Trần Tự cùng Michiko đi dạo trung tâm thương mại một vòng, sau đó rời đi, tiếp theo, Trần Tự mang theo Michiko tới Mễ Tây Á.
Lẽ ra sự tình của Vương Mạn Ny không có quan hệ gì tới hắn, nhưng hai người dù sao cũng quen biết nhau, nàng bị cặn bã nam lừa, mình không nói với nàng một tiếng cũng không tốt lắm.
"Tiên sinh, ngài khỏe, hoan nghênh đến Mễ Tây Á."
Trước cửa ra vào, nhân viên tiến hành chào hỏi.
"Ồ, ngươi là quản lý Đại Tây đi."
Trần Tự nhận ra nhân viên tiếp khách, chính là người trước kia phục vụ qua cho hắn.
"Tiên sinh, ngài khỏe, tôi là Đại Tây, thật cao hứng vì ngài phục vụ."
Đại Tây tuy rằng không nhớ nam nhân trước mặt là ai, nhưng mà có thể được khách hàng nhớ kỹ, liền vui vẻ đấy. Đương nhiên, nếu vị khách hàng nam nay có thể mua vài thứ xa xỉ, vậy thì càng tốt.
"Đúng rồi, có Vương Mạn Ny ở trong cửa hàng không?"
Trần Tự quét mắt nhìn một vòng, tựa hồ không nhìn thấy Vương Mạn Ny.
Nụ cười của Đại Tây có chút cứng ngắc, tình huống gì đây, mang theo mỹ nữ bên cạnh, còn tới tìm Vương Mạn Ny, hắn không sợ bạn gái mình ghen sao?
"A...Nếu như ngài muốn tìm nàng, để ta kêu nàng tới đây."
Đại Tây dù sao cũng là nhân viên tiêu biểu, biến hóa thay đổi chỉ trong nháy mắt, nếu như không phải cẩn thận quan sát, căn bản không phát hiện ra được.
Đại Tây cúi đầu lui xuống, cũng không lâu lắm, Vương Mạn Đi đi tới.
"Trần Tự?" Vương Màn Ny nhìn thấy hắn cùng Michiko tay trong tay đứng ở trong cửa hàng, có chút kinh ngạc.
"Vương Mạn Ny."
Trần Tự nhiệt tình vẫy tay chào hỏi.
"Tình huống gì đây, mới tìm bạn gái mới à?"
Vương Mạn Ny bị vẻ đẹp của Michiko làm cho kinh diễm, nữ tử có dung mạo xinh đẹp như vậy, là bạn gái của Trần Tự sao, nàng có chút không dám tin.
"Không phải, chỉ là một người bạn của ta."
Nghe được Trần Tự phủ nhận, Michiko dẩu miệng, có chút không vui.
Vương Mạn Ny hồ nghi nhìn hai người, suy đoán quan hệ của bọn họ, thân mật như vậy nhưng không phải là tình lữ, cái này nói ra ai mà tin. Tuy nhiên bọn hắn có quan hệ thế nào, cùng Vương Mạn Ny nàng không liên quan, nàng cũng không muốn quản, lần trước còn tưởng Trần Tự có tình ý với Cố Giai, xem ra bản thân đã đoán sai.
"Ngươi tới tiệm tìm ta có chuyện gì?" Vương Mạn Ny hỏi.
"Ta cùng bằng hữu tới đây mua sắm, nàng muốn mua chút quần áo, ngươi tham mưu cho nàng vài bộ." Trần Tự nói ra.
"Vậy được, cảm ơn ngươi, Trần Tự, không nghĩ tới ngươi còn kéo khách hàng đến cho ta." Vương Mạn Ny cười nói.
Trần Tự cười cười, không nói gì.
"Xin chào phu nhân, người họ gì, ta là nhân viên tiêu thụ của Mễ Tây Á, Vương Mạn Ny." Vương Mạn Ny tự giới thiệu mình.
"Ta là Shibata Michiko." Michiko có chút không vui nói.
"Ân, Michiko phu nhân, ngài là nhân sĩ nước ngoài sao?"
Nghe thấy tên của Michiko, Vương Mạn Ny có chút giật mình hỏi.
"Đúng vậy, nhà ta ở Tokyo." Michiko gật đầu.
"Michiko nếu là nhân sĩ của Tokyo, hẳn cũng nghe qua đại danh Mễ Tây Á chúng ta, tiệm chúng ta..."
Vương Mạn Ny đùng đùng nói không ngớt giới thiệu lịch sử của Mễ Tây Á cho Michiko nghe, thổi phồng một mảng.
Michiko dưới sự giới thiệu của Vương Mạn Ny, rất nhanh đắm chìm trong nhãn hiệu, đối với trang sức cùng quần áo ở đây liền tỏ ra hứng thú.
"Nói ví dụ như chiếc vòng cổ bảo thạch này, rất thích hợp với làn da trắng nõn của phu nhân Michiko."
Vương Mạn Ny từ trong tủ trưng bày, lấy ra một chiếc vòng cổ ngọc bích.
"Oa, thật xinh đẹp."
Mặc kệ nữ nhân bao nhiêu tuổi, đều ưa thích mấy thứ này. Dưới ánh sáng bóng loáng của trang sức, các nàng đều không có sức chống cự.
Trần Tự phát hiện chiếc vòng cổ này có chút quen mắt, hình như Vương Mạn Ny đã từng mang qua, "Vương Mạn Ny, ngươi hình như cũng có một chiếc như vậy phải không"
"Không sai, là Lương Chính Hiên tặng cho ta." Vương Mạn Ny nhắc đến tên Lương Chính Hiên, trên mặt liền lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Nghe được cái tên Lương Chính Hiên, Michiko đang cầm lấy vòng cổ liền ngừng lại động tác, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Vương Mạn Ny.
"Lương Chính Hiên nha, hắn đối với ngươi rất tốt, vòng cổ mắc tiền như vậy, nói tặng liền tặng: "Trần Tự mỉm cười nói.
Vừa nhắc đến bạn trai mình, Vương Mạn Ny liền ưỡn thẳng ngực, đầu như muốn ngẩng lên trời, nàng có chút tự hào nói: "Lương Chính Hiên rất có tiền, một cái vòng cổ, đối với hắn không thấm vào đâu."
Trần Tự cầm lấy vòng cổ trong tay Michiko, nhìn nhìn, quái khí nói: "Ngươi cùng Lương Chính Hiên quen lâu chưa?"
"Ngươi sao hôm nay lại hỏi mấy chuyện này?" Vương Mạn Ny cảm giác Trần Tự có chút kỳ lạ, bất quá mấy chuyện này cũng không có gì bí mật ,cũng không cần phải giấu, vì vậy gật đầu nói: "Chúng ta cũng quen nhau được mấy tháng rồi."
"Mấy tháng sao? Vậy có chuyện này, ta nói ra ngươi không nên kích động nha." Trần Tự nhìn Vương Mạn Ny chậm rãi nói.
Vương Mạn Ny run lên, có dự cảm chẳng lành, nàng chần chờ hỏi: "Chuyện gì?"
"Mấy tiếng trước, ta cùng Michiko đi dạo, nhìn thấy một người rất giống Lương Chính Hiên." Nói đến đây, Trần Tự nhìn nhìn Vương Mạn Ny, phát hiện hai tay của nàng nắm chặt, mu bàn tay có chút trắng bệch, ''Ta phát hiện hắn cùng một nữ nhân đi lại rất gần, nữ nhân kia rất đẹp, hơn nữa còn nghe nói đã quen nhau bảy năm, còn đính hôn, thời điểm quay về Hong Kong sẽ kết hôn."
"Ngươi nhìn lầm rồi phải không, đúng, ngươi nhất định nhận lầm người, Lương Chính Hiên không có bạn gái." Nụ cười của Vương Mạn Ny biến mất, khóe miệng bất tri bất giác co rúm lại, ánh mắt dường như mấy đi tiêu cự.
"Có lẽ vậy, bất quá ta nghĩ chúng ta dù sao cũng là bạn bè, ta không muốn ngươi bị lừa a." Trần Tự từ chối cho ý kiến.
Thân thể Vương Mạn Ny có chút run rẩy, trên mặt nàng hơi chút tái đi, tiếng nói có chút khàn khàn: "Trần Tự, ngươi ở chỗ này dạo một vòng, ta có chút không thoải mái, sẽ không chiêu đãi ngươi được nữa."
Vương Mạn Ny nói xong, liền nhanh rời khỏi hai người Trần Tự, sau đó đi tìm Đại Tây, nói gì đó, sau đó rời khỏi cửa tiệm.
Michiko ở một bên ăn dưa no bụng, kết hợp với tin tức nàng vừa nghe được, tựa hồ nhận ra nữ nhân này bị cặn bã nam lừa, thực thảm nha, tuy nhiên lão bản vì sao nói chuyện này ra, nàng có chút không rõ.
Vương Mạn Ny đi rồi, Đại Tây tự mình đi tới giới thiệu, Trần Tự liền đem vòng cổ Michiko vừa ý đưa cho nàng.
Trong lúc tính tiền, Trần Tự thuận tiện thêm Wechat của Đại Tây.
Sau khi thêm hảo hữu xong, Trần Tự nhìn thấy được ID của Đại Tây là ---'Chỉ có cô đơn'.
Nói đến Vương Mạn Ny, sau khi xin nghỉ, nàng liền rời khỏi cửa hàng, gọi điện cho Lương Chính Hiên.
"Alo, Chính Hiên, ngươi đang ở đâu vậy?" Vương Mạn Ny bình phục tâm tình, ôn nhu hỏi.
"A, ta đang cùng một người bạn nói chuyện kinh doanh, làm sao vậy?"
Ở trong phòng khách sạn, Lương Chính Hiên nhìn Triệu Tĩnh Ngữ đang trong phòng tắm, nhỏ giọng nói ra.
"Sao giọng ngươi nhỏ như vậy, không làm phiền ngươi chứ?" Vương Mạn Ny cười lớn nói.
"Bảo bối, bên này ta có chút bận, tí nữa gọi lại cho ngươi."
Lương Chính Hiên nhìn Triệu Tĩnh Ngữ sắp đi ra, liền vội vàng cúp máy, sau đó tắt nguồn.
"Lão bà, nhanh lên ,ta chịu không nổi rồi."
Lương Chính Hiền nhìn thân ảnh trắng mềm mềm của Triệu Tĩnh Ngữ, thúc nàng mau lên giường.
"Chết đi, lâu không gặp, toàn nghĩ đến mấy chuyện này."
Ngoài miệng Triệu Tĩnh Ngữ nói như vậy, nhưng trong nội tâm lại khác biệt, nàng như người mẫu đi tới, một tay chống nạnh, dụ hoặc cực kỳ đi tới bên cạnh Lương Chính Hiên.
Sau khi điên đảo một phen, Lương Chính Hiên không khỏi nghĩ đến, sau khi trải qua nhiều loại hoa dại, cảm giác hoa nhà vẫn thơm hơn một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook