Hai tiếng sau, lúc sáu giờ chiều, máy bay rốt cuộc cũng dừng lại.

Trên đường đi, Trần Tự cùng Cố Giai nói chuyện cũng không được nhiều lắm, trầm mặc đi tới Tương Tây.

Cố Giai đưa tay muốn lấy hành lý, Trần Tự níu lại tay nàng, đem hành lý của hai người cầm xuống.

"Đi thôi." Trần Tự nắm tay Cố Giai rời khỏi máy bay.

Cố Giai chỉ cúi đầu, không nói chuyện, cũng không cự tuyệt, giống như con rối không có Linh Hồn.

Trần Tự vội vã kéo Cố Giai ra khỏi máy bay, tìm một chỗ không người, dừng lại.

Hắn đứng trước mặt Cố Giai, hai tay cầm lấy bờ vai của nàng, nghiêm túc nói: "Giai Giai, ngẩng đầu lên, nhìn ta."

"Trần Tự, chúng a.."

Thân thể Cố Giai run rẩy, dần dần cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt buông lỏng nhìn Trần Tự trước mặt, môi son hé mở, nhưng lại không biết nên nói gì.

Trần Tự hàm súc nói: "Giai Giai, ngươi nghe đây, ta hiểu tâm ý của ngươi, ta cũng biết ngươi nghĩ gì, chỉ cần ngươi cùng lão Hứu hết thảy bình yên, ta sẽ không làm xằng bậy. Ta hy vọng mình có thể dùng sức của mình, giúp ngươi một tay."

"Cảm ơn..." Cố Giai cúi đầu khóc nức nở nói.

Cố Giai đè nén tình cảm của mình, nàng cảm giác mình rất đau khổ, không biết nên đối mặt thế nào với Hứa Huyễn Sơn cùng Trần Tự.

"Thời gian sẽ chứng minh hết thảy." Trần Tự ôm Cố Giai nói.

Dựa theo Trần Tự phán đoán, tình cảm của hai người sớm đã xảy ra vấn đề, với tư cách là trụ cột gia đình, tuy rằng kiếm tiền cũng rất quan trọng, nhưng lại thời gian dài không về nhà, lại ở bên ngoài, ý vị này thế nào, không cần suy nghĩ cũng biết, cũng biết tình cảm của hai người có thể tiếp tục duy trì xuống được không.

Trần Tự trấn an Cố Giai xong, liền đi bắt xe taxi. Đáng tiếc đến một chiếc cũng không tìm thấy, vùng nãy cũng không có xe taxi chạy. Không có biện pháp, Trần Tự chỉ có kêu một chiếc xe 7 chỗ, hiện tại cũng chỉ có loại xe này chạy được trên đường đất.

Từ sân bay đến khu xưởng trà rất xa, còn phải đi qua chín rãnh mười tám ngọn núi, uốn lượn trên núi đồi.

Trên đường đi Cô Giai tâm sự nặng nề, nàng rất lo lắng về tình hinh xưởng trà.

"Bác tài, con đường này thật dài." Trần Tự nhìn con đường kéo dài nói.

"Đúng vậy, điểm cuối con đường này dẫn đến một cái thôn, lúc trước vì làm đường này, quốc gia tiêu không ít tiền." Bác tài nhìn thoáng qua gương chiếu hậu nói.

Bác tài là một người địa phương, mua một chiếc xe cộ, thường ở phụ cận phi trường kiếm sống.

"Thôn a, vậy trong thôn có nhiều người không?" Trần Tự hỏi.

"Cũng không nhiều lắm, đều là lão nhân cùng tiểu hài tử, thanh niên cường tráng đều tới thành thị làm việc rồi, ai nguyện ý ở lại trong thôn chứ." Bác tài lắc đầu nói.

"Nghe nói trong thôn có xưởng trà, bác tài nghe nói chưa?" Trần Tự tiếp tục hỏi.

"Có, thế nào, các ngươi nhắm vào nhà xưởng này à?" Bác tài nói ra.

"Cũng có chút ý tưởng." Trần Tự không phủ nhận.

"Ai ôi !!! Khuyên các ngươi một câu, cái xưởng trà này tốt nhất đừng có nhận." Lái xe khuyên nhủ.

Trần Tự cùng Cố Giai tinh thần chấn động, có lẽ có thể từ miệng bác tài dò xét được tin tức nào đó, "Thế nào vậy, bên trong xưởng trà này có chuyện ẩn sao?"

"Cũng không phải, xưởng trà này, đều thu trà trong thôn, thế nhưng sản lượng trà trong thôn cũng không được tốt lắm, có mấy lão bản tới tiếp nhận, nhưng nghe nói đều kinh doanh lỗ vốn.

"Hơn nữa, xưởng trà này nghe nói còn đang dính dáng đến tranh chấp kinh doanh, tình huống cụ thể ta cũng không hiểu rõ."

Bác tài đem mọi tin tức mình biết nói cho Trần Tự nghe.

Sản lượng xưởng trà không đủ, tự nhiên không kiếm lời được, hơn nữa còn dính đến tranh chấp, trách không được cái vị Lý Thái Thái hay Trương Thái Thái muốn bán vội.

Cứ như vậy, hai người trò chuyện một hồi, liền đi tới nơi.

Xe dừng lại trước cổng thôn, bác tài quay đầu nói ra: "Chính là chỗ này, nơi này không tốt để chạy xe, mỗi ngày chỉ có vài chuyến xe bus đường dài, bó lỡ thì phải đợi tiếp nửa ngày."

"Bác tài, cho ta số điện thoại đi, nếu rời đi, ta sẽ gọi cho ngươi." Trần Tự nói ra.

"Được, để ta đọc số ta cho ngươi." Bác tài đem số điện thoại nói cho Trần Tự.

Trần Tự xuống xe xong, nâng tay Cố Giai đưa nàng xuống dưới, sau đó đem hành lý sau cốp lấy ra.

"Bác tài, tiền ta chuyển rồi, ngươi kiểm tra một chút, đoạn đừng này cảm ơn ngươi rồi." Trần Tự chuyển cho bác tài 100 tệ.

"Tốt tốt, cảm ơn lão bản, có dịp gặp lại."

Vẫy vẫy tay, bác tài lái xe rời đi.

"Chúng ta đi thôi." Trần Tự một tay kéo hành lý, một tay nắm Cố Giai hướng trong thôn đi đến.

Bên ngoài thôn đều là đường đất, nhưng trong thôn là đường đá, được xây bằng các loại đá phiến.

Thôn không lớn, đi trên đường cũng không nhín thấy được mấy người thanh niên, ở đây đều là lão nhân cùng trẻ em.

Hỏi rõ vị trí xưởng trà, hai người ra khỏi thôn, bước ngắn bước dài leo lên đỉnh núi.

"Vị trí xưởng trà này không được tốt lắm, coi như chuyển đi, cũng là chuyện hết sức phiền toái."

Trần Tự cảm nhận đường đất dưới chân ,phát ra cảm thán.

"Ta có chút hối hận." Cố Giai giận dữ nói."

"Có gì mà hối hận." Trần Tự nói xong, nhìn thấy phía trước có một chiếc rãnh mương rộng khoản một thước, hắn nói ra:" Cẩn thận, phía trước có rãnh mương."

Trần Tự ôm eo Cố Giai, đem nàng ôm qua phía đối diện rãnh mương.

Rãnh này rộng một thước, cũng không ai sửa chữa, nếu mà buổi tối chạy xe tới đây, hơi không chú ý một chút, vậy liền nguy hiểm.

Hai người lại tiếp tục đi một đoạn đường dài, cuối cùng cũng tới xưởng trà. Sau khi thông báo tính danh, hai người được quản đốc nhà xưởng tiếp đãi nhiệt tình.

Bọn hắn cũng không nhìn máy móc trong nhà xưởng, mà trực tiếp đi tới phòng tài vụ.

Sau khi Cố Giai nhận xưởng trà xong, liền thuê một người quản lý tài vụ, là một người có rất nhiều kinh nghiệm.

"Cố tổng, ngài rút cuộc cũng tới." Lão Lưu tài vụ sớm đã trông mong Cố Giai chạy tới, cuối cùng cũng thấy người thật rồi.

"Vị này là?" Lão Lưu nhìn Trần Tự bên cạnh Cố Giai, nghi ngờ hỏi.

Lão công Cố Giai, Lão Lưu cũng gặp rồi đấy, mà nam tử xa lạ này, tựa hồ có quan hệ rất thân mật với Cố tổng, điều này làm cho hắn có chút nghi ngờ.

"Hắn gọi là Trần Tự, cổ đông xưởng trà." Cố Giai chỉ có thể lấy phương thức cổ đông giới thiệu Trần Tự.

"A, Trần tổng ngài khỏe chứ, ta là tài vụ xưởng trà, họ Lưu." Lão Lưu vội vàng nhiệt tình chào hỏi.

Trần Tự dùng tay nắm chặt tay lão Lưu, hai người coi như quen biết nhau.

"Cố Tổng, Trần tổng, mời đến văn phòng, ta cho hai vị xem phát hiện của mình."

Lão Lưu đem hai người dẫn vào phòng tiếp đón, từ trên bàn lấy một quyển sổ sách đưa cho Cố Giai.

"Thời điểm ta đến đây nhậm chức, một mực kiếm toán lại, phát hiện trên sổ sánh này có rất nhiều lỗ thủng, con số mà bọn họ viết vào đây không đúng với thực tế, ta nghi ngờ có người đụng tay đụng chân. Quan trong nhất là, bằng cấp sản xuất của nhà xưởng này đã hết hạn được nửa năm. Hơn nữa còn hai vụ án khởi tố, đang trong quá trình hiệp thương."

Thần sắc lão Lưu ngưng trọng nói cho hai người biết.

Cố Giai nhìn vào sổ sách cùng giấy tờ hết hạn trên tay, trước mặt toàn một màu đen, liền muốn té xỉu.

"Cố Giai, ngươi không sao chứ?"

Trần Tự tay nhanh mắt lẹ đỡ lại nàng, lo lắng hỏi. Thời điểm có người ngoài bên cạnh, hắn cũng không dám gọi quá thân mật, để tránh làm người khác hoài nghi.

"Ta không sao, chỉ là đầu có chút choáng." Cố Giai lấy tay bụm trán, miễn cưỡng cười nói.

Thời điểm lúc này, Cố Giai nghĩ lại, thời điểm cùng các phu nhân trong nhóm trò chuyện, Lý thái thái trong lúc lơ đãng để lộ ra việc muốn bán đi xưởng trà, chẳng lẽ từ khi đó, Lý Thái Thái đã có kế hoạch?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương