Ngày hôm sau, Vương Mạn Ny được nghỉ, nàng vốn muốn ước hẹn Lương Chính Hiên ra ngoài, nhưng đối phương nói vẫn còn chuyện làm ăn, không có thời gian rảnh, bảo này tìm khuê mật đi dạo phố.
Vương Mạn Ny thất lạc một mình đi trên đường, nàng ngoài ý muốn tiến vào một quán cà phê, phát hiện lão bản kia là bạn trai cũ của nàng tên Khương Thần, cảm thấy lúng túng nàng vội mua một ly cà phê, sau đó cùng bạn trai cũ trò chuyện hai câu, liền chạy.
Vương Mạn Ny cầm cốc cà phê trên tay, mong muốn tìm được sự an ủi từ bằng hữu, liền liên lạc cho khuê mật Cố Giai cùng Chung Hiểu Cần, biết cả hai đều rảnh, liền hẹn nhau ở nhà Cố Giai nói chuyện phiếm.
Trong nhà Cố Giai, Cố Giai mới từ Tương Tây trở về, ngồi cùng Chung Hiểu Cần cùng Vương Mạn Ny trên ghế sopha trò chuyện.
"Ly cà phê này ngươi mua từ quán cà phê của bạn trai cũ mở sao?"
Chung Hiểu Cần thiếu chút nữa phun cà phê từ trong miệng ra, nữ tử sợ nhất đụng phải loại tình cảnh này, bạn trai cũ còn sống tốt hơn mình. Đây chẳng phải làm cho người ta lúng túng rồi sao?
"A? Mạn Ny, chính là người ngươi chia tay vào ba năm trước?"
Cố Giai bắt đầu bật chế độ hóng chuyện lên, hiện tại về mấy chuyện phương diện tình cảm nàng đặc biệt cảm thấy hứng thú.
"Cũng có phải chuyện gì đại sự, bất quá chỉ là bạn trai cũ mà thôi, các ngươi có cần hóng như vậy không?"
Rõ ràng Vương Mạn Ny đến đây để tìm sự an ủi, nhưng biểu hiện của nàng lại không thèm để ý đến chút nào.
"Nói một chút đi, ta cùng Giai Giai muốn nghe chuyện xưa a." Chung Hiểu Cần kéo tay Vương Mạn Ny, tràn đầy tò mò.
Vương Mạn Ny vách chân lên đùi, tay trái ôm trước ngực, tay phải sờ lên cằm, cười cười nhìn hai người nói: "Thật muốn nghe?"
"Muốn nghe, muốn ghe, ngươi nói cho chúng ta biết đi." Chung Hiểu Cần liền vội vàng gật đầu.
"Vậy ta chỉ nói một chút thôi. Thời điểm hai chúng ta quen nhau, ta đã là nhân viên ở cửa hàng được hai năm, khi đó hàng cấp cao, thật sự là quá xa xỉ. Khách hàng tới mua, là kẻ có tiền thật sự, nhìn bọn họ tiêu tiền như nước, mua đồ không cần nhìn hóa đơn, ai chẳng bị ảnh hưởng. Chính là đoạn thời gian đó, nàng bị ham muốn hưởng thụ vật chất tẩy não, tâm tình bị bóp méo."
"Thấy kẻ gắp có tiền hơn, ta liền cảm thấy Khương Thần, chính là vị bạn trai cũ của ta không biết kiềm tiền. Không thể mua cho ta hàng hiệu, không thể cung cấp cho ta cuộc sống sinh hoạt xa hoa, bởi vậy liền chia tay."'
Mặc dù Vương Mạn Ny chủ động chia tay, nhưng cho tới hôm nay nàng cảm giác mình không làm sai điều gì. Chỉ là nhìn thấy bạn trai cũ mở quán cà phê, trong nội tâm nàng có chút khó chịu, giống như nàng có mắt không tròng vậy.
"Đúng không, bất quá đây cũng không phải lỗi của ngươi, nam nhân không thể cho nữ nhân được cuộc sống mình yêu thích, vậy tính là nam nhân cái gì."
Chung Hiểu Cần ly hôn xong, đối với phương diện này càng hiểu thấu triệt, tuy rằng ngẫu nhiên cũng nghĩ lại thời gian sống chung với Trần Tự, nhưng cũng càng ngày càng ít đi. Nàng còn cảm thấy hai người ly hôn muộn, làm trễ nại thanh xuân của mình, nếu không sớm càng tìm được kẻ có tiền, đổi được nam nhân ưu tú.
Cố Giai bất động thanh sắc nhìn Chung Hiểu Cần, cảm thấy bạn học cũ, khuê mật của mình đã thay đổi, trở nên quá thật, quá vật chất rồi.
"Tuy nhiên ta cũng không cảm thấy hối hận, thứ ta cần, là một người có thể đứng ở phía trước, dẫn ta lên. Không phải là người đi ở phía sau ta, mua quần áo hay gì." Vương Mạn Ny kiêu ngạo nói.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đều cho rằng mình so với nữ tử khác cũng không kém hơn điều gì, vì sao người khác ăn ngon mặc đẹp, nàng lại vất vả khổ cực như vậy.
Thời điểm nàng hơn hai mươi, trong nội tâm càng nghĩ nhiều thêm, nàng muốn dùng thân thể của mình, mỹ mão của mình, đổi lấy tấm vé bước vào giới thượng lưu.
"Thế nhưng mà, đó mới là sinh hoạt của người bình thường, không phải là sinh hoạt trong mấy bộ truyện, không phải phim điện ảnh, trên đời không có nhiều hoàng tử như vậy, cũng không phải hoàng tử nào cũng thích cô bé lọ lem." Cố Giai nhịn không được đả kích Vương Mạn Ny.
"Ai nói hoàng tử không có, Lương Chính Hiên không phải sao? Mạn Ny, ngươi đừng uổng phí thời gian!" Chung Hiểu Cần phản bác.
Cố Giai vẫn cảm thấy Vương Mạn Ny cùng Lương Chính Hiên không hợp đôi.
Nhưng hai người này giống như bị quỷ che mắt rồi, nàng cũng không tiện nói nhiều.
"Mạn Ny, ngươi bây giờ vẫn còn hoàn toàn nắm giữ được Lương Chính Hiên sao."
Không nghĩ tới Chung Hiểu Cần ly hôn rồi vẫn còn ngây thơ như vậy, cho rằng Vương Mạn Ny có thể thay đổi một tên Hải Vương bốn mươi tuổi.
"Ta tin tưởng vào bản thân mình. Nếu như bỏ lỡ Khương Thần, bỏ lỡ hạnh phúc bình thản, như vậy ta sẽ dũng cảm tiến tới, truy cầu cuộc sống mình muốn Mạn Ny dũng cảm, cam đảm tiến tới, không sợ khó khăn!"
Không nói như vậy, còn có thể làm sao, hiện tại răng rớt ra, cũng phải cố mà nuốt vào trong bụng.
"Tin mình không sai, tuy nhiên..." Cố Giai cuối cùng vẫn không đem câu nói đắc tội người khác nói ra.
"Giai Giai, hành lý đặt ở đây nhé." Trần tỷ đem hành lý bỏ vào phòng khách.
"Giai Giai muốn đi công tác sao?" Chung Hiểu Cần hỏi.
"Đi xưởng trà Tương Tây, hiện tại nhà xưởng vừa mới bắt đầu, không thể thiếu ta được. Nếu như ta đã lựa chọn con đường này, vậy phải dùng hết sức mình vùi đầu vào làm. Ta hiện tại đã biết, cho dù ở trong giới phu nhân, cũng không có cơ hội kiếm tiền." Sự tình xưởng trà lần này giúp Cố Giai triệt để nhìn nhận rõ bản thân, nhận ra giới phu nhân là gì.
"Vậy tiệc trà trong nhóm ngươi không đi nữa?"
Chung Hiểu Cần cảm giác có chút đáng tiếc, Cố Giai vì để gia nhập giới phu nhân, tốn không ít công sức, cũng bỏ vào không ít của cải.
"Không đi, ta muốn dựa vào năng lực của mình một lần nữa bắt đầu." Cố Giai lắc đầu.
Nhìn Cố Giai muốn dựa vào mình để tiến lên, Vương Mạn Ny bội phục không thôi, thế nhưng nàng làm không được, nàng không có tiền vốn như Cố Giai, chịu không nổi thất bại.
Cùng khuê mật nói chuyện phiếm xong, tâm tình Vương Mạn Ny tốt hơn rất nhiều.
Ba người trò chuyện với nhau, uống cà phê xong, liền chia tay. Vương Mạn Ny nghĩ đến tấm thẻ hội viên câu lạc bộ thể hình, quyết định đi rèn luyện sức khỏe một chút. Người đã đến ba mươi, hạng mục chỉ tiêu thân thể dần xuống dốc, nàng không muốn bản thân gả vào nhà phú hào, chưa kịp hưởng thụ liền tráng niêm mất sớm.
Câu lạc bộ thể hình ngay trên cửa hàng Mễ Tây Á, bình thường nàng tan cả cũng dễ dàng lên luyện tập.
Từ khi có thẻ hội viên, Vương Mạn Ny thường xuyên đến câu lạc bộ này, không những được rèn luyện thân thể, còn có nhiều tiểu ca ca anh tuấn ở chỗ này tập thể hình, bọn họ cũng tiếp cận nàng rất nhiều. Lấy cứ nàng giống minh tinh nào đó, muốn làm quen một chút.
Thật buồn cười, nếu bản thân là minh tinh, còn cần tìm lão nam nhân làm gì, tìm phú nhị đại không phải ngon hơn rồi sao?
Đối với chuyện này, Vương Mạn Ny chỉ cười cười, hơn nữa còn cự tuyệt cái cớ của bọn hắn.
Vương Mạn Ny đi tới đại sảnh, đưa cho nhân viên một tâm thẻ hội viên, nhận lấy chìa khóa, nhận lại thẻ.
Cầm lên chài khóa, Vương Mạn Ny tiến vào phòng thay đồ nữ, sau đó thay xong quần áo, lúc đi ra ngoài nhìn thấy được một nam nhân quen thuộc lại khiến nàng đau đầu- Trần Tự.
Nói thật, thời điêm nhìn thấy Trần Tự, Vương Mạn Ny muốn về đấy.. Nàng hiện tại có chút sợ hắn, mỗi lần gặp được Trần Tự, tựa hồ liền gặp phải sự tình không tốt. Hơn nữa đại đa số tình huống, đều cho nàng lúng túng cùng xui xẻo.
Nhưng khi nàng nhìn thấy Trần Tự cùng một mỹ nữ có dáng người thật tốt nói chuyện phiếm, liền bỏ đi tâm tư rời đi. Chỉ cần không cùng Trần Tự gặp mặt, liền không sao cả. Nếu như vội vàng ly khai, giống như mình sợ hắn vậy.
Vương Mạn Ny hạ quyết tâm, hơn nữa đã bắt đầu rèn luyện cơ thể.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook