Bên ngoài trại giam, Trần Tự đứng trước cổng đi qua đi lại.

Sáng sớm, Trần Tự đã nhận được điện thoại từ phía trại giam, nói hắn tới đây lĩnh người. Vì vậy, Trần Tự vội vàng mặc nhanh quần áo, chạy tới nơi này, đem người lĩnh ra.

"Rặc rặc."

Cửa chính trại giam mở ra, Trân Tự vội vàng quay người nhìn lại.

"Đi thôi, về sau thành thật một chút."

Vẻ mặt cảnh sát có chút khó chịu đem Trần Húc đẩy ra khỏi công, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Trần Húc mặt một chiếc áo sơ mi, cầm áo khoác trong tay, vẻ mặt khó chịu lấy tay bẻ cổ áo. Hắn nhìn bầu trơi xanh thẳm, hít sâu một hơi, cất bước đi đến hướng đại ca của hắn.

"Có thuốc lá không?" Trần Húc vừa ra liền hỏi, sau đó cười xùy một tiếng: "Được rồi, hỏi cũng như không, ngươi không hút thuốc."

Trần Húc bỏ đi qua, duỗi lưng một cái, giản rã thân thể.

Trần Tự từ trong túi áo móc ra một bao Hoa Tử, đưa cho Trần Húc.

"Ồ, Hoa Tử? Đại ca hiện tại hút loại thuốc xịn này rồi à?" Trần Húc cười cười, nhanh nhẹn mở gói thuốc ra, từ bên trong rút ra một điếu, đặt ở ngoài miệng.

"Lửa đâu?" Trần Húc phát hiện trên người mình không có bật lửa, vì vậy nhìn Trần Tự hỏi.

"Đây." Trần Tự đem bật lửa ném cho Trần Húc, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Đối với vị đệ đệ mới xuất hiện này, hắn còn không biết nên đối mặt thế nào.

"Ta đây liền tự mình rời đi, không làm phiền ngươi nữa, ngươi về nhà với chị dâu đi."

Trần Húc nhìn Trần Tự trầm mặc không nói, còn tưởng vị đại ca này còn giận mình, liền chuẩn bị tự mình rời đi.

"Đợi một chút." Trần Tư kêu Trần Húc, mở cửa xe: "Đi thôi, hôm nay ta dẫn ngươi đi ăn."

Trần Húc cười cười, leo lên xe Trần Tự.

Trần Tự lái xe mang theo Trần Húc tới một quán ăn mà trước kia chưa kết hôn hắn thường xuyên hay tới. Tuy rằng tửu lầu này không quá nổi danh, nhưng đồ ăn ở đâu được làm rất ngon.

Trần Tự cùng Trần Húc sau khi ngồi xuống, Trần Tự gọi nhân viên phục vụ lên, kêu năm món ăn một món canh.

"Lão ca, sao ngươi lại dẫn ta tới chỗ này ăn cơm, nơi đây nhìn qua cũng biết là phục vụ cho cao tầng, hơn nữa còn gọi một bàn đồ ăn, chúng ta chỉ có hai người, khó mà ăn hết, hay là tí nữa chị dâu cũng tới?" Trần Húc vô cùng ngoài ý muốn khi nhìn thấy Trần Tự hào phóng như vậy, có chút nghi ngờ nói.

"Chung Hiểu Cần không đến, chỉ có hai anh em chúng ta thôi." Trần Tự nói ra.

"Ai? Ý tứ gì đây, ta sao có cảm giác đây là bữa cơm cuối cùng, đợi ta ăn no xong liền tiễn lên đường?" Trần Húc trêu ghẹo nói.

Trần Húc nghe thấy Chung Hiểu Cần không đến, liền phóng ga mà ăn. Đũa hạ xuống không dừng, đặt đồ ăn vào trong miệng, nhai nhai, thật ngon.

"Ngươi cứ yên tâm ăn đi, chỉ là huynh đệ chúng ta mấy năm nay rất ít khi ăn cơm với nhau. Bữa cơm hôm nay, coi như vì ngươi tẩy đi xúi quẩy." Trần Tự nói ra.

"Vậy, ca. Ta mới đi có mấy ngày sao ngươi thay đổi nhiều vậy, không phải ngươi đang nghĩ cách chỉnh ta đó chứ?" Trần Húc có chút lo lắng mà hỏi.

Trần Húc từ nhỏ đã sợ đại ca của hắn, trưởng thành rồi cũng như vậy, chủ yếu là hắn lúc này, 26 tuổi rồi còn chưa tìm được công việc cụ thể. Hiện tại chủ yếu làm lái xe, cũng không phải là kế lâu dài, dù sao công việc này cũng là do chị dâu nể mặt đại ca hắn mà cấp cho hắn.

"Chỉnh đốn ngươi làm gì, ta bây giờ nghĩ lại rồi, ngươi bây giờ đi ra, cũng không thể làm lái xe được nữa, về sau tìm việc khác mà làm đi." Trần Tự nhấp một ngụm trà nói.

"A, vậy chị dâu thì sao? Nàng không tới đón ta à?" Hai mắt Trần Húc xoay tròn, nói sang chuyện khác.

"Ngươi tưởng ngươi là ai? Không phải đã có ta ở chỗ này tẩy trần cho ngươi rồi sao?" Trần Tự vui vẻ đáp.

"Không phải, không phải. Ta cũng chỉ muốn cảm tạ nàng, tiền phạt của ta đều do chị dâu đóng đấy, sinh nhật của người ta, còn phải đi lo mấy chuyện xúi quẩy như vậy. Trong nội tâm của ta cảm thấy rất áy náy, ài, chị dâu tính khí tốt, nếu không, đổi lại người khác gặp được cậu em vợ như ta, đoán chừng đều không vui." Trần Húc cảm thán nói.

Trần Tự trầm mặc, nửa ngày sau, hắn mới lên tiếng: "Ta...Ta cùng Chung Hiểu Cần ly hôn rồi."

Trần Húc nghe xong há hốc mồm kinh ngạc, có chút cà lăm hỏi: "Vì....Vì sao? Đang tốt lành tự nhiên ly hôn?"

Sau đó trên mặt hắn có chút hổ thẹn, hỏi: "Không phải vì ta chứ? Vì chuyện của ta mà làm hai người các ngươi nảy sinh mâu thuẫn?"

Ca ca cùng chị dâu quan hệ tốt như vậy, hơn nữa đối với hắn cũng rất quan tâm, nếu như bọn họ vì chuyện của mình mà ly hôn, vậy hắn quả thật hổ thẹn rồi, thật sự muốn tìm một lỗ hổng mà chui vào.

"Chuyện này không liên quan đến ngươi, ta cùng nàng tính cách không hợp." Trần Tự không muốn nói nhiều về chuyện giữa hai người.

"Vậy....Ba mẹ biết chưa?" Trần Húc nhìn đại ca không muốn nhắc đến đề tài này.

"Ta còn chưa nói, ngươi cũng đừng nói cho bọn họ biết, hai người đã lớn tuổi, ta cũng không muốn bọn họ phải lo lắng." Trần Tự cảnh cáo nói.

"Được được, nhưng mà các ngươi...." Trần Húc còn chưa nghĩ ra lý do mà hai người ly hôn, bất quá nhìn thấy ca ca chừng mắt, chỉ có thể nuốt lời, sau đó im lặng dùng cơm.

"Ngươi về sau có tính toán gì?" Trần Tự để đũa xuống, nhìn vị đệ đệ tiện nghi này hỏi.

"Ngươi không cần lo lắng, coi như ta ra ngoài shipper cũng không lo chết đói, một tháng cũng có thể kiếm được hơn vạn đấy. So với tiền lương của ngươi còn cao hơn." Trần Húc lạc quan nói.

"Ta suy nghĩ một chút, một tuần bảy ngày, ta chạy sáu ngày, từ sáng sớm đến mười hai giờ khuya, kèm giao thêm một số đồ vặt, nói không chừng còn có thể nhận tiền nhiều hơn." Trần Húc rất mong chờ vào cuộc sống của một người shipper.

"Shipper rất mệt nha, ngươi có chịu nổi không?" Trần Tự đánh giá Trần Húc một phen, cảm giác, cảm thấy hắn sẽ không chịu nổi loại đau khổ này.

"Ngươi đang xem thường ta phải không? Ta không phải loại người yếu ớt, ta cũng không muốn làm NEET, nếu ta cố gắng đi làm, nhất định có thể làm vô cùng tốt." Trần Húc cảm giác mình bị lão ca coi thường, vẻ mặt khó chịu nói ra.

"Vậy được, nếu như làm không nổi, ngươi nói cho ta biết, ta sẽ thử xem có tìm được việc nào cho ngươi làm không." Trần Húc muốn tự tay kiếm sống, cũng là điều tốt, vậy Trần Tự tạm thời không cần quản nhiều.

"Ừ. cái kia...Ca, ngươi bây giờ đã ly hôn, có tìm được người nào hợp nhãn không?" Trần Húc lau lau miệng nói.

"Không có, ta mới vừa ly hôn, nào có tâm tình, gần đây đang chuẩn bị một bản kế hoạch trong đài, hiện tại tâm tư của ta đều đặc hết trong công việc." Trần Tự lắc đầu nói.

Hai người sau khi cơm nước xong, Trần Tự liền đem Trần Húc đưa về nhà. Trên đường về nhà, thời điểm đi ngang qua cửa hàng sổ xố, hắn đột nhiên có một loại cảm giác mãnh liệt, loại cảm giác này tựa hồ đang thúc giục hắn mua vé số.

Trong lòng Trần Tự khẽ động, đem xe dừng lại phụ cận, sau đó tìm một cửa hàng vế số.

"Lão bản mua vé số sao?" Lão bản nhìn thấy có khách nhân tiến tới, liền hỏi thăm một câu.

Cửa hàng vé số cũng không lớn, lúc này cũng không có khách hàng.

"Ta mua Song Sắc Cầu." Trần Tự rất ít khi mua vé số, coi như mua cũng không trúng qua lần nào, đối với loại đồ chơi này, hắn vẫn luôn cự tuyệt.

''Lão bản muốn tự chọn số hay lấy số ngẫu nhiên?" Chủ tiệm hỏi.

"Tự chọn đi, cho ta mượn giấy bút chưa sử dụng được không?" Trần Tư hỏi.

"Được, chuyện nhỏ mà thôi.," Lão bản sáng khoái đưa cho Trần Tự một tờ giấy trắng cùng một cây viết.

Tiếp nhận giấy viết của lão bản, Trần Tự nhìn tờ giấy, đem dãy số thoáng hiện trong đầu điền lên tờ giấy.

Trần Tự nhìn giải thưởng gộp, sau đó đem giấy bút đưa cho lão bản, nói ra: "Lão bản, chọn số này."

Lão bản nói: "Tốt, hết 220 tệ."

Trần Tự quét mã trả tiền, sau đó cầm theo tờ vé số, lái xe trở về nhà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương