ Yến cũng chẳng quan tâm, cậu chống cằm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nghĩ đến kế hoạch của mình đang tiến triển vô cùng thuận lợi, tâm trạng cực kỳ tốt.
Thành Du vừa lên xe đã cau mày, tâm sự nặng nề.
Bây giờ hắn đã không còn là một con tin yếu đuối vô năng nữa, mạng lưới tình báo trải dài khắp các quốc gia đã nói cho hắn biết, tình hình hiện tại của trưởng công chúa cũng không mấy lạc quan.
Nguyên Vương đã chuẩn bị ra tay với Ngô gia, tòa thành Ngô gia mà sụp đổ thì đến lúc đó, cả trưởng công chúa hay vương hậu đều sẽ phải nhận kết cục chẳng hề tốt đẹp.
Tuy Nguyên Vương vẫn chưa đến nỗi động thủ với cả con ruột của mình, nhưng công chúa bị thất sủng ở trong hoàng cung cũng không khác so với con tin là bao.
Ngoài ra, trưởng công chúa đã gây thù chuốc oán quá nhiều, đắc tội với hai mẹ con Huệ phu nhân, nếu như Ngô gia xảy ra chuyện, bọn chúng nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng, không từ thủ đoạn để đày đọa trưởng công chúa.
Thành Du siết chặt bàn tay giấu trong ống tay áo, bây giờ hắn vẫn chưa đủ mạnh, không thể bảo vệ người trong lòng trước Nguyên Vương.
“Thành Du, ngươi đang nghĩ gì thế?”
Hắn hoàn hồn, đáp: “Ta chỉ đang nghĩ rằng, người đối xử với Giác công tử như thế có ổn hay không thôi.”
Đỗ Yến nhìn hắn, lạnh nhạt trả lời: “Thành Du, đừng quên thân phận của ngươi, chuyện của ta còn chưa đến lượt ngươi nhúng tay vào đâu.”
Dứt lời, cậu không tiếp tục nói chuyện với Thành Du nữa, quay đầu ra phía cửa sổ xe.
Thành Du lo lắng như vậy cũng hợp lý. Vào thời điểm nhạy cảm này, nếu đắc tội với mẹ con Huệ phu nhân thì quả là không hay. Nhưng để cho Huệ phu nhân và Nguyên Giác hận cậu thấu xương, thậm chí làm ra mấy chuyện mất lý trí như trả thù vốn là một bước trong kế hoạch của Đỗ Yến.
Dù sao nếu hai người này mà không ra tay thì Đỗ Yến chẳng thể đưa Thành Du về nước một cách vẹn toàn được.
Thành Du không biết suy tính trong đầu Đỗ Yến, chỉ nghĩ rằng trưởng công chúa tùy hứng đã quen, bây giờ bảo cậu nuốt giận là điều không thể.
Thấy trưởng công chúa chăm chú ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tựa hồ đang giận lẫy, Thành Du bất đắc dĩ cười cười.
Chỉ là trong mắt hắn tràn ngập sự cưng chiều, quả thật quan tâm quá ắt sẽ bị loạn.
Làm sao có thể để trưởng công chúa kiêu ngạo như phượng hoàng thu liễm tính tình, nhường nhịn loại người như Nguyên Giác được.
Hắn phải mau chóng nắm giữ quyền thế, dẹp bỏ tất cả các chướng ngại mới có thể khiến cho người trước mắt không vì bất kì chuyện gì mà nhíu mày, vĩnh viễn để lộ ra dáng vẻ ngang ngược, dương dương tự đắc như lần gặp mặt đầu tiên ấy.
Nghĩ đến đây, Đỗ Yến trực tiếp mở miệng nói: “Ta không muốn nhìn thấy nàng ta nữa, đưa đi đi.”
Thành Du đáp: “Lục Yêu mới tới chỗ ta, còn chưa mất đi cảm giác mới mẻ mà. Có thể đợi thêm một khoảng thời gian nữa hay không?”
“Không.” Đỗ Yến khẽ nhướn mày, chẳng buồn nói lý.
Thường ngày chỉ cần Đỗ Yến lộ ra một chút dấu hiệu tức giận là Thành Du sẽ lập tức thỏa hiệp, tuyệt không hai lời.
Nhưng hôm nay thì khác, trên mặt hắn lại lộ ra thần sắc khó xử.
Đỗ Yến thấy thế bỗng nổi lên nghi ngờ. Lẽ nào không có Nguyên Ninh, Thành Du sẽ di tình biệt luyến lên người Lục Yêu ư? Hắn sẽ không noi theo Lã Bất Vi(*), tặng người mình yêu cho kẻ khác rồi khi lên ngôi lại cướp về đấy chứ?
(* Lã Bất Vi: là một thương nhân người nước Vệ, sau trở thành Tướng quốc của nước Tần thời Chiến Quốc có một người thiếp là Triệu Cơ, đàn hay múa giỏi và có nhan sắc. Một hôm, Bất Vi mời Dị Nhân đến nhà, sai Triệu Cơ ra rót rượu. Dị Nhân đem lòng say mê, Lã Bất Vi liền dâng Triệu Cơ cho Dị Nhân)
Loại hành vi tự tay đội nón xanh cho chính mình này nhất định sẽ trở thành nguồn gốc của một ác mộng mới, cho nên Đỗ Yến quyết định sẽ không để mặc tình huống như thế phát sinh.
Lông mày cậu dựng ngược, đứng dậy: “Ngươi có phải đã mê mẩn con tiện tỳ kia rồi không, để ta dùng roi đánh mặt ả!”
Thành Du có chút dở khóc dở cười, can ngăn: “Ta không có ý đó.”
Đỗ Yến thấy bên hông Thành Du đeo một chiếc ngọc bội lạ mắt, chạm trổ tinh xảo. Bình thường Thành Du chưa bao giờ mang theo phụ kiện trên người, hiển nhiên miếng ngọc bội kia là do người khác tặng.
“Ngọc bội này của ngươi là từ đâu mà có, ta cũng chưa từng tặng cho ngươi cái nào mà.” Đỗ Yến nhướn mày hỏi, “Ngươi đã được cho phép đeo ngọc bội rồi ư?”
“…” Thành Du chần chờ, vẫn trầm mặc như trước, như thể không muốn giải thích.
Dựa theo thiết lập tính cách, Đỗ Yến đương nhiên sẽ phải tức giận. Cậu giơ tay định cướp lấy.
Nhưng phản ứng của Thành Du còn nhanh hơn cậu, thân thể hắn hơi nghiêng về một bên, làm Đỗ Yến vồ hụt.
Đỗ Yến lại đưa tay về phía Thành Du, toan giương đông kích tây, nhờ vào đó để giành được ngọt bội. Thành Du tránh né theo bản năng, mấy chiêu qua đi, Đỗ Yến cũng chưa thể cướp được miếng ngọc bội kia.
Đỗ Yến gào lên: “Thành Du, ngươi dám cãi lời ta sao?”
Thân thể Thành Du cứng đờ, bất động ngay tại chỗ.
Lúc này Đỗ Yến mới đoạt lấy miếng ngọc bội, cậu giơ tay lên định đập, chợt thấy hành, hoàng, ngọc cư(*) đều được chế tạo bằng nguyên liệu thượng hạng, vô cùng tinh xảo.
(*Hành 珩 miếng ngọc nằm ngang hình cái khánh ở phía trên ngọc bội; Hoàng 璜 miếng ngọc hình bán nguyệt ; ngọc cư, miếng ngọc làm trang trí chính trên ngọc bội)
Cậu nghĩ tới nghĩ lui liền thu tay lại, cũng không phải cậu thèm muốn món đồ trang sức này mà cậu cảm thấy miếng ngọc bội đó có tác dụng rất lớn.
“Thứ mà ta muốn đều không thể không thuộc về ta, tốt nhất là ngươi đừng bao giờ chống đối ta như vậy nữa.” Đỗ Yến tự cho rằng miếng ngọc bội này là do Lục Yêu tặng hắn, nói đầy ẩn ý.
Nếu Thành Du không nhanh chóng đưa Lục Yêu đi, cậu cũng có thể có được Lục Yêu bằng cách dễ như ăn bánh. Thành Du thông minh, tất nhiên là hiểu được ý tứ trong đó.
Đỗ Yến trực tiếp đeo ngọc bội bên hông, nhắc nhở Thành Du đừng nên làm trái lời cậu, bằng không kết cục của mỹ nhân sẽ càng thê thảm hơn.
Thành Du thấy sự đã thành, bèn không phản kháng nữa.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên âm thanh của Tiểu Mãn: “Công chúa, nên trở về rồi ạ.”
Đỗ Yến biết Tiểu Mãn đã hoàn thành nhiệm vụ. Cậu cũng không nhiều lời với Thành Du, xoay người rời đi.
Thành Du vẫn im lặng đi theo Đỗ Yến như mọi lần, chỉ có điều khóe miệng của hắn lại hơi nhếch lên một chút.
Ngọc bội đó đương nhiên không phải Lục Yêu tặng hắn. Thành Du tốn nhiều công sức như vậy là nhằm mục đích đưa ngọc bội cho Đỗ Yến.
Miếng ngọc bội kia là Thành Du tự tay khắc, chọn loại ngọc tốt nhất, làm theo kiểu mà trưởng công chúa thích. Hắn hoàn thành nó từ lâu, mãi đến hôm nay mới có thể tặng cho người nọ.
Tính tình trưởng công chúa hống hách, kiêu ngạo, chưa bao giờ nhận bất cứ đồ gì Thành Du đưa. Vì cậu cảm thấy dẫu sao Thành Du cũng là nô bộc, từ trước đến giờ chỉ có công chúa ban thưởng cho người hầu, cho nên kiên quyết không nhận đồ của hắn.
Thành Du muốn đối phương đeo trang sức mà hắn tặng, do đó từ mấy năm trước đã bắt đầu nghĩ cách đưa cho cậu.
Hắn phát hiện trưởng công chúa là một người có dục vọng chiếm hữu cao, tuy không để ý hắn đi đâu làm gì. Nhưng trên người Thành Du tuyệt đối không được xuất hiện bất kỳ đồ vật nào không do cậu ban thưởng.
Vì để cảnh cáo Thành Du, trưởng công chúa nhất định sẽ đeo ngọc bội lấy được ở chỗ Thành Du lên người.
Hắn vốn đã quyết định sẽ đưa Lục Yêu đi từ lâu, ít ngày nữa sẽ lên đường, hôm nay hắn chỉ diễn kịch để trưởng công chúa cầm ngọc bội đi mà thôi.
Để đạt được mục đích, Thành Du có thể lên kế hoạch rất lâu, chẳng ngại đường xá có bao nhiêu gian nan hiểm trở, cuối cùng hắn vẫn sẽ được thỏa lòng mong muốn, bất kể là việc nhỏ nhặt như tặng ngọc bội hay mưu đồ thiên hạ, hoặc là trồng một rừng cây ngô đồng, dùng sương nuôi dưỡng một con phượng hoàng cửu thiên.
Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của trưởng công chúa, trong mắt chứa đầy chấp niệm.
***
Thời gian Tiểu Mãn trở về rất đúng lúc. Đỗ Yến vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Nguyên Giác dẫn theo mấy thị vệ kiêu căng phách lối đi tới.
Hôm nay Đỗ Yến ra ngoài chỉ có hai thị vệ hộ tống, thêm Thành Du và Tiểu Mãn, tổng cộng cũng chỉ có bốn người. Phía sau Nguyên Giác lại tận tám người, nhìn qua vô cùng có khi thế, ngược lại cũng cho thấy nó chưa đủ sức để đối mặt với Đỗ Yến.
Đỗ Yến ngoảnh mặt làm ngơ, đi thẳng tới xe ngựa.
“Gượm đã.” Nguyên Giác vung tay, thị vệ của nó liền chặn đường cậu.
Đỗ Yến nhìn Nguyên Giác: “Đệ giữ ta ở đây làm gì?”
Nguyên Giác đắc ý cười, dây xích cầm trong tay lóe sáng “Yến tỷ tỷ, vài ngày trước người Thành Quốc kia làm vỡ đồ của ta, cho nên ta muốn dẫn y về thẩm vấn một phen.”
Đỗ Yến cười nhạo: “Nguyên Giác, đã nhiều năm như vậy mà đệ vẫn còn dùng cái cớ sứt sẹo như thế à.”
Vẻ mặt Nguyên Giác cứng đờ, mở miệng: “Hừ! Ta không biết tỷ đang nói cái gì, tóm lại, hôm nay ta nhất định phải mang Thành Du đi.”
“Người của ta mà đệ cũng dám động vào ư?”
“Yến tỷ tỷ, tỷ bây giờ không phải là trưởng công chúa không ai dám động vào như trước kia nữa. Tỷ chẳng thể bảo vệ được người bên cạnh tỷ đâu, chỉ cần có người đụng vào ta, ta nhất định sẽ tố cáo kẻ đó với bệ hạ tội danh đánh đập hoàng tử.”
Nguyên Giác đường đường là hoàng tử của một đất nước lại đùa giỡn vô lại, ỷ vào việc người hầu không dám ra tay, Thành Du cũng không thể phản kháng, nó tiến lên một bước định dùng dây xích trói Thành Du.
Đỗ Yến đột nhiên nở nụ cười: “Giác đệ, hình như đệ quên mất một chuyện.”
Dứt lời, không chờ đối phương phản ứng, Đỗ Yến đã đấm thẳng một cú vào mũi Nguyên Giác. Hôm nay cậu ra ngoài vốn đã mặc trang phục của nam giới, hoàn toàn có thể thoải mái ra tay đánh người.
“Người khác không dám động vào đệ nhưng ta thì khác. Nếu ta đánh đệ gần chết thì ở trước mặt bệ hạ cùng lắm chỉ có thể coi như tỷ đệ đùa giỡn với nhau, đúng không?”
Nguyên Giác bịt mũi, vứt bỏ hình tượng, ngồi chồm hỗm trên mặt đất kêu ầm ĩ: “Cứu mạng, cứu mạng!”
Thị vệ đằng sau nó đương nhiên không dám ra tay với Đỗ Yến, thế nhưng muốn ngăn cản cậu thì xác thực không có vấn đề gì.
Chỉ thấy Đỗ Yến liếc mắt, Thành Du bèn tiến lên, chặn lại đám thị vệ kia, không cho chúng bước thêm một bước.
Đỗ Yến cúi người xuống, kề sát vào tai Nguyên Giác, nhẹ giọng nói: “Giác đệ, lâu lắm không nếm thử cú đấm của a tỷ rồi nhỉ, hôm nay sẽ bù lại cho đệ nhé.”
Nguyên Giác vốn tưởng rằng Đỗ Yến chỉ đánh nó một cái thôi, nhịn một chút là xong. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu, sau này tìm cơ hội trả thù người bên cạnh Đỗ Yến là được.
Không ngờ rằng đến cuối cùng nó lại phải lấy tay che đầu, cảm nhận đau đớn ập đến. Từ khi nó sinh ra tới nay, chưa bao giờ phải chịu đau khổ như vậy bao giờ.
Nguyên Giác kêu lên thảm thiết rồi té xỉu xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
“Thành Du, về thôi.” Đỗ Yến ném gậy gỗ trong tay xuống, ung dung thong thả sửa sang lại quần áo.
Người hầu của Nguyên Giác lục tục chạy lại xem xét tình huống: “Trưởng công chúa, người đánh gãy tay Giác công tử rồi. Huệ phu nhân, Huệ phu nhân…”
Đỗ Yến nở nụ cười: “Bảo Huệ phu nhân một câu, tay Nguyên Giác là do ta đánh gãy. Muốn báo thù thì cứ việc qua đây.”
Dứt lời, cậu xoay lưng bước lên xe ngựa, nghênh ngang rời đi. Mọi người xung quanh không ai dám bước ra ngăn cản.
Đợi đến khi xe ngựa của Đỗ Yến khuất bóng, dân chúng vây xem mới dám bắt đầu bàn tán.
“Không hổ là trưởng công chúa, danh xứng với thực…”
“Chậc chậc, đúng là hống hách quá mà. Ngay cả đệ đệ nhà mình cũng có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.”
“Ngươi chẳng biết cái gì hết. Vị kia chính là Giác công tử cho nên trưởng công chúa mới xuống tay ác độc thế đó.”
“Tại sao?”
“Bệ hạ sủng ái Huệ phu nhân, trưởng công chúa đương nhiên sẽ căm ghét hai mẹ con Huệ phu nhân rồi. Tính tình công chúa vốn là kiểu theo ta thì sống chống ta thì chết mà.”
Bất kể Nguyên Giác dùng cách nào để thu dọn tàn cục thì Đỗ Yến cũng chẳng quan tâm, cậu chống cằm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nghĩ đến kế hoạch của mình đang tiến triển vô cùng thuận lợi, tâm trạng cực kỳ tốt.
Thành Du vừa lên xe đã cau mày, tâm sự nặng nề.
Bây giờ hắn đã không còn là một con tin yếu đuối vô năng nữa, mạng lưới tình báo trải dài khắp các quốc gia đã nói cho hắn biết, tình hình hiện tại của trưởng công chúa cũng không mấy lạc quan.
Nguyên Vương đã chuẩn bị ra tay với Ngô gia, tòa thành Ngô gia mà sụp đổ thì đến lúc đó, cả trưởng công chúa hay vương hậu đều sẽ phải nhận kết cục chẳng hề tốt đẹp.
Tuy Nguyên Vương vẫn chưa đến nỗi động thủ với cả con ruột của mình, nhưng công chúa bị thất sủng ở trong hoàng cung cũng không khác so với con tin là bao.
Ngoài ra, trưởng công chúa đã gây thù chuốc oán quá nhiều, đắc tội với hai mẹ con Huệ phu nhân, nếu như Ngô gia xảy ra chuyện, bọn chúng nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng, không từ thủ đoạn để đày đọa trưởng công chúa.
Thành Du siết chặt bàn tay giấu trong ống tay áo, bây giờ hắn vẫn chưa đủ mạnh, không thể bảo vệ người trong lòng trước Nguyên Vương.
“Thành Du, ngươi đang nghĩ gì thế?”
Hắn hoàn hồn, đáp: “Ta chỉ đang nghĩ rằng, người đối xử với Giác công tử như thế có ổn hay không thôi.”
Đỗ Yến nhìn hắn, lạnh nhạt trả lời: “Thành Du, đừng quên thân phận của ngươi, chuyện của ta còn chưa đến lượt ngươi nhúng tay vào đâu.”
Dứt lời, cậu không tiếp tục nói chuyện với Thành Du nữa, quay đầu ra phía cửa sổ xe.
Thành Du lo lắng như vậy cũng hợp lý. Vào thời điểm nhạy cảm này, nếu đắc tội với mẹ con Huệ phu nhân thì quả là không hay. Nhưng để cho Huệ phu nhân và Nguyên Giác hận cậu thấu xương, thậm chí làm ra mấy chuyện mất lý trí như trả thù vốn là một bước trong kế hoạch của Đỗ Yến.
Dù sao nếu hai người này mà không ra tay thì Đỗ Yến chẳng thể đưa Thành Du về nước một cách vẹn toàn được.
Thành Du không biết suy tính trong đầu Đỗ Yến, chỉ nghĩ rằng trưởng công chúa tùy hứng đã quen, bây giờ bảo cậu nuốt giận là điều không thể.
Thấy trưởng công chúa chăm chú ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tựa hồ đang giận lẫy, Thành Du bất đắc dĩ cười cười.
Chỉ là trong mắt hắn tràn ngập sự cưng chiều, quả thật quan tâm quá ắt sẽ bị loạn.
Làm sao có thể để trưởng công chúa kiêu ngạo như phượng hoàng thu liễm tính tình, nhường nhịn loại người như Nguyên Giác được.
Hắn phải mau chóng nắm giữ quyền thế, dẹp bỏ tất cả các chướng ngại mới có thể khiến cho người trước mắt không vì bất kì chuyện gì mà nhíu mày, vĩnh viễn để lộ ra dáng vẻ ngang ngược, dương dương tự đắc như lần gặp mặt đầu tiên ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook