Dương Đào ngồi nhìn Trần Tự, nhìn ba món ăn do Trần Tự vì mình mà làm

Trong giờ phút này, ở một thành thị xa lạ, trong một căn phòng nhỏ, nàng mới cảm nhận được mùi vị thế nào là nhà. Được Trần Tự chăm sóc, làm cho nữ hài từng bị tổn thương như Dương Đào, cảm nhận được sự ấm áp của tình yêu.

Nàng tuy rằng mỉm cười, nhưng trên khóe mắt lại rơi xuống hai hàng lệ.

"Dương Đào, đang êm đẹp tại sao em lại khóc?" Trần Tự đau lòng lau đi nước mắt của cô gái ngốc này.

Dương Đào dùng ngón tay lau mắt mình, nội tâm tràn đầy cảm động, nàng nức nở nói: "Em rất vui, rất cảm động. Trần Tự, anh biết không? Ngoài trừ gia đình em ra, anh là người đầu tiên đối xử với em tốt như vậy."

"Ài, em đúng là cô gái ngốc mà, bạn trai đối xử với bạn gái tốt, không phải điều nên làm sao?"

Nước mắt Dương Đào, kích thích nhu tình trong lòng Trần Tự.

Giờ phút này, hắn chỉ muốn ở bên nàng, yêu nàng, sủng nàng, che chở nàng một đời một kiếp.

"Anh đối với em tốt như vậy, nhưng anh sẽ nhận ra, bất kể thế nào, anh cũng không thể thoát được em đâu!" Dương Đào xấu hổ nói.

Lấy tính cách của nàng, vốn không bao giờ nói những lời này, coi như chia tay, nàng cũng chỉ yên lặng khóc một mình. Nhưng mà, Trần Tự không giống vậy, nàng yêu hắn đấy, tình yêu của nàng đối với hắn cực kỳ nòng cháy, giống như hỏa diễm vậy. Nghĩ đến, nàng không thể rơi xa Trần Tự được.

"Nếu như anh là bầu trời, em chính là ngôi sao, nếu anh là thiên sứ, em chính là đôi cách của anh, nếu như anh là biển cả, em chính là con cá trong đó. Chúng ta tuy hai mà một, vĩnh viễn sẽ ở cùng nhau một chỗ, hạnh phúc cả đời." Trần Tự động tình nói.

Hai mắt Dương Đảo đỏ au, liên tục gật đầu, giờ phút này, nàng cảm giác mình là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới. Trải qua một đoạn tình cảm thất bại, ông trời cũng không từ bỏ nàng, mà lại bồi thường cho nàng một người có thể phó thác cả đời.

"Anh nhất định sẽ cho em hạnh phúc, bất kể là ai cũng không thể tách rời chúng ta." Trần Tự nghiêm túc nói.

"Em tin anh!"

Dương Đào thẹn thùng nói, có thể làm một nữ tử kiên cường như nàng nói mấy lời như vậy, cũng chỉ có thể là tình yêu thôi.

"Nhanh ăn đi, đồ ăn anh vất vả nấu, nếu như không nhân lúc nó còn nóng mà ăn, vậy liền lãnh phí."

Trần Tự mỗi món gấp một chút, bỏ vào trong bát Dương Đào.

Trong lòng Dương Đào ngọt ngào không thôi, ăn đồ ăn Trần Tự gắp, không nghĩ tới mấy món này lại kích thích vị giác của nàng.

Dương Đào trợn tròn mắt, khiếp sợ tán dương: "Trời ạ, mấy món này cũng quá ngon rồi, Trần Tự, đồ ăn anh nấu, so với khách sạn cũng không hề kém!"

Dương Đào chỉ cần hai ba miếng liền đem đồ ăn trong bát ăn hết, sau đó lau miệng, nhìn Trần Tự từ trên xuống dưới, cảm thán nói: "Nếu không phải em nhìn thấy anh nấu, em còn tưởng anh đặt mấy món này từ khách sạn về đấy."

"Anh nói mau, anh có phải là đầu bếp làm việc ở đài truyền hình không hã?"

"Làm sao có thể, anh đã nói rồi, anh là nhà sản xuất chương trình ở đài truyền hình mà."

Nghe được người yêu tán dương tay nghề của mình, trong nội tâm Trần Tự vui vẻ không thôi, cảm thấy cố gắng của mình không uổng phí.

"Làm sao bây giờ, anh làm đồ ăn ngon như vậy, như vậy em trở lại Bắc Kinh không được ăn đồ ăn anh làm nữa rồi."

Dường Đào có chút ủ rũ nói, cũng là do nàng phát hiện quá muộn, bằng không sớm đem Trần Tự về nhà, bắt hắn mỗi ngày nấu cơm cho nàng ăn.

"Anh cam đoan, nếu rảnh rỗi, anh sẽ tới Bắc Kinh tìm em. Đến lúc đó mỗi ngày sẽ nấu cơm cho em ăn, đem em dưỡng trắng mập mạp, khỏi lo ngươi khác chạy tới đập chậu cướp hoa." Trần Tự trêu ghẹo nói.

Nếu như người khác nói vậy, Dương Đào sẽ tức giận, thế nhưng từ miệng Trần Tự phát ra, khiến trong lòng của nàng cảm thấy ngọt ngào.

Một bữa tối, trong tình yêu hai người mà kết thúc.

"Thật no."

Dương Đào không hề có hình tượng thục nữ dựa lưng lên ghế salon, vuốt ve cái bụng nhỏ của mình.

"Đều tại anh, làm hại em ăn nhiều vậy, nếu béo lên làm sao." Dương Đào nửa giận nửa vui vẻ nói.

"Anh không ngại, Quả Đào của anh có biến thành thế nào, anh đều thích."

Trần Tự đi tới bên cạnh Dương Đào, ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, tiến đến bên tai nàng nói ra.

"Nhưng ngực của em chỉ có CUP B, có phải nhỏ quá rồi không, có phải nam sinh các anh đều thích CUP ngực cỡ lớn không?"

Dương Đào nhìn bộ ngực của mình, có chút không được tự tin.

"Không sợ không sợ, để anh nói cho em biết, cho dù CUP A, chỉ cần cho lão công xoa xoa , sẽ biến lớn đấy. Đừng nói em là CUP B, cho dù là CUP A, anh cũng có thể biến lớn được."

Trần Tự cười cười xấu xa, hơn nữa cái tay còn quá phận làm ra động tác vuốt ve.

"A A AAAAAAAAAA."

Khuôn mặt nhỏ nhắn Dương Đào tức giận, bắt lấy tay Trần Tự cắn một cái.

"Này này, em nhất định là chó rồi. Bằng không sao lại hay cắn người như vậy." Trần Tự dở khóc dở cười nói.

Dương Đào đảo mắt vòng vòng, cũng không để ý đến Trần Tự, tuy rằng chỉ cắn nhẹ tay hắn, nhưng nàng cũng không thả ra.

Trần Tự đem miệng ghé sát tai Dương Đào, thổi ra một hơi, tà mị cười nói: "Dương Đào ngốc, có phải em đang khiêu khích anh không? Nếu vậy, anh liền không khách khí nha!"

Dương Đào bị Trần Tự thổi bên lỗ tai, khẽ run rẩy một hồi, cộng thêm lời hắn nói, lập tức há miệng ra.

"Dương Đào, em nhìn nè, tay của anh toàn nước miếng của em thôi!" Trần Tự đem ngón tay bị cắn lung lay trước mặt nàng.

"Để...Để em lau giúp anh!" Dương Đào có chút xấu hổ nói.

Dương Đào muốn dùng giấy lau tay Trần Tự, không muốn nhìn một màn xấu hổ vậy nữa.

Chỉ là nàng thấy Trần Tự đem ngón tay mình cắn qua, để vào trong miệng hắn, hơn nữa còn mút mút vài cái.

Nhìn một màn này, Dương Đào xấu hổ đỏ cả mặt, ánh mắt tràn ngập nước, trái tim cũng đập loạn lên.

"Ừ, rất ngọt, Quả Đào có muốn nếm thử không?" Trần Tự cười xấu xa nói.

"Quá xấu rồi, có phải anh trước kia hay vậy không?" Dương Đào quay mặt sang chỗ khác, không muốn cho hắn nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của mình.

"Làm sao có thể, cái này chỉ khi ở cùng với em mới vậy." Trần Tự cầm lấy bàn tay trắng não của Dương Đào nói ra.

"Vậy thì cũng được." Dương Đào thỏa mãn gật đầu.

Lúc này, trên mặt Dương Đào hiện đầy nét vui mừng, cũng không hề che giấu, đầu của nàng tựa vào ngực Trần Tự, ánh mắt dao động ,dịu dàng nói: "Ngày mai em phải về Bắc Kinh rồi, anh sẽ nhớ em sao, có gọi điện cho em không? Sẽ không quên em đi?"

"Mỗi ngày mỗi phút mỗi giây, đều nhớ đến em. Chỉ cần có thời gian, anh sẽ gọi điện cho em, hơn nữa mỗi ngày đều gọi, anh sẽ cho em mỗi ngày đều nghe thấy giọng nói của mình, vĩnh viễn không quên được." Trần Tự nhẹ ôm Dương Đào.

Đối với câu trả lời của Trần Tự, Dương Đào hiển nhiển rất hài lòng, nụ cười trên mặt cũng tràn đầy ý vị yêu thương.

"Đêm nay không về được không?" Dương Đào đột nhiên nói ra.

Trái tim Trần Tự đột ngột ngừng đập, hắn kinh hỉ nói: "Được không?"

"Tối đa chỉ có thể ôm ngủ, không được làm chuyện gì khác." Dương Đào quyết định tặng cho Trần Tự phần thưởng.

Đạt được Dương Đào cho phép, Trần Tự liên tục gật đầu, không nghĩ tới một bữa cơm, lại được quà tặng lớn như vậy.

Buổi tối, hai người sau khi rửa mặt xong, liền cùng một chỗ chui vào trong chăn.

Dương Đào mặc đồ ngủ, Trần Tự mặc dù không mang theo đồ ngủ, nhưng hắn vẫn có áo sơ mi cùng quần đùi.

Trần Tự đem Dương Đào ôm vào trong lòng, tham lam sờ mó hết thảy.

"Không được!"

Toàn thân Dương Đào nóng hổi, chút lý trí còn sót lại dừng lại hành động của Trần Tự.

"Xin lỗi!"

Trần Tự có chút ảo não.

"Không cần xin lỗi, em chỉ muốn lưu lại lần đầu cho chúng ta sau khi kết hôn." Dương Đào một tay cầm lấy hai tay Trần Tự, một tay bảo vệ vị trí mấu chốt.

"Nghe theo em."

Trần Tự khắc chế dục vọng trong lòng, dùng tâm nhận thức tình ý của Dương Đào.

Đêm nay, hai người chỉ ôm nhau ngủ, không làm gì khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương