Cố Giai coi như hiểu được câu xã hội hiểm ác, mặt ngoài thì quan hệ rất tốt, nhưng ở sau lưng lại bố trí bẫy rập, đâm dao cũng không một chút nào nương tay.
Nàng tránh thoát khỏi tay Trần Tự, bước chân có chút lảo đảo, vội tới một chiếc ghế sopha ngồi xuống.
Trần Tự nhìn sổ sách, tài vụ nói trong quyển sổ này có rất nhiều vấn đề, rõ ràng cho thấy có người ở trong này có ý đồ lừa gạt....
"Thời điểm chuyển nhà xưởng, sao lại không kiểm tra rồi ký hợp đồng chứ?"
Trần Tự cảm thấy có chút khó tin, loại lỗ thủng này, chỉ cần nhìn vào liền có thể nhận ra.
"Cái này..." Lão Lưu tài vụ nhìn thoáng qua Cố Giai, sau đó lắp bắp nói: "Bởi vì, bởi vì lúc ký hợp đồng quá nhanh chóng, rất nhiều thủ tục đều bị lão bản cũ lo liệu xử lý."
Trần Tự lắc đầu, đi đến bên cạnh Cố Giai nghi ngờ hỏi: "Cố Giai, thời điểm ngươi ký hợp đồng không qua đây nhìn sao? Ta nhớ thời điểm lúc ngươi mua xưởng trà, có nhắc nhở mà?"
Hốc mắt Cố Giai đỏ bừng, dùng hết sức lực lắc đầu nói: "Không có, ta nghĩ lấy thân phận của Lý thái thái sẽ không gạt ta."
Trần Tự đau đầu, nhìn Cố Giai bị Lý thái thái lừa cho một vố mà vẫn còn không tin mình bị lừa, nói ra: "Ta nói nè Cố Giai, ngươi có phải cùng Lý thái thái có oán có thù không? Nàng đây chính là đang đào hố trôn ngươi đấy!"
"Ai ôi! ! Ai ôi! ! Hai vị lão bả, chuyện này không liên quan đến chúng ta a! Chúng ta chỉ một mực kinh doanh bình thường, hơn nữa còn là địa phương sản xuất trà ngon đấy.
Xưởng trương bưng hai ly trà đi vào, vừa nghe Trần Tự nói, liền lập tức kêu oan.
"Các ngươi không có vấn đề thật sao? Ngươi là xưởng trưởng đấy, chuyện gì xảy ra ở trong nhà xưởng ngươi lại không biết? Khoan nói có vấn đề hay không, ngươi không biết? Nhà máy đang có hai vụ án tranh chấp đang thụ lý sao?" Trần Tự liền hỏi.
"Ta hiện tại rất hoài nghi, ngươi cùng lão bản cũ cùng một phe, tìm một lão bản mới cõng cái nồi rách này." Trần Tự càng nói càng giận.
"Cố tổng, ta oan uổng quá. Ta mặc dù phụ trách quản lý xưởng trà, nhưng cũng chỉ phụ trách khâu sản xuất, về phần những thứ khác, đều do lão bản cũ phái người xuống phụ trách a." Xưởng trưởng kích động nói.
"Hai vị có thể không tin, lão ban cũ vì lợi nhuận, đều muốn dùng trà phế phẩm đóng gói thành trà ngon bán ra thị trường, nhưng đều bị ta cản lại, ta nghĩ cũng chỉ vì nguyên nhân này, mà bọn họ giấu hết mọi chuyện với ta." Xưởng trưởng nắm tay phải đấm vào tay trái, vô cùng đau khổ nói.
"Chuyện này cũng không phải nói mồm là xong, chúng ta sẽ dựa theo pháp luật xử lý, ta tin tưởng pháp luật sẽ không làm oan uổng người tốt, cũng sẽ không bỏ qua phần tử tội phạm nào trốn thoát." Trần Tự cũng không muốn đứng ở đây nghe xưởng trưởng kêu la.
"Cố Giai, nếu không trước ngươi gọi điện cho Lý thái thái xem, hỏi xem tình huống là thế nào?" Trần Tự ní ra.
Ánh mắt ngốc trệ của Cố Giai giật giật, nàng như robot gật đầu đáp ứng. Tay của nàng ở trong túi quần tìm tìm, nhưng cũng không thể tìm thấy điện thoại.
Một hồi lâu, nàng ở trong túi quần mình tìm được điện thoại.
Cố Giai run run rây rẩy mở ra danh bạ, tìm được số của Lý thái thái, gọi qua: "Alo, Lý thái thái? Ta là Cố Giai, muốn hỏi ngươi chút việc, cái xưởng trà kia, ta phát hiện trong sổ sách tài vụ có vấn đề, còn giấy tờ sản xuất cũng quá hạn nửa năm. Hơn nữa xưởng trà còn đang có bản án tranh chấp, những chuyện này, ngươi biết không?"
Giọng nói của Lý thái thái rất bình tĩnh, nàng đối với chuyện này một chút cũng không kinh ngạc, nàng dùng ngữ khí bình thản nói ra: "Cố Giai sao, bên phía chúng ta cung cấp mọi thứ, đều đúng thủ tục chính quy, trước khi ngươi tiếp nhận không phải điều tra rồi sao, giờ tìm ta hỏi làm gì?"
Cố Giai bị lời nói của Lý Thái Thái làm cho tức giận, nàng khắc chế lửa giận của bản thân, bình tâm tĩnh khí mà nói: "Lý thái thái, là do lúc đầu ta tin tưởng ngươi."
"Vậy ta cũng nói thật cho ngươi biết, nhà xưởng kinh doanh không tốt, ta không muốn làm nữa, vì vậy chuyển nhượng. Hơn nữa cũng không phải ta tiếp cận ngươi từ đầu, là ngươi tìm tới ta, khiến ta bán cho ngươi. Cố Giai, chuyện của nhà xưởng là chuyện của ngươi, không có quan hệ gì tới ta, nhưng còn 1 triệu 500 ngàn phí chuyển nhượng, ngươi phải đúng hạn chuyển giao cho ta, không thể thiếu một đồng."
Lý thái thái nói xong, trực tiếp cúc điện thoại.
"Lý thái thái nói thế nào?" Trần Tự hỏi.
Cố Giai thở dài, lắc đầu.
"Lý thái thái sinh ý lớn như vậy, vì sao lại lừa ta?" Cố Giai thì thào lẩm bẩm.
"Ta cảm thấy khả năng cao Lý thái thái biết rõ giá trị thực tế của xưởng trà, nhưng chính nàng cũng không hiểu rõ nội tình. Với tư cách là phu nhân có tiền nhiều của, nàng cũng chẳng thèm tới đây tìm hiểu. Chỉ bất quá do xưởng trà lâu ngày không có lợi nhuận, trong nội tâm nàng cảm thấy phiền toái, cụ thể là phiền toái gì, ta cũng không biết, vì vậy muốn bán ra, kiếm một khoản tiền đầu tư cái khác. Hẳn là như vậy." Cố Giai tự mình an ủi lấy mình.
Dựa theo lời Cố Giai nói, chồng của Lý thái thái rất giàu, mấy trăm triệu cũng có, cũng chẳng vì mấy triệu tiền lẻ này mà đi hố Cố Giai làm gì, chuyện này mà truyền ra ngoài, đối với thanh danh của Lý gia cũng không tốt lắm.
Mà sự tình đến trình độ này, cũng không có cách nào khác, chỉ có hai cách, một là lên tòa án, coi như xử thua, cũng có thể dọa cho Lý thái thái một trận, thứu hai chính là cắn răng mà nuốt vào trong bụng.
Nếu lên tòa xử thắng thì tốt, nhưng nếu nuốt răng vào trong bụng, như vậy gia đoạn trước liền như ném tiền qua cửa sổ, nói không chừng phải đầu tư thêm một khoản tiền nữa để bắt đầu lại từ đầu.
"Cố Giai, ngươi nghĩ như thế nào, nếu chịu không được lửa giận, chúng ta liền kiện lên tòa." Trần Tự ngồi bên cạnh Cố Giai hỏi.
Lên tòa? vậy Huyễn Sơn biết thì làm sao bây giờ, không được, không thể lên tòa.
"Không, không cần ra tòa." Cố Giai lắc đầu nói.
"Cố tổng, Trần tổng, mặc kệ có lên tòa hay không, hiện tại trước mắt chúng ta chỉ có hai con đường để đi. Một là tiếp tục vận hành nhà xưởng, bất quá tiền phạt cùng giầy tờ tốn không ít tiền, mà đưa vào sản xuất kinh doanh cũng tốn không ít nữa, dự đoán cần thêm mấy triệu. Hai là trực tiếp tuyên bố nhà máy phá sản đóng cửa, kịp thời dừng lại tổn thất, khoản tiền chuyển nhượng còn lại, có thể thông qua tòa án để miễn giảm." Tài vụ lão Lưu chỉ ra hai con đường.
"Mặc kệ là đi con đường nào, tiền chúng ta đưa vào giai đoạn trước, coi như mất trắng?" Cố Giai nói ra.
"Không thể nói là mất trắng, có thể kiếm lại một khoản phí chuyện nhượng." Lão Lưu nói ra.
Nhà xưởng cùng vườn trà ở đây hắn đã nhìn qua, nếu mà như bình thường, ba triệu căn bản không mua được chỗ này, huống chi còn trả góp. Nếu như bán theo giá phá sản, coi như không kiếm được tiền, nhưng cũng không lỗ.
Về phần người tiếp nhận chỗ này có làm ăn lãi lỗ không, còn phải xem năng lực của bản thân.
"Không thể đóng cửa, không thể đóng cửa. Cố tổng, Trần tổng, xưởng trà không thể đóng." Xưởng trưởng vội vàng, hắn vội vàng hấp tấp ngăn cản hai người, "Hai vị, xưởng trà này chính là nguồn thu nhập của nông dân dưới thôn, nếu mà đóng cửa, bọn họ liền không có kế sinh nhai gì nữa a!"
Trần Tự nhìn nhìn Cố Giai, hắn vỗ vai xưởng trưởng, nói: "Để chúng ta thương lượng một chút, đến lúc đó nhường cho ngươi khác hay tiếp tục kinh doanh, tóm lại sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục."
"Trần tổng, Cố tổng..." Xưởng trưởng còn muốn nói gì nữa, nhưng khi thấy Trần Tự ra dấu tiễn khách, vẫn không nói tiếp gì.
"Ài! ! !" Xưởng trưởng thở dài một hơi, ảo não rời đi.
Đợi đến khi cả lão Lưu tài vụ cũng đi, Cố Giai ngẩn người ngồi trên ghế, hai hàng lệ từ trong hốc mắt chảy xuống.
"Chẳng phải chỉ mấy triệu thôi sao, ta lo được." Trần Tự cười cười, ôm bả vai Cố Giai an ủi.
"Ta sai rồi." Cố Giai nức nở nói.
Sau phồn hoa, tất cả hối hả cuối cùng sẽ trở lại yên tĩnh, giống như lá cây rụng rời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook