Thời điểm Lương Chính Hiên đang vui vẻ, Vương Mạn Ny cầm lấy điện thoại ngẩn người.
Sau khi Lương Chính Hiên cúp điện thoại của nàng, nàng lại gọi qua, nhưng hiện lên thông báo thuê bao. Liên tưởng đến lời nói lúc trước của Trần Tự, nàng không cần nghĩ cũng biết Lương Chính Hiên đang bận chuyện gì. Không phải cùng bạn gái ăn cơm thì đi dạo phố, thậm chí là hai người đang xx cũng nên...
Nghĩ tới đây, Vương Mạn Ny chỉ muốn khóc. Hóa ra chủ nghĩa không kết hôn, sinh hoạt lãng mạn đều là gạt người.
Lương Chính Hiên hắn đã có hôn thê rồi, đương nhiên không có khả năng kết hôn với tiểu tam Vương Mạn Ny. Hai người lúc lãng mạn thì lãng mạn, nhưng mà thua lỗ chính là Vương Mạn Ny, mấy cái túi xách cùng vòng cổ cũng không mua được tuổi trẻ của nàng.
"Vương Mạn Ny à Vương Mạn Ny, ngươi chính là đồ ngốc a." Vương Mạn Ny thì thào lẩm bẩm.
Vương Mạn Ny thật sự muốn ứa ra nước mắt, nàng cũng không biết hiện tại nên làm thế nào. Nếu vạch trần Lương Chính Hiên, cùng hắn chia tay, bản thân thứ gì cũng không chiếm được, nhưng cứ tiếp diễn như vậy, giống như cũng không có chỗ tốt gì.
"Đều tại Trần Tự!"
Nghĩ đến Trần Tự, Vương Mạn Ny tức giận không thôi. Nếu không phải do Trần Tự, nàng cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy, nàng có thể tiếp tục làm nữ nhân hạnh phúc, có bạn trai là phú hào, thật tốt!
"Đúng, ta coi như không biết, dù sao Chính Hiên cũng chưa nói, có lẽ Trần Tự nhìn lầm rồi, hoặc là hắn muốn chia rẽ ta cùng Chính Hiên. Không sai, chính là như vậy, ta coi như không biết."
Vương Mạn Ny quyết định lại kẻ câm tên mù, nàng thật sự không muốn mất đi Lương Chính Hiên, đây là cơ hội tốt nhất trong vòng mấy năm qua, có thể cho nàng nhảy lên giai cấp phù hào, nàng tuyệt đối không thể nào từ bỏ.
Tự mình thôi miên lấy mình, Vương Mạn Ny lần nữa khôi phục dáng cười, nàng lại biến thành cô gái tài giỏi khôn khéo, xinh đẹp động lòng người.
Thời điểm Vương Mạn Ny quay lại cửa hàng, liền nhìn thấy Trần Tự cùng Michiko rời đi.
"Trần Tự, ngươi muốn đi?" Trên mặt Vương Mạn Ny vẫn là nụ cười giả dối.
"Ừ, mua xong rồi." Trần Tự cầm lên túi quà trong tay, đưa cho Mạn Ny nhìn nhìn.
"Đúng rồi, vừa rồi ta đã gọi điện qua, hắn hôm nay đều ở cùng khách hàng đàm phán, ngươi, có, lẽ, nhìn, lầm, người, rồi!" Câu cuối cùng, Vương Mạn Ny thu hồi nụ cười, nhấn mạnh từng chữ.
"Vậy sao?" Trần Tự cũng hiểu ra, hắn cười cười: "Vậy thì tốt, ta không phải sợ ngươi chịu thiệt sao? Vậy chúc ngươi hạnh phúc. Không quấy rầy ngươi làm việc nữa, chúng ta đi đây, bye bye"
Vương Mạn Ny mỉm cười nhìn hai người Trần Tự rời đi, chờ bọn hắn đi rồi, nụ cười trên mặt nàng biết mất, trên gương mặt trắng nõn hiện lên vẻ sương lạnh.
...
"Ca ca, vị Vương Mạn Ny kia là bằng hữu của ngài sao?" Michiko ngồi trong xe hỏi.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, Michiko rút cuộc cũng không nhịn được tâm tình tò mò của mình, mở miệng ra hỏi thăm quan hệ hai người.
'Chẳng lẽ Vương Mạn Ny chính là vợ trước của lão bản? Nếu không hắn làm sao làm mấy loại chuyện nịnh hót như vậy?' Trong đầu Michiko liền nghĩ ra đống chuyện bát quái, nàng đối với quan hệ hai người sinh ra hứng thú mãnh liệt.
"Không phải, nàng là khuê mật của vợ cũ của tôi, trước kia thúc vợ tôi li dị." Trần Tự nói ra.
'A! Đây chính là tâm cơ của nam nhân sao? Thật đáng sợ, hiện tại lão bản khẳng định đang rất đắc ý, có thể làm cho người mình ghét không được vui vẻ là một thú vui' Trong lòng Michiko thầm hô tiểu nhân, bộ dạng sợ sệt không thôi.
"Cô nhìn tôi như vậy làm gì, đừng có suy nghĩ lung tung, cẩn thận tôi chỉnh đốn cô!" Trần Tự nhìn bộ dạng của Michiko, liền biết não nàng lại đang suy nghĩ lung tung.
"Vâng." Michiko ngoan ngoãn nói.
Michiko không quấy rầy Trần Tự lái xe, chỉ lẳng lặng ghé sát bên cạnh hắn, ngửi mùi thơm cơ thể, cũng đã làm nàng rất vui vẻ.
Đi dạo phố xong, mua sắm xong, thời gian đã đến tốt. Trần Tự mang theo Michiko ăn một bữa, sau đó đưa nàng về nhà.
Trần Tự cũng không đi chơi nữa, mà quay về nhà, hắn bây giờ rất bận. Buổi tối cùng Dương Đào nói chuyện phiếm, sau đó cùng Duẫn Nhi ở Seoul nhắn tin, có thể nói hắn vừa vui vẻ vừa đau khổ.
Không chỉ thế, bây giờ bất kể là tiết mục trong đài hay dự án ở công ty đều cần hắn quan tâm, điều này hận hắn không thể chia mình thành hai khúc, một người có chút làm không nổi.
Thời gian ngủ mỗi ngày đều giảm bớt, tuy rằng tố chất thân thể rất tốt, làm việc lâu dài cũng không sợ đột tử gì đó, nhưng mà cái loại tình huống này cũng không ai dám chắc chắn a.
Tuy rằng thời gian rất bận rộn, nhưng Trần Tự vẫn dành ra một chút thời gian đọc sách.
Bất kể là sách trung hay nước ngoài, quản lý hay giải trí, hắn đều dụng tâm đi đọc. Đây là cách con người có thể tăng lên thực lực bản thân của mình.
Hiện tại Trần Tự đọc sách đều liên quan đến ngành sản xuất game. Trước kia hắn chỉ là người chơi, nhiều tình huống bên trong còn chưa hiểu rõ lắm, hiện tại mở một công ty sản xuất game, không hiểu thấu đáo thì không được.
Sau khi một tựa game ra mắt, liền phát sinh ra rất nhiều vấn đề.
Ví dụ như chính sách nhà nước về các tựa game 18+, hay có một ngày có đối thủ khác nhảy vào cạnh tranh, hạ giá,....
Ngoài ra còn có vấn đề trong ngành, ví dụ như vấn đề an ninh mạng, người dùng bị đánh cắp thông tin cá nhân, vấn đề bản quyền sở hữu bị xâm phạm, hay bị hacker tấn công sever, hoặc đột ngột vi phạm quyền sở hữu trí tuệ của một số trò chơi không phổ biến, nếu như gặp phải, nếu trò chơi của ngươi không nổi tiếng thì thôi, nhưng nếu như nổi tiếng, thì chúc mừng ngươi, thường xuyên được lên tòa hỏi chuyện.
Quan trọng nhất là rủi ro thị trường, chẳng hạn như rủi ro về lợi nhuận của trò chơi, hay không đủ kỹ thuật khai phá sản xuất trò chơi, vấn đề phát hành, vấn đề với cách kênh phân phối thứ ba,.....đầy đủ các loại vấn đề có thể xuất hiện. Nếu như không phải Trần Tự biết rõ mấy thứ IP này có thể kiếm tiền, thì cả đời hắn cũng không dám đụng vào, đi ngu một bước, chính là thua đến cái quần đùi cũng không còn.
Nếu như có thể, hắn thật sự muốn ôm đùi của Tencent, bởi vì cái đùi này rât to nha. Chỉ cần ôm lấy, ôm khỏe, ôm tốt, bằng vào năng lực hút IP triển vong, thật sự nằm không cũng kiếm tiền. Đáng tiếc, đùi của Tencent không dễ ôm, hơn nữa yêu cầu lại nhiều, sợ là chưa ôm xong, đã bị Tencent mua lại, hơn nữa cũng không được mấy đồng.
Về rủi ro tài chính, Trần Tự tạm thời không cần phải lo lắng, hắn hiện tài còn chưa định nhảy vào ngành công nghiệp AAA (Công nghiệp trò chơi điện tử), lấy ra mấy trăm triệu sản xuất trò chơi, nghĩ đến mấy trò chơi mình đang sản xuất không có chút nào mạo hiểm, như vậy sự tình kiếm tiền đại khái đã nắm chắt, chờ sau khi trò chơi ra mắt, khiến thị trường hài lòng, lúc đó có thể tự mình sản xuất trò chơi riêng, như Pubg cùng trò chơi vạn người mê 'Black Myth: Wukong'. Hắn đã thèm rất lâu rồi.
Ngoài trừ những rủi ro trên, chẳng hạn như thiếu nguồn nhân lực nhân viên cũng là chuyện cần Trần Tự phải suy tính. Hiện chưa rõ những kỹ sư dưới tay, có thể làm ra tựa game tốt hay không, có mấy người có thể phù hợp với chiếc lược của công ty, cần đào thải bao nhiêu, người mới tuyển vào có hòa hợp với công ty được không, đều là một vấn đề quan trọng.
Dựa vào nội tâm Trần Tự mà nói, hắn hy vọng có thể cùng người mình cùng nhau tiến bộ đi tranh giành thiên hạ, cùng nhau kiếm tiền, không muốn đuổi bất kỳ ai cả.
Hắn hy vọng mình vừa có thể kiếm tiền, vừa có được danh tiếng tốt, ở trong nội tâm nhân viên công ty, cũng không phải là một vị lão bản hút máu. Nếu như có thể, hắn thậm chí nguyện ý lấy nửa phần lợi nhuận chia cho mọi người. Tuy rằng cảnh giới của hắn còn chưa đến được như Lục tổng, nhưng hắn nguyện ý hướng về phương diện kia nỗ lực.
Trở thành một công ty giống như Google, cũng không phải là điều không thể.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook