Buổi tối, sau khi tan ca, Trần Tự cùng Mãn ca tìm một quá nhậu, tụ hội một phen. Đợi đến lúc về nhà đã hơn mười giờ.
Không đợi Trần Tự thay quần áo, hắn liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
Trần Tự mở cửa ra nhìn, là mẹ của Chung Hiểu Cần, nhạc mẫu đã đến.
Biểu cảm Trần Tự thay đổi mấy lần, không biết nên nói gì.
"Sao lại không bật đèn, để trong phòng tối thui thế này?" Nhạc mẫu kỳ quái hỏi.
Nàng đem túi đựng trái cây đưa cho Trần Tự sao đó liền đi vào phòng bếp, chuẩn bị nấu cơm.
"Mẹ....Mẹ....Người không cần bận rộn, con ăn cơm rồi." Trần Tự tự nhiên xấu hổ, cũng không thể để mẹ Chung Hiểu Cần vào bếp nấu cơm được.
"Đã ăn rồi?" Chung mẫu nghi hoặc quay đầu nói.
"Vậy Hiểu Cần đâu? Nàng không đi với ngươi sao?" Chung Mẫu quay lại phòng khách, ngồi lên ghế salon hỏi.
"Nàng chưa nói với mẹ sao? Ừ....Đêm nay nàng không trở lại." Sắc mặt Trần Tự có chút mất tự nhiên.
Xem ra mấy ngày nay, Chung Hiểu Cần không đem sự tình ly hôn nói người trong nhà biết.
"A? Hiểu Cần chưa nói, bất quá hôm nay mẹ tới đây không phải tìm vợ con, mà tới tìm con, nàng không có ở đây cũng tốt. Đến, ngồi xuống cạnh mẹ, mẹ có một số việc muốn lương lượng với con." Lão thái thái nhiệt tình kép Trần Tự ngồi xuống bên cạnh.
Trần Tự kiên trì ngồi xuống bên cạnh lão thái thái, bộ dạng lúng túng không thôi.
"Trần Tự, con nghe nha, Hiểu Cần chúng ta năm nay cũng ba mươi rồi, con có phải có nên tặng cho nàng một món quà sinh nhật không?" Lão thái thái lôi kéo tay Trần Tự tủm tỉm cười nói.
Tay Trần Tự run lên, có chút xấu hổ nói: "Đương nhiên là tặng, mấy ngày hôm trước nàng rớt điện thoại, ngày mai con đi mua một chiếc điện thoại mới tặng cho nàng."
"Điện thoải hỏng mất?" Lão thái thái sửng sốt một chút, "Không phải, mẹ không phải nhắc tới chuyện này, Trần Tự à, con xem, căn phòng này hẳn vẫn còn đứng tên con đi? Mẹ với cha con nhất trí nên viết tên Hiểu Cần lên nữa, con cảm thấy thế nào?"
Lão thái thái đưa ra yêu cầu này cũng có chút thẹn thùng đấy, dù sao căn phòng này cũng được Trần gia mua trước khi kết hôn, khoản vay cũng do Trần Tự trả, hiện tại nói hắn thêm tên người khác, có chút không thích hợp đấy. Bất quá cũng không thể khiến con gái nhà mình chịu thiệt, vợ chồng son cũng có lúc ly hôn, cũng phải có thứ bao đảm!
Huống chi giá nhà Thượng Hải lúc này ba vạn một mét vuông, mà căn hộ này hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích hơn tám mươi mét vuông, nếu đem bán ra, thế nào cũng bán được 2 triệu 4 - 2 triệu 5 trăm ngàn tệ. Chung Hiểu Cần gả cho Trần Tự còn kèm theo một chiếc xe đại chúng giá khoản năm vạn, hôm nay muốn thêm tên Chung Hiểu Cần lên sổ đỏ, như vậy ly hôn chia tài sản, cũng phải đưa hơn một triệu đấy!
Lão thái thái há miệng, chính là hơn một triệu, trên thế giới nào có chuyện như vậy.
"Chuyện này...." Trần Tự có chút đau đầu, nội tâm hắn có chút không thích rồi.
Bất động sản thêm tên nhà gái, còn nói cho con gái một cái bảo hiểm, đau lòng cho con gái, ai đau lòng cho nhi tử? Rất nhiều nam tử phải hao hết ba đời mới mua được một căn nhà ở thành phố, nhà gái nói một chút liền muốn đi một nửa, ha ha.
Hiện tại luật hôn nhân về tài sản trước khi kết hôn còn chưa được thay đổi, không phải vì ngăn chặn thao tác này của nhà gái sao? Nhà trai dùng mấy đời tích lũy được một số tiền, lưng mang theo khoản nợ khổng lồ, nhà gái tìm cái cớ tránh ly hôn, muốn lấy đi một nửa, chuyện này thích hợp sao? Vì sao hiện tại càng nhiều người không thích kết hôn, còn không phải vì hiện tại phái nữ bị gia đình tẩy não quá độ, muốn này muốn nọ, thật coi nam tử đều là đồ ngốc cả sao?
Đến cả Trần Tự là dân chính gốc, trong nhà cũng có chút tiền, căn hộ này cũng là do công ty phân cho, bỏ tiền vào xây dựng, bằng không, hắn phải tu thêm mấy đời nữa mới mua được nhà Thượng Hải.
"Thế nào, con không muốn?" Lão thái thái xụ mặt xuống.
Lão thái thái tuy rằng cũng hiểu, nhưng tâm tình cũng rất khó chịu. Đến cả đảm bảo cho con gái nhà chúng ta cũng không có, sao có thể tin tưởng ngươi yêu con gái nhà chúng ta?
"Không phải, chỉ là....Con cùng Chung Hiểu Cần đã ly hôn!" Trần Tự nói xong, cảm giác tinh thần cùng thể xác đều thả lỏng, sau đó liền có một loại cảm giác thỏa mãn.
Chung Hiểu Cần chỉ chú ý tới những điều tốt đẹp, ước mơ làm một thiếu nữ độc lập tiêu sái, ưu thích được tiểu bạch kiếm chăm sóc lãng mạn, Trần Tự là người không còn quan tâm sau khi kết hôn, trầm ổn như khúc gỗ, mỗi ngày ta ca chỉ biết về nhà. Đã như vậy, hai người ly hôn cũng là chuyện tốt. Nàng có thể sống cuộc sống của mình, Trần Tự có thể lần nữa bắt đầu lại từ đầu, quy hoạch tương lai của mình.
"Ly hôn? Thật!" Lão thái thái bỗng nhiên nhảy dựng lên, trừng to mắt nhìn Trần Tự.
"Thật, đã được vài ngày rồi. Con tưởng rằng Chung Hiểu Cần đã nói với mẹ." Trần Tự lúc này đã có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện này.
"Vợ chồng các ngươi đang hoản hảo, vì sao lại ly hôn?" Giọng nói lão thái thái run rẩy nói.
"Chung Hiểu Cần nói không muốn sinh hoạt như con cá đuối trước đây nữa, nàng muốn theo đuổi những điều tốt đẹp mà trước kia chưa từng có, nàng còn quen một đệ đệ, lớn lên vô cùng soái." Trần Tự lấy ra điện thoại, ấn mở Wechat, đem vòng bạn bè của Chung Hiểu Cần phát ra, có thể thấy hình ảnh ăn chơi của nàng ở trong các khách sạn lớn.
Lão thái thái nhận lấy kích thích, hoảng thần, đặt mông ngồi trên ghế salon, qua nửa ngày sau mới tiếp nhận sự thật này, nhìn ánh mắt quan tâm của con rể, lặng yên cầm theo cái túi từ bên cạnh, cũng không quay đầu lại, nói cũng không nói, cứ như vậy rời đi.
"Ài, làm mẫu thân cũng không phải điều dễ dàng." Trần Tư khẽ thở dài.
Bất quá mọi chuyện cùng đã giải quyết xong, về sau Trần Tự cùng Chung gia không có bất kể quan hệ nào rồi, về sau nếu như trên đường gặp phải, cũng liền gật đầu chảo hỏi.
Trần Tự lắc đầu, thay đổi quần áo, sau đó rửa mặt, liền vội vàng đi ngủ.
Ngày mai là thứ bảy, đơn vị không đi làm, Trần Tự có thể nghỉ ngơi.
Sáng sớm thức dậy, Trần Tự cầm lấy một quyển sách tiền Hàn, bắt đầu đọc. Nếu như bản kế hoạch của hắn thông qua, hắn đại khái sẽ tới Hàn Quốc mời Yoona đấy, như vậy nếu như biết thêm chút tiền Hàn, đến lúc đó cũng dễ giao tiếp hơn.
Bất quá càng đọc càng khiến Trần Tự kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện, những từ ngữ mà hắn nhìn qua, đều có thể nhẹ nhõm nhớ kỹ, hơn nữa còn vô cùng rõ ràng, gióng như học tiếng mẹ đẻ vậy. Một tiếng sau, hắn đã đọc xong cả quyển sách, hơn nữa còn nhớ rõ. Giao tiếp đơn giản, đối với hắn mà nói, đã không còn là vấn đề.
"Chẳng lẽ đây chính auto mà xuyên việt mang đến, auto học tập?" Khuôn mặt Trần Tự có chút cổ quái, thầm nghĩ.
Cái này giống như gặp qua không quên được, không đúng, năng lực này còn lợi hại hơn cả gặp qua không quên được. Gặp qua không quên được chỉ có thể lưu giữ trong thời gian ngắn, để lâu sẽ quên đi, nhưng tri thức mà hắn vừa học tập như đọng lại trong đầu, muốn quên cũng không quên được. Hơn nữa, hắn còn có thể lý giải rất nhanh những kiến thức này. Hiệu suất học tập này, so với thường nhân không chỉ nhanh hơn gấp trăm lần.
Nếu như lấy ví dụ mà nói, giống như Bánh Mì Trí Nhớ trong Doremon vậy. Ăn bánh mi có tri thức, có thể nhớ mãi không quên.
Hắn trước kia nghe người ta nói, có chút người lợi hại, đi quốc gia khác du lịch, dùng thời gian ngồi trên máy bay, có thể đem ngôn ngữ của quốc gia kia học xong. Lúc đầu hắn còn không tin, hiện tại đã tin chắc, loại năng lực này, hắn hiện tại cũng có.
Trong lòng Trần Tự kích động, đem những quyển sách học tập về tiếng Hàn, tiếng Anh, tiếng Nhật đều lấy ra, hắn chuẩn bị học tập thử xem, có thể xem hôm nay có thể đem tất cả nội dung toàn bộ nhớ kỹ.
Thời điểm Trần Tự chuẩn bị tiếp tục ăn sách, điện thoại của hắn đổ chuông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook