Nhân Vật Chính Mỗi Ngày Đều Nhìn Tôi
-
Chương 2
Cha Tiêu cùng mẹ Tiêu ngồi trên ghế sa lông không cầm được trao nhau ánh mắt liền nhìn thấy trong mắt đối phương là sự xót xa, bất đắc dĩ đối với thiếu niên đáng thương trước mặt này.
Đứa bé này chính là dưới mắt bọn họ mà lớn lên, nào có khác như đứa con thứ hai của họ đâu.
Lý Vân Thất từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, về sau cứ như vậy một mình trầm mặc mà sống tiếp.
Chứng kiến hoàn cảnh bi thương như thế khiến mẹ Tiêu luôn thương xót, quan tâm tới y.
Bà chưa bao giờ để Lý Vân Thất phải dùng cơm một mình, dần dần cũng khiến tâm đứa nhỏ có ấm áp trở lại.
Vì thế, đối với Lý Vân Thất mà nói, cha Tiêu, mẹ Tiêu cũng chính là cha mẹ thứ hai của y.
Hiện tại cha mẹ Tiêu nghe thằng con trai nhà mình nói Lý Vân Thất mất trí nhớ, có thể không lo lắng sao? Hai người còn thật cẩn thật sợ rằng sẽ làm cho Lý Vân Thất xảy ra tâm lý kháng cự nên chỉ dám ngồi đối diện với y.
Mẹ Tiêu hòa ái hỏi: "Vân Thất a, ngươi thật sự đã quên Tiêu bá bá và Tiêu bá mẫu sao?"
Lý Vân Thất đối mặt với cha mẹ của nam chính, trong lòng không một chút e sợ, chỉ mỉm cười, không nói gì cả.
Mẹ Tiêu thấy Lý Vân Thất đến trả lời mình còn không làm, như vậy thật là xảy ra chuyện lớn rồi.
Bà liền huých nhẹ cha Tiêu đang ngồi bên cạnh, cha Tiêu vẫn luôn giữ trầm mặc rốt cuộc cũng lên tiếng.
" Vân Thất a, vừa mới đầu chúng ta còn không tin, nhưng giờ nhìn phản ứng của con liền...!Ai, chúng ta đây liền một lần nữa giới thiệu bản thân đi."
Mẹ Tiêu cũng đành thở dài, có lẽ nhận thức một lần nữa sẽ giúp phần nào cho đứa trẻ này tìm lại ký ức đi.
Vì thế cha mẹ Tiêu đều lần lượt tự giới thiệu với Lý Vân Thất, cuối cùng đến lượt Tiêu Trường Phong, hắn chính là nghiêng người dựa vào ghế sa lông, liếc mắc nhìn Lý Vân Thất tùy ý nói ra tên mình.
Lý Vân Thất liền ngại ngùng cười với Tiêu Trường Phong.
Xem đi xem đi, bị chính nam chính nhà mình coi thường, y cũng không một chút để bụng.
Bây giờ quan trọng nhất là làm cho nhân vật chính có hảo cảm với y, mấy cái vụn vặt này y...!đều chịu được.
Lý Vân Thất hiện tại vận hết công lực mở mắt nói dối tích lũy được sau bao năm lăn lộn chính trường diễn đến hăng say trước ba người nhà Tiêu.
Đầu tiên, y lộ ra khuôn mặt u sầu, khi có người nhìn đến thì liền lấy hai tay đan chặt vào nhau khẽ run run, tiên quyết phải lộ ra dáng vẻ vừa khủng hoảng vừa ỷ lại.
Sau khi hoàn thành công tác chuẩn bị, liền mở miệng: " Trước chợt nghe Trường Phong gọi con là Lý Vân Thất, theo bản năng con quay đầu nhìn về phía hắn, bất chợt lại có cảm giác rất quen thuộc.
Có lẽ...!cùng mọi người ở bên, con có thể nhớ lại chuyện trước kia."
Cha Tiêu, mẹ Tiêu nhất thời đều nhẹ nhàng thở ra, nếu đã có chút ấn tượng, vậy khả năng về sau khôi phục được trí nhớ không phải là không thể.
Chẳng biết tại sao.
Tiêu Trường Phong nhớ đến cảm xúc khi mắt hai người chạm vào nhau, hắn lặng lẽ xoa xoa ngón tay, làm bộ như vô ý nói: " Vẫn là đi bệnh viện một chút đi."
Cha mẹ Tiêu nghe Tiêu Trường Phong nhắc nhở rất có lý nên tự nhiên là đồng ý, tuy nhiên Lý Vân Thất thì không a, y làm sao có thể vác xác tới bệnh viện được, chắc chắn cái màn nói dối mất trí này sẽ bị chọc thủng đó có được không!
Y vội vàng lén dùng tay nhéo thật mạnh vào eo, khiến hốc mắt nhanh chóng hiện lên hơi nước, tận lực trông càng đáng thương càng tốt.
Cảm thấy đã không sai biệt lắm mới mở miệng: "Không, không cần đi bệnh viện đâu ạ.
Tin tưởng con hiểu rất rõ tình trạng của mình." Còn không hiểu rõ sao được? Dù sao đây cũng chính là thế giới cho y tạo nên, còn ai dám so sự hiểu biết với tác giả đại nhân này?
Từ khi Lý Vân Thất ý thức rằng mình sẽ sinh tồn trong thế giới này, y cũng không còn ôm quá nhiều hy vọng về việc trở về.
Làm người chính là phải biết chấp nhận thực tế a, ôm đùi nhân vật chính tài năng sau đó trở thành một tiểu BOSS tại đây mới là đạo lý.
Hiện tại y cùng Tiêu Trường Phong đều chỉ mới là học sinh trung học, chân chính đi trên còn đường xưng bá còn phải đợi đến đại học mới bắt đầu.
Dị năng gì gì đó, cũng chưa tới tay Tiêu Trường Phong, tuy nhiên, y tin tưởng thời điểm mùa hè Tiêu Trường Phong đạt được dị năng cũng không còn xa lắm.
Đối với một tên trạch nam như Lý Vân Thất mà nói, xây nên lý tưởng sống như vậy là quá đủ, y cũng không có xuyên vào làm nam chính, nên hùng tâm tráng chí gì đó, cần thiết không? Dù sao thế sự khó liệu, y chỉ sợ nếu mình nhúng tay vào sự tình của thế giới này sẽ gây nên hiệu ứng bươm bướm làm cho mọi việc đi chệch khỏi quỹ đạo vốn có.
Trước mắt, biết trước mọi việc chính là lợi thế của y, không biết còn đáng sợ hơn a.
Tiêu Trường Phong chăm chú nhìn Lý Vân Thất hồi lâu, nhìn đến mức trong lòng Lý Vân Thất run lên.
Lắp bắp hỏi: " Như thế nào, làm sao vậy?" Đừng nói nhân vật chính đã phát hiện ra cái gì đó chứ?
Mẹ Tiêu thấy vẻ mặt kinh hoảng của Lý Vân Thất liền bất mãn, chắn trước tầm nhìn của hắn, ngay lập tức mở miệng trách cứ: " Trường Phong! Không được dọa Vân Thất!"
Có lẽ lời nói của mẹ Tiêu có tác dụng, Tiêu Trường Phong yên lặng thu hồi ánh mắt.
"...!Nếu cậu ta đã không muốn tới bệnh viện, vậy để con dẫn lên phòng nghỉ ngơi trước đi." Tiêu Trường Phong dẫn đầu hướng đến phía gian phòng của mình bước vào.
Đi ngang qua Lý Vân Thất liền dùng ánh mắt ý bảo y đi theo hắn.
Lý Vân Thất cũng vui vẻ có người thay mình giải vây, vì vậy lễ phép chào hỏi cha mẹ Tiêu rồi nhanh chóng đuổi theo Tiêu Trường Phong.
Còn lại hai người lớn, cha Tiêu cầm lấy tay mẹ Tiêu bất đắc dĩ nói: " Được rồi, Trường Phong sẽ chiếu cố Vân Thất, nếu Vân Thất đã không muốn đến bệnh viện vậy đừng miễn cưỡng nó.
Em cũng đâu phải không biết Vân Thất rất ghét mùi vị sát trùng ở bệnh viện đi, ép nó đi cũng có chút quá đáng.
Nếu Vân Thất vẫn có phản ứng với tên của chính mình, kia liền đại biểu có cơ hội phục hồi trí nhớ.
Em cũng đừng quá lo lắng."
Trải qua lời cha Tiêu nhắc nhở, mẹ Tiêu cũng nhớ tới Lý Vân Thất từ nhỏ đã không thích bệnh viện, ai ngờ đến khi mất trí nhớ, vẫn như cũ rất chán ghét nơi đó.
Vì đã vào phòng trước nên Lý Vân Thất không nghe thấy lời tâm sự của cha mẹ Tiêu.
Tuy nhiên y cũng không lo có sự việc gì ngoài dự tính phát sinh.
Y chắc chắn bọn họ sẽ tiếp thu sự kiện "mất trí nhớ" này.
" Lý Vân thất!"
" A, Trường Phong gọi tớ có chuyện gì?" Lý Vân Thất mỉm cười nhìn hắn.
Tiêu Trường Phong ỷ vào ưu thế vóc dáng tốt hơn, từ trên cao nhìn xuống Lý Vân Thất vô hình gây nên một loại sức ép mang tính áp bức.
" Sau khi mất trí nhớ tính cách cũng liền thay đổi như vậy sao?" Ánh mắt sắc bén như có thể soi tận sâu vào tâm can Lý Vân Thất.
Lý Vân Thất trong lòng run lên, thế nhưng y lại quên mất cái chuyện trọng yếu này! "Lý Vân Thất" vốn rất ít cười, hơn nữa chưa bao giờ gọi thẳng tên của Tiêu Trường Phong.
Y quá vênh váo đắc ý mà sơ suất mất rồi...
Lúc này, Lý Vân Thất đã thu lại tâm trạng đắc ý tự đại, nhân vật chính được y xây dựng nên là một kẻ rất cường đại, dù là thâm tâm hay thực lực đều rất thâm sâu, chính mình nếu muốn tiếp tục ôm được cái đùi này thì phải cẩn thận từng bước từng bước nhỏ a.
" Có thể là lần đầu tiên thấy Trường Phong, tớ đã thấy Trường Phong rất quen thuộc đi."
Nhìn Lý Vân Thất cúi đầu nắm góc áo, nghi hoặc trong lòng Tiêu Trường Phong dần dần tán đi mất.
Có lẽ đây chính là đặc điểm của việc mất trí nhớ đi, đối với người đầu tiên nhìn thấy được đều sẽ sinh ra cảm giác gần gũi như chim non mới mở mắt vậy.
Chắc là hắn đã quá đa nghi rồi...
Tiêu Trường Phong chỉ về hướng cái giường, " Trước nghỉ ngơi cho tốt vào."
" Cảm ơn Trường Phong."
Ban đêm.
Lý Vân Thất bọc mình trong lớp chăn bông dày cộm nằm trên chiếc giường của nam chính đại nhân, trong đầu cao tốc xoay tròn.
Trộm liếc qua nhìn Tiêu Trường Phong nằm bên cạnh, thấy hắn đã ngủ say, Lý Vân Thất mới dám thả giọng thở dài.
Trải qua một ngày hôm nay, tình tiết đang ở chỗ Tiêu Trường Phong vẫn chưa có dị năng sấm sét.
Hiện giờ, hắn chỉ mới ở năm hai trung học, còn là một thiếu niên bình thường.
Càng về phía sau, Tiêu Trường Phong ngày càng bá đạo, thẳng đến khi trở thành cường giả của cường giả.
Học kì đầu năm thứ ba hắn sẽ có được dị năng, học kỳ sau là khoảng thời gian rèn luyện, đến kì nghỉ hè, tài năng của hắn mới bộc lộ ra.
Đại học chính là giai đoạn Tiêu Trường Phong biến mạnh, một mình có thể đảm đương một phía dị năng giả.
Một nam nhân thành công chân chính không thể thiếu dàn hậu cung khổng lồ phía sau được a.
Lý Vân Thất còn cố gắng buff Tiêu Trường Phong đến mức ai ai nhìn vào cũng sẽ đỏ mắt ghen tị, thẳng đến khi sắp kết thúc, Tiêu Trường Phong đã thu hoạch được 12 em gái khác nhau mỗi người một vẻ, chỉ còn mỗi em gái Ruth không đợi Lý Vân Thất sắp xếp xong thì y đã bị quẳng đến nơi này.
Y lần đầu nhận ra mấy cái lý thuyết xuyên qua xuyên lại, xuyên đến phi lý không ngờ lại có thật.
Nhất là y lại xuyên đúng vào tác phẩm mình là tác giả, nghĩ đến là lại thêm u sầu.
Tiêu Trường Phong cường đại tự nhiên pháo hôi bên người cũng không hề ít.
Cũng may nguyên chủ cùng tên với y nên khi đến tình tiết các pháo hôi rơi rụng dần dần để bảo vệ nam chính, y cũng không tự giác thiên vị nhân vật "Lý Vân Thất" này.
Bây giờ nghĩ lại quả thật là một quyết định sáng suốt! Lý Vân Thất này không phải nhân vật trọng yếu gì cũng chẳng phải kẻ đoản mệnh, ngược lại đi theo nhân vật chính còn được hưởng cuộc sống an bình đến hết đời.
Về sau hết thảy đều phải nhờ Tiêu Trường Phong...!Lý Vân Thất lần thứ hai xác nhận trong lòng tầm quan trọng vĩ đại của nhân vật chính mới cảm thấy có chút dịu lại, đang lúc y tính đi ngủ, Tiêu Trường Phong lại mở miệng.
"Không ngủ được?" Dù là trong bóng đêm nhưng hai mắt Tiêu Trường Phong vẫn sáng lên khiến người ta không khỏi e ngại.
" Không phải." Nhân vật chính đại nhân cũng chưa ngủ? Cho dù Lý Vân Thất không thể nhìn rõ mặt Tiêu Trường Phong trong bóng đêm nhưng theo bản năng y vẫn hướng về phía hắn mà quay người lại.
Nhân vật chính lần đầu tiên cảm thấy phiền não với thị lực quá tốt của mình, thế nhưng hắn lại thấy rõ ràng biểu tình biếng nhác trên mặt Lý Vân Thất.
Tiêu Trường Phong liền xoay người sang hướng khác, đến khi không thấy mặt Lý Vân Thất nữa mới nói: "...!Ngày mai tôi dẫn cậu đi đến trường."
...!Chính là cái này? Lý Vân Thất kinh ngạc một phen, hình như theo trong nguyên tác, cả hai cũng không quá thân thiết a? Bất quá chắc tại có một vài sự tình hiện giờ đã thay đổi đi.
Không sai, nhất định là như vậy.
Lý Vân Thất tự động tìm lý do thỏa lấp đi cái sự khác biệt này.
Nhưng sự thật có phải như vậy không, cũng chỉ có hắn tự biết.
"Vậy làm phiền cậu rồi."
"Ừ."
Nhất thời, cả hai không còn gì để nói nữa.
Đêm cứ trôi dần mang theo hai mí mắt của Lý Vân Thất cũng từ từ khép lại.
Chỉ còn một mình Tiêu Trường Phong nằm đó thì thào tự nói.
"Hôm nay là uống lộn thuốc đi?" Thậm chí trong nháy mắt hắn còn cảm thấy Lý Vân Thất có chút...!đáng yêu?
Ánh sáng ban mai luồn chiếu qua cửa sổ đã kéo rèm khiến cả gian phòng trở nên ấm áp, dễ chịu hơn rất nhiều.
Lý Vân Thất dù có làm biếng đến mấy cũng không thể chịu được độ ấm trên da càng ngày càng nóng, luyến tiếc cọ cọ chăn một chút liền ngồi dậy.
Khuôn mặt vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, lơ ngơ ngáp liền mấy cái rõ to, cũng may hiện giờ y đang trong bộ dáng thiếu niên chứ thử đặt trên bộ dáng trước kia xem, còn không phải bị chửi là ông chủ hèn hạ.
Y phục trên người vốn là bộ đồ hôm qua, bây giờ ngồi dậy, nó cũng nhăn nheo như rau khô hết rồi.
Lý Vân Thất gãi gãi đầu, bất đắc dĩ cởi áo ra.
Mặc quần áo dơ nằm trên giường nam chính không biết có làm người ta ghét bỏ hay không? Y có chút hối hận ngày đó thiết lập cho nhân vật chính tính khiết phích làm chi, hiện tại chắc chắn độ hảo cảm đối với mình bị tụt xuống rồi a.
"Cậu...!tỉnh..." Tiêu Trường Phong mới đẩy cửa ra liền nhìn thấy nửa thân trên trần trụi của Lý Vân Thất đang quay lưng về phía hắn tìm quần áo.
Chờ hắn dời ánh mắt ra chỗ khác mới nhận thấy không đúng.
Đều là nam với nhau thì có gì phải ngại chứ? Tiêu Trường Phong nhíu mày, đối với hành động của mình tạm thời không giải thích được.
Củng cố tốt lại tinh thần, Tiêu Trường Phong bắt đầu quang minh chính đại mà nhìn về cái lưng trần của Lý Vân Thất.
Hắn đưa tay gõ nhẹ vào cửa, rốt cuộc cái kẻ đang mãi tìm quần áo kia cũng chú ý tới.
Lý Vân Thất quay đầu nhìn thấy nhân vật chính đứng tại cửa, trong tay còn cầm một bộ quần áo.
Nghĩ một hồi liền nhận ra đây là cao lãnh nhân vật chính đại nhân cầm đến cho y a.
Lý Vân Thất làm bộ làm tịch hỏi một câu: " Quần áo này là...?"
" Đưa cho cậu."
Quả nhiên là cho mình! Vậy là không cần lo đến chuyện quần áo nữa nha~
" Cảm ơn Trường Phong nha!" Lý Vân Thất tiến gần vài bước, tiếp nhận quần áo trên tay Tiêu Trường Phong.
Tiêu Trường Phong tận lực che dấu những ngón tay đang khẽ run run của mình đến mức cả một người có năng lực quan sát tốt như Lý Vân Thất cũng không thể nhận ra.
Tiêu Trường Phong cảm thấy buổi sáng này mình cũng không được bình thường.
Nam nhân – có thể xinh đẹp vậy sao?
Hết chương 2..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook