Ngày hôm sau, Trần Tự tự mình đưa tiễn Dương Đào ra sân bay, trong sân bay, Dương Đào khóc lóc không thôi, thiếu chút nữa làm trễ thủ tục đăng ký.

Thời khắc nhìn chiếc máy bay rời khỏi, trong nội tâm Trần Tự trống rỗng, bởi vì hắn thành người cô đơn rồi.

Thời điểm quay về đài truyền hình, Trần Tự nhận được tin tức tốt, chính là lãnh đạo đã đồng ý với đề nghị của hắn, đem ngoại cảnh tập quay tiếp theo đặt ở thôn Cao Sơn- Tương Tây.

Hơn nữa tập tiếp theo bắt đầu vào ngày mai, các thành viên sẽ đến Tương Tây tập hợp, đến lúc đó cùng một chỗ tiến về thôn Cao Sơn.

Vốn muốn gọi điện báo tin tức tốt này cho Cố Giai, nhưng đột nhiên trong lòng Trần Tự nghĩ tới Dương Đào, do dự một chút, hắn thầm kêu một câu 'Xin Lỗi' sau đó gọi điện cho Cố Giai.

"Alo, Trần Tự? Có chuyện gì không, là chuyện của ngoại cảnh sao?" Trong nội tâm của Cố Giai có chút lo lắng, sợ không nghe được tin tức tốt.

"Được rồi, lãnh đạo đã đồng ý với đề nghị của ta, tập quay tiếp theo liền ở thôn Cao Sơn Tương Tây." Trần Tự phấn khởi nói.

"Thật tốt quá! người dân thôn Cao Sơn được cứu rồi, nhà xưởng chúng ta cũng được cứu!" Cố Giai cao hứng không thôi, bộ dạng giống tiểu cô nương mười tám.

"Giai Giai, sự tình hữu cơ sao rồi?" Chuyện này quan trọng giấy, không có giấy phép sản xuất trà hữu cơ, đối với nhà xưởng bọn hắn ảnh hưởng rất lớn.

"Xong rồi, sau khi thanh toán một khoản tiền, chúng ta đã có lại giấy phép sản xuất."

May mắn bản thân vừa trở về liền lo liệu chuyện này, bằng không thì phiền toái mất.

"Rất tốt, ngươi mang theo giấy phép đến nhà xưởng trước đi, ta tập hợp với thành viên chương trình rồi đến. Tuy rằng thôn Cao Sơn có khả năng biết được tin này, nhưng mà ngươi vẫn thông báo với bọn họ một chút, làm cho người dân chuẩn bị." Trần Tự dặn dò.

"Tốt, ta đây đi trước, ở thôn Cao Sơn chờ ngươi. Còn nữa, gần đây ta xem dự báo thời tiết, nhiệt độ Tương Tây hạ thấp, chú ý mặc nhiều quần áo." Cố Giai cẩn thận dặn dò.

Kết thúc trò chuyện với Cố Giai, Trần Tự tới công ty, thị sát tình huống công tác của nhân viên.

Trong văn phòng Trần Tự, Hoàng Lỗi ngồi đối điện với hắn, hai người đang trao đổi công việc.

"Tình hình của nhân viên gần đây thế nào, có gì không hài lòng không?"

Trần Tự rút một điếu thuốc cho bản thân, sau đó đưa một điếu khác cho Hoàng Lỗi.

"Trần Tổng, năm hạng mục của chúng ta đã phân phối nhân viên xong, mọi người rất tích cực, kế hoạch làm ra cũng gần xong rồi, chúng ta dựa theo yêu cầu của ngài, làm ra bản kế hoạch." Hoàng Lỗi nói ra.

"Vậy là tốt, tôi sắp đi công tác một đoạn thời gian, trong lúc này, công ty hoạt động dựa vào các anh rồi." Trần Tự nói.

Đối với năng lực của Hoàng Lỗi, Trần Tự rất yên tâm, Hơn nữa công ty còn nhiều chủ quan cao tầng khác, ngăn cản lẫn nhau, thời gian hắn không có ở đây, cũng không sợ xảy ra chuyện.

"Trần tổng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài." Hoàng Lỗi đứng dậy cam đoan nói.

"Ngồi xuống, ngồi xuống đi, chúng ta chỉ tâm sự bình thường, không cần nghiêm túc như vậy." Trần Tự khoát tay áo nói.

"Tốt rồi, trước hết trò chuyện đến đây thôi, anh đi trước đi, trước khi đi tôi sẽ bố trí nhiệm vụ." Trần Tự nói ra.

"Vậy Trần tổng làm việc, tôi đi trước."

Hoàng Lỗi đi rồi, Trần Tự kêu tiểu thư ký mình tới.

"Michiko, tâm tình hiện tại tế nào, gần đây tôi bận quá, cũng không có thời gian quan tâm lo lắng cho cô." Trần Tự đem thư ký gọi tới phòng, hỏi kỹ.

"Hoàn hảo, sau khi từ Tokyo trở về thì yên tâm hơn nhiều, cũng không mơ thấy ác mộng, chỉ là....là...." Michiko có chút cà lăm.

"Chỉ là gì? Chẳng lẽ trong lòng còn có chỗ không thoải mái?" Trần Tự quan tâm hỏi.

"Chỉ là nếu không có ngài bên cạnh, có chút thất lạc." Michiko cúi đầu, không dám nhìn Trần Tự.

"Michiko, cô là cô gái tốt, quan hệ của cô đều ở Tokyo, nếu cùng tôi một chỗ..." Trần Tự dừng một chút, không biết nên nói thế nào.

'Cùng ta một chỗ, rất khó cho cô toàn bộ tình cảm' Trần Tự thầm nghĩ.

"Không cần phải nói, tôi cũng biết chuyện này, coi như lặng lẽ, lặng lẽ thích ngài, tôi cũng nguyện ý." Michiko đột nhiên cúi đầu nói: "Mời cho Michiko tôi cơ hội."

'Ai nha, mặc dù có chút vui vẻ kích động khi được con gái tỏ tình, nhưng mà ta cũng không thể một chân dẫm hai thuyền đi.' Trần Tự quả thật muốn móc chân đào lỗ để trốn.

"Chuyện này đối với cô không công bằng." Trần Tự mặc dù không có cảm giác tội lỗi, nhưng mà không muốn làm trễ nãi thời gian của Michiko, ảnh hưởng đến cuộc đời nàng.

"Tôi không thèm để ý, cho dù, dù ngài để tôi bò dưới mặt đất..." Một câu cuối Michiko không thể nói ra khỏi miệng, cuối cùng vẫn quyết định không nói hết câu.

"Những lời này ngày hôm nay, tôi tỏ vẻ không nghe thấy, tôi sẽ cho cô thời gian cân nhắc, nếu cô cảm thấy ở chung một văn phòng với tôi lúng túng, thì có thể xin chuyển qua ngành ban khác."

Trần Tự tận lực không làm cho cô thư ký nhỏ của mình khó xử.

"Để tôi....tôi suy nghĩ một chút." Michiko xấu hổ, chạy về văn phòng thư ký.

'Michiko, ngươi đúng là không có não mà, rõ ràng đã phóng tên rồi, sao lại cầm tên chạy về, khó trách ngươi đã ba mươi, còn một thân một mình' Michiko ảo não cầm lấy tóc, hiện lên nét vừa thẹn vừa giận.

Để chuyện thư ký qua một bên, Trần Tự tiếp tục làm việc, lo liệu xong công việc trong thời gian mình đi công tác.

Ngày hôm sau, hắn cùng thành viên cùng khách mời chương trình cùng nhau bay đến Tương Tây.

Đến sân bay Tương Tây, tổ tiết mục đi một chiếc xe khách nhỏ, không chậm trễ thời gian đi tới thôn Cao Sơn.

Trải qua trèo đèo lội suối, cuối cùng cũng tới thôn Cao Sơn. Ở thôn Cao Sơn, mọi người được người dân nhiệt tình chảo hỏi.

Cố Giai với tư cách là lão bản nhà xưởng cùng với thôn trưởng kiêm xưởng trưởng gặp gỡ mọi người, sau đó tiến hành thương thảo với tổ tiết mục đưa ra nhiệm vụ, chuyện này cần thôn trưởng cùng xưởng trà phối hợp rất nhiều.

Sau khi thảo luận xong, mọi người đối với kịch bản không có vấn đề gì, nếu như vậy, ngày mai có thể ghi hình bình thường.

Ở trong văn phòng giám đốc, Trần Tự một mình gặp mặt Cố Giai.

"Oa, Trần Tự, thật hưng phấn, ta gặp được Siêu ca, Trần Xích Xích cùng Đại lão sư a, còn có Duẫn Nhi, nàng thật đáng yêu. Thật vui, hơn nữa bọn họ đều rất tốt, không chỉ cho ta chữ ký, mà ngươi dẫn trong thôn cũng được." Cố Giai kích động đến đỏ bừng cả mặt lên, trong mắt tràn đầy vẻ cao hứng.

"Không nghĩ tới ngươi còn theo đuổi idol?" Trần Tự có chút kinh ngạc.

"Làm sao, chẳng lẽ ta không có quyền hâm mộ người khác sao?" Cố Giai có chút xấu hổ nói, cảm giác vừa rồi mình biểu hiện không được thành thục.

"Không có không có, ta cảm thấy rất tốt, ngươi như vậy, mới giống với tiên nữ hạ phàm."

Cố Giai cười một tiếng, nói: "Ngươi thấy ta là tiên nữ sao? Ta cũng hơn ba mươi rồi..."

Trần Tự chỉ cười cười, sau đó nói đến chuyện chính: "Ta muốn ngươi đóng gói một bao trà thật đẹp mắt, nhất định phải chuẩn bị cho tốt, hơn nữa phân lượng cũng phải nhiều, tặng mỗi thành viên trong đoàn làm quà kỳ niệm. Hơn nữa nếu như trong tiết mục có tình tiết quảng cáo, ngươi cùng xưởng trưởng với mấy bạn nhỏ có khả năng lên hình, chuẩn bị một chút đi."

"Ta cũng được lên hình sao?" Cố Giai có chút khó tin.

"Ta cảm thấy hình tượng của ngươi rất được, tự tin lên, không thành vấn đề. Nhiều minh tinh cũng không có khí chất được như ngươi, ngươi không phải lo."

Trần Tự cố làm cho Cố Giai thoải mái nhất, thả lỏng tinh thần, đừng để ý tới những thứ này.

Cố Giai đờ đẫn gật đầu, hiển nhiên còn đắm chìm vào chuyện mình được lên hình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương