Tờ giấy nhỏ mà ba cô đưa cho anh cũng đã bị Quách Phong Cửu lấy đi mất nên anh không thể chứng minh được mối quan hệ mật thiết giữa anh và Lý Y Nhiên.

Trần Tinh Húc thở dài, ánh mắt muộn phiền nhìn cô.
"Xin lỗi, đáng nhẽ anh nên đến tìm em sớm hơn, chứ không phải vào thời điểm này.

Nhưng anh đã mất kí ức, nên không thể nhớ rõ được."
Lý Y Nhiên thất thần nhìn anh.

Giờ cô mới sực nhớ đến lần bị bắt cóc của mấy tuần trước.

Quách Phong Cửu đưa cho cô một tờ giấy giống y chang với lời kể của Trần Tinh Húc.

Giờ cô mới để ý, ở phía dưới của tờ giấy đã bị cắt đi nên trông nó rất phẳng, đến cuối tờ giấy đó gửi cho ai thì không được ghi rõ.

Lẽ nào đã bị tên Quách Phong Cửu cắt đi rồi? Để chắc chắn với suy nghĩ của mình hơn, cô quay sang xác định với Trần Tinh Húc thêm một lần nữa:
"Tờ giấy đó có ghi những gì? Anh còn nhớ không?"
Trần Tinh Húc bất lực lắc đầu.


Thực sự trí nhớ của anh đã bị tổn thương khá nặng nên chẳng thể nhớ nổi được những chi tiết nhỏ ấy.

Nhưng tâm trí anh vẫn luôn khẳng định một điều, anh phải bảo vệ Lý Y Nhiên trong bất kì hoàn cảnh nào và đó cũng chính là lời cuối mà anh nghe được từ ba của cô.
Lý Y Nhiên lại tiếp tục hỏi anh: "Nếu Quách Phong Cửu gián tiếp hại chết ba tôi thì ai là người trực tiếp giết ba tôi?"
Trần Tinh Húc nghẹn ngào đáp: "Anh chưa điều tra được thông tin của kẻ đó!"
Khuôn mặt cô tỏ rõ sự thất vọng đối với câu trả lời của anh.

Tuy nhiên cuộc trò chuyện này cũng rất có ích đối với cô.

Nó giúp cô nhìn rõ được bộ mặt giả dối của Quách Phong Cửu và tiết lộ về một số bí ẩn trong cái chết của ba cô.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ réo lên làm cô giật mình.

Lý Y Nhiên lấy điện thoại ra xem.

Người gọi là Phúc Hạo sao? Bây giờ cô mới để ý đến giờ giấc hiện tại.

Đã hơn 7 giờ rồi, vậy mà cô vẫn ngồi ở nhà một người người đàn ông.

Nhan Lục Tần mà không xé xác cô mới lạ đấy.
Lý Y Nhiên sợ hãi bắt cuộc điện thoại: "Alo? Có chuyện gì vậy?"
Đầu giây bên kia vang lên một giọng nói vô cùng hoảng hốt: "Phu nhân ơi, giám đốc bị mấy tên lính đánh thuê truy sát, bị thương nặng, đang ở bệnh viện XX."
Nghe tới đây, nỗi sợ hãi của cô tăng lên gấp nhiều lần.

Khuôn mặt cô trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.

Lý Y Nhiên vội vàng cúp máy để đến bệnh viện xem tình hình của Nhan Lục Tần.
[...]
Cũng là thời điểm này nhưng lại ở một quán cơm khác.

Nhan Giai Tuệ và Võ Nhị Nam đang ngồi ăn cơm với nhau, trông rất hòa thuận.


Thực ra thì họ mới chỉ làm hòa với nhau được 5 phút thôi.

Chứ hai tiếng trước, bọn họ vẫn đang cãi nhau xem ai đúng, ai sai vì vụ kéo nhầm người của Nhan Giai Tuệ.
Sau khi cô kéo Võ Nhị Nam đến một nơi an toàn, khi quay đầu lại mới hoảng loạn vì người trước mặt không phải là Lý Y Nhiên.

Nhan Giai Tuệ tức giận chất vấn cậu:
"Tại sao lại là anh? Chị Y Nhiên đâu?"
Võ Nhị Nam bất lực nhìn cô gái trước mặt mình, "Câu này phải là tôi hỏi mới hợp lý chứ nhỉ? Là ai kéo hả? Là ai ném bom khỏi rồi cứu lộn người?"
Nhan Giai Tuệ im lặng hẳn.

Tự nhiên bị một đàn anh xa lạ mắng chửi làm cho cô cảm thấy vô cùng tủi thân, không nhịn được mà rơi nước mắt.

Giọng cô không còn hùng hổ như vừa nãy nữa, nó trở nên nghẹn ngào và tràn đầy sự buồn bã:
"Anh dám lớn tiếng với tôi! Từ nhỏ đến lớn chỉ có anh hai tôi mới dám mắng tôi thôi!!!"
Tiếng khóc của cô càng lớn hơn, thu hút những ánh mắt hóng chuyện của người đi đường.

Võ Nhị Nam hoảng loạng đến nỗi luống cuống hết tay chân, cố gắng dỗ dành cô:
"Đừng có khóc nữa, tôi đã làm gì đâu? Nín đi!!!"
Tiếng xì xầm càng vang lên nhiều hơn.

Điều này làm cho cậu có cảm giác cứ như mình là một đứa tồi tệ đang bắt nạt một em gái nhỏ tuổi vậy.


Nhưng sự thật đâu phải thế, rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện là do cô ta bày ra mà, liên quan gì đến anh?
"Ọc...!ọc...!ọc..." Tiếng réo đói này phát ra từ bụng của Nhan Giai Tuệ, có vẻ như cô ấy đã đói rồi.

Lần này cô lại càng khóc to hơn.

Không phải là vì Võ Nhị Nam lớn tiếng mắng cô, mà là do sĩ diện của cô đổ sông đổ bể hết rồi, chẳng còn gì để giữ nữa.

Tự nhiên cái bụng lại réo lên càng làm cho nỗi uất ức của cô tăng lên.

Và theo đó sự luống cuống, ngốc nghếch của Võ Nhị Nam cũng bị tăng theo.
Võ Nhị Nam buộc miệng nói đại ra những suy nghĩ của mình: "Đừng có khóc nữa! Tôi dẫn cô đến một quán ăn nhé! Cô đang đói mà, không phải sao?"
Nghe tới đây, Nhan Giai Tuệ nín hẳn luôn, không còn sướt mướt như vừa nãy nữa.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Võ Nhị Nam với đôi mắt rất nhiều ngôi sao lấp lánh, thể hiện rất rõ sự mong đợi.

"Vậy dẫn tôi đi đi! Tôi đói lắm rồi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương