Hai ngày sau, sinh hoạt của Trần Tự lại khôi phục như bình thường. Mỗi ngày hắn đều gọi điện cho Dương Đào cùng Lâm Duẫn Nhi, cùng bọn họ nấu cháo điện thoải, kể về cuộc sống của mình, các nàng cũng kể nhiều chuyện lý khú...

Còn Cố Giai thì sao, nàng đến Tương Tây học tập, theo xưởng trưởng nói, nàng hiện tại rất có tinh thân học hỏi, bất kể là trồng trà hay sản xuất, đều dụng tâm vào học.

Triệu Tĩnh Ngữ cũng không liên hệ tới, xem bài đăng của nàng, tựa hồ cùng Lương Hải Vương quay về Hong Kong.

Làm cho Trần Tự bất ngờ là Vương Mạn Ny cũng không tìm hắn gây phiền toái, làm hắn lo lắng vô ích mấy ngày.

Cuộc sống sinh hoạt buồn tẻ không thú vị, trò chơi của công ty vẫn còn trong giai đoạn sản xuất, khoảng cách thành hình vẫn còn rất lâu.

Niềm vui lớn nhất của Trần Tự lúc này là trêu đùa Michiko, tiểu thư ký này cũng quá thú vị đi, coi như nhìn nàng ngẩn người, cũng có thể khiến cười ra nước mắt.

Hôm nay, Trần Tự đang suy nghĩ nên trêu Michiko thế nào, thì mẹ hắn gọi điện tới.

"Alo, mẹ, có chuyện sao? Cái gì? Mẹ muốn tới đây, không phải mẹ còn phải trông homestay sao? Ồ, đóng cửa rồi. Vậy lúc nào mẹ tới đây để con đi đón, nửa tiếng?" Trần Tự cúp điện thoại, liền lái xe tới sân bay.

Nửa tiếng sau, Trần Tự chạy tới sân bay.

Vừa đến sân bay, đem xe đỗ lại, Trần Tự gọi cho mẹ mình.

"Alo, mẹ, con tới sân bay rồi, mẹ đang ở chỗ nào?" Trần Tự nhìn xung quanh, cũng không thấy thân ảnh mẹ mình đâu.

"Ở sau lưng ngươi." Trần Tự bị người từ phía sau đánh vào đầu một cái.

Trần Tự xoay người lại, chính là mẹ mình.

"Mẹ!" Trần Tự ôm lấy mẹ.

...

"Con trai, con đổi xe lúc nào vậy?" Ngồi trên chiếc Panamera của Trần Tự, Trần mẫu tò mò đánh giá trang trí trong xe.

"Có mấy tháng rồi." Trần Tự vừa lái xe vừa nói.

"Lại tiêu sài tiền bậy bạ, hiện tại kiếm tiền cũng không dễ dàng, con vất vả mới kiếm được chút tiền, không tiếp kiệm mà lấy vợ đi, mua mấy thứ không dùng được như này làm gì." Trần mẫu lắc đầu giận giữ nói.

Nhớ năm đó bà ly hôn với cha Trần Tự xong, trên thân cũng chẳng còn được mấy đồng, vì để nuôi dạy hai đứa con khôn lớn nên tiếp kiệm vô cùng. Coi như được Trần Tự cho một triệu, bà cũng không dám tiêu lấy một đồng. Số tiền kia, toàn bộ đều được bà gửi vào ngân hàng, đợi đến khi nào nhi tử có nhu càu bức thiết thì lấy ra dùng.

Trần Tự mở ra âm hưởng trong xe, bật một bài nhạc êm dịu, cẩn thận khuyên nhủ: "Mẹ, hiện tại con rất có tiền, với lại chiếc xe này cũng không tốn mấy đồng. Hơn nữa tiềm kiến được không phải để tiêu sao, số tiền con đưa cho mẹ là để mẹ tiêu sài, không phải tiếp kiệm. Bât kể là mẹ đem đi mua đất mua nhà hay đầu tư, hay là dùng để chi tiêu, so với gửi vào gân hàng còn tốt hơn."

"Ta một ngày cũng không tiêu được mấy đồng, hơn nữa con bây giờ ly hôn rồi, một nửa của mình còn không có, tiểu tôn tử thì càng không, ngươi như vậy làm sao có thể để ta an tâm hưởng thụ đây." Trần mẫu lắc đầu nói.

"Những số tiền kia con gửi ta đã bỏ vào ngân hàng, về sau nếu con cần tiền, có thể lấy ra ứng phó nhu cầu bức thiết, hay làm lễ hỏi cứu vợ cũng được."

Trần mẫu năm đó nếm qua cảm giác không có đồng nào trong người cũng biết nó đau khổ ra sao, hiện tại muốn cho bà thay đổi quan điểm về tiền, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.

"Con trai, con nói cho mẹ biết, con cùng Chung Hiểu Cần thật sự không còn hy vọng gì nữa sao?" Ánh mắt Trần mẫu lóe lên tia hy vọng.

Trần mẫu đối với Chung Hiểu Cần vẫn còn rất có cảm tình, trước kia Chung Hiểu Cần với tư cách con dâu hiếu kính bà không ít. Hôm nay nàng cùng nhi tử nhà minh ly hôn, điều này làm cho Trần mẫu có chút buồn rầu.

"Thật không còn hy vọng nữa rồi. Hiện tại con sống rất tốt, nàng cũng vậy." Trần Tự nhìn đèn xanh hóa đèn đỏ, dẫm phanh lại.

"Hôm nay cuộc sống của hai người giống như đường thẳng song song vậy, không có cơ hội gặp nhau." Trần Tự bình tĩnh nói.

"Như vậy sao."

Ánh mắt Trần mẫu phai nhạt xuống, xem ra con trai đã quyết ý, coi như là bà cũng không cách nào thay đổi.

"Mẹ, mẹ về sau không cần quan tâm đến cuộc sống của con, mẹ chỉ cần sống thật vui vẻ, hảo hảo khỏe mạnh, chính là nguyện vọng của con rồi. Mẹ vất vả nuôi con cả đời, đây là thời điểm mà mẹ chỉ cần hưởng phúc thôi. Nếu không phải mẹ đang kinh doanh homestay, lại sợ mẹ nhàm chán không có gì làm, thì con đã đón mẹ lên đây nghỉ ngơi rồi."

Trần Tự nhớ lại lúc còn bé, Trần mẫu đẩy mình đi bán quà vặt khắp hang cùng ngõ hẻm.

"Này, đừng nhắc tới mấy chuyện này, ta chỉ muốn hỏi một chút, đơn vị của ngươi làm có ai phù hợp không, lớn tuổi một chút cũng được. Chỉ cần hai người các ngươi thật tâm yêu nhau, mẹ đều đồng ý." Trần mẫu hiển nhiên muốn nhanh chóng có cháu bồng.

"Có thì có đấy, nhưng không phải gu con thích." Trần Tự ăn ngay nói thật.

"Ai ôi! ! ! Ngươi bây giờ còn kém cá chọn canh nữa à, ngươi đã lớn tuổi như vậy, không kết hôn không được, đừng có hợp hay không hợp. Nếu không, ngươi còn ở chỗ nào tìm được người nguyện ý gả cho mình."

Trần mẫu nghe vậy liền sốt ruột thay nhi tử, đã ba mươi rồi, còn không vội đi, nếu lớn tuổi hơn một chút, chỉ sợ chỉ tìm được thiếu phụ một đời chồng.

Tuy nói thiếu phụ không có gì không tốt, tối thiểu nhất hiểu lòng ngừi, nhưng mà nói với hàng xóm cũng không dễ nghe, hơn nữa nhi tử làm việc ở đài truyền hình đấy, không sợ người khác chê cười sao.

Trần mẫu âm thầm lo lắng, muốn khuyên nhủ nhi tử, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

"Mẹ, người yên tâm đi, sớm muộn gì con cũng mang về cho mẹ nàng dâu xinh đẹp."

Trần Tự nghĩ tới Dương Đào cùng Duẫn Nhi, khóe miệng không tự giác nhếch lên.

Duẫn Nhi còn là nguy hiểm, dù sao hai người đều khác quốc gia, cách nhau cũng xa, cuối cùng cũng không biết có thể thành hay không. Nhưng đối với Dương Đào, Trần Tự vẫn còn nắm chắt đấy.

"Nhi tử, có rồi?" Trần mẫu hưng phấn nói.

"Đúng vậy a." Trần Tự cười nói.

"Bạn gái con ở chỗ nào? Mang về nhà cho mẹ xem chút, rút cuộc là cô nương dạng gì, tính cách được không, gia đình bên kia có yêu cầu gì?" Trần mẫu nghe được Trần Tự có bạn gái, không khỏi liên tiếp đặt câu hỏi, hận không thể để hắn chở mình đến nhìn.

"Nàng đang làm việc ở Bắc Kinh, tạm thời không có ở Thượng Hải." Trần Tự lúc này có chút nhớ đến Dương Đào.

"Bắc Kinh? Ngươi có phải gạt ta hay không, muốn an ủi?" Trần mẫu hoài nghi con mình thật chất không có bạn gái, nói vậy để an ủi lão thái bà này mà thôi.

"Sao có thể chứ! Được rồi, đừng nói đến mấy chuyện này nữa, mẹ đói bụng rồi phải không, con mang mẹ đi ăn ngon." Trần Tự đem xe quay đầu, hướng về một quán ăn nổi tiếng Thượng Hải.

...

Quán cơm Tư Gia ngon không thôi, đến cả người có yêu cầu cao đối với thức ăn như Trần mẫu cũng phải khen không dứt lời. Đương nhiên, giá cả cũng không hề rẻ. Hai người chỉ kêu bốn món đồ ăn, liền sài hơn nghìn, cái này còn không có rượu, nếu có rượu thì càng thêm đắt.

Cơm nước xong xuôi, Trần Tự dẫn Trần mẫu tới trung tâm thương mại dạo một vòng, mua cho lão thái thái vài bộ y phục cùng giày. Thời điểm mặc thử, Trần mẫu còn cười hì hì đấy, nhưng khi nhìn thấy giá, sắc mặt lập tức thay đổi, muốn kéo Trần Tự rời khỏi cửa hàng, nói sao cũng không mua.

Cũng may Trần Tự quyết định thật nhanh, quẹt thẻ thanh toán, mang theo y phục cùng quần áo rời đi.

Đối với chuyện này, một người tiết kiệm đã quen như Trần mẫu cũng phải lẩm bẩm vài câu, Trần Tự không có biện pháp, chỉ có thể vừa đi vừa cười khổ mà thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương