Khâu Oánh Oánh hưng phấn gật đầu nói: "Tìm, không chỉ như thế, Trần Tự ca còn tìm cho ta một công việc tạm thời với tiền lương hậu đãi."
Phiền Thắng Mỹ nói: "Thật không, nhanh nói cho chúng ta biết, là việc gì?"
Quan Sư Nhĩ cũng mở to mắt, đồng dạng đợi câu trả lời của Khâu Oánh Oánh.
Khâu Oánh Oánh trả lời: "Chính là giúp Trần Tự ca quét dọn vệ sinh, mỗi tuần quét dọn sáu ngày, thời gian làm việc có thể tự do an bài, một tháng được năm nghìn tệ đấy."
Quan Sư Nhĩ nói: "Năm nghìn tệ cũng không ít, so với công việc cũ của ngươi còn cao hơn, hơn nữa chỉ là quét dọn vệ sinh, công việc này thật sự quá dễ dàng.
Khâu Oánh Oánh nhẹ gật đầu: "Ta cũng biết đây là do Trần Tự ca chiêu cố ta, ta nhất định sẽ nỗ lực làm việc."
"Công tác cũng được, coi như hắn còn có lương tâm." Phiền Thắng Mỹ cũng cảm thấy công việc này khá phù hợp với Kahau Oánh Oánh.
Quan Sư Nhĩ hỏi:" Bất quá Oánh Oánh, sao ngươi về muộn vậy?"
Khâu Oánh Oánh đắc ý nói: "Là do Trần Tự ca nha...Hắn muốn mời ta ăn cơm, ta cự tuyệt không được, chỉ có thể đi theo. Bất quá nói cho các ngươi biết, địa phương hôm nay chúng ta dùng bữa, khẳng định các ngươi chưa từng nghe qua."
"A? Đến cả chúng ta còn chưa từng nghe qua?"
"Không có khả năng, ở Thượng Hải có chỗ nào Phiền Thắng Mỹ ta không biết?"
"Nói ra địa chỉ, để xem Phiền tỷ nghe qua chưa"
"Vậy ta nói ra địa chỉ, để xem Phiền tỷ nghe qua chưa."
Khâu Oánh Oánh nói ra địa chỉ nhà hàng ở khu biệt thự ,nhất thời Phiền Thắng Mỹ không có chút ấn tượng nào.
Phiền Thắng Mỹ cười khổ nói: "Quả thật ta còn chưa nghe nói qua, xem ra ta đối với Thượng Hải còn hiểu quá nông cạn rồi."
Quan Sư Nhĩ đề nghị: "Vậy sau này chúng ta tìm thời gian tới ăn một bữa đi, đồ ăn riêng ta còn chưa từng ăn qua đấy."
"Tiểu Quan nói không sai, chúng ta vào nếm thử, nhìn xem đồ ăn có thể khiến tiểu Khâu mê tít, đến cùng có chỗ gì hơn người." Phiền Thắng Mỹ phụ hoạ nói.
"Chuyện này..." Khâu Oánh Oánh nghĩ đến giá cả, tiền chần chờ.
Phiền Thắng Mỹ cười nói: "Sao vậy? Tiểu Khâu ăn thử một lần, liền không muốn ăn tiếp nữa hả?"
Khâu Oánh Oánh nói: "Đây cũng không phải, chỉ là giá của bọn họ quá mắc, ba người chúng ta muốn ăn tốn không ít tiền đấy."
"Ba người có thể xài bao nhiêu, sáu bảy trăm là nhiều rồi." Phiền Thắng Mỹ lơ đễnh nói.
Khâu Oánh Oánh nói ra một con số: "Một người hết 1680 tệ."
"Một bàn hết một nghín sáu trăm tám mươi tệ? Sao bọn hắn không đi cướp đi?" Phiền Thắng Mỹ trợn to hai mắt, không thể tin được một bữa cơm lại tốn nhiều tiền như vậy.
Quan Sư Nhĩ nâng kính, đồng dạng cũng bị con số này doạ sợ: "Thật sự quá mắc đi, vậy nếu tính xuống, một người chúng ta hết năm trăm đấy!"
Khâu Oánh Oánh há to miệng, nghĩ đên mình vẫn đem sự thật nói cho các nàng biết: "Ta không phải nói giá ba người, giá này chỉ là một người ăn thôi."
"Một người...Một người hết một nghìn sáu trăm tệ?"
"..."
"Đúng vậy, hơn nữa nhà hàng này còn phải đặt bàn trước, người bình thường cho dù có tiền, cũng phải hẹn trước mấy tháng."
Phiền Thắng Mỹ cũng Quan Sư Nhĩ nhìn nhau không nói gì, các nàng còn tưởng rằng giá tiền cao là hết, nhưng không ngờ cho dù có tiền còn phải đặt hẹn trước.
"Ăn không nổi, hơn một nghìn tệ chính là phí nấu ăn hai tháng rồi."
"Ta có thể ăn được ba tháng."
Một cỗ cảm giác thất bại xuất hiện trong lòng Phiền Thắng Mỹ, so với đại lão, nàng thật đúng là kém xa đấy.
Phiền Thắng Mỹ đột nhiên hỏi: "Lại nói tiếp, Trần Tự đối với ngươi thật tốt, ngươi nói xem hắn có phải có ý tứ với ngươi không?"
Trái tim Quan Sư Nhĩ xiết chặt, chuyện nàng ưa thích Trần Tự, hai người cũng biết, Phiền Thắng Mỹ hỏi Khâu Oánh Oánh như vậy, là có ý gì?
Khâu Oánh Oánh ngẩn người, sau đó đỏ mặt, nàng nhìn Quan Sư Nhĩ, tránh đi ánh mắt của nàng, lắc đầu nói: "Phiền tỷ lại ăn nói linh tinh! Ta cùng Trần Tự ca thì có quan hệ gì chứ, hắn hảo tâm giúp ta, còn không phải vì ta là bạn tốt của Quan Quan."
Quan Sư Nhĩ nghe nàng nói vậy, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Nếu Khâu Oánh Oánh thật sự có tình ý với Trần, vậy quan hệ tỷ muội các nàng khó mà làm nổi nữa.
Phiền Thắng Mỹ giống như không tin nói: "À, là thế phải không?''.
"Ta có thể lừa các ngươi sao? Trần Tự ca nói, hắn giúp đỡ ta là vì mặt mũi của Oánh Oánh, lần này mời ta ăn cơm cũng chỉ như lão bản mời cơm nhân viên, không nhìn thứ khác." Khâu Oánh Oánh cố gắng giải thích rõ ràng.
Quan Sư Nhĩ nói: "Được rồi Phiền tỷ, chúng ta biết chuyện Oánh Oánh có công việc là được rồi, hiện tại cũng không còn sớm, đi ngủ đi mai còn đi làm đấy."
Phiền Thắng Mỹ tiếc nuối nói: "Cũng đúng, Tiểu Quan vừa nói như vậy, ta liền cảm thấy mệt mỏi. Vậy thì đi ngủ đây."
Phiền Thắng Mỹ uốn eo đi về phòng ngủ của mình.
Phiền Thắng Mỹ đi rồi, hai người đều nhẹ nhàng thở ra.
Quan Sư Nhĩ thì lo sợ Khâu Oánh Oánh nói ra điều gì mình không chấp nhận được, Khâu Oánh Oánh thì sợ Quan Sư Nhĩ hỏi câu mình không trả lời.
Hai người nhìn nhau cười một cái, sau đó riêng phần mình quay về phòng.
'Ta sẽ không nhường Trần Tự ca đâu, coi như Oánh Oánh cũng không được.'
"Nếu như Trần Tự ca thích ta thì sao, vậy Quan Quan làm sao bây giờ, ta có thể xin lỗi nàng ấy chứ?'
Đêm nay, hai người đều ngủ không được ngon giấc.
Ngày hôm sau, lúc Khâu Oánh Oánh tỉnh lại, trong phòng chỉ còn mình nàng mà thôi, Quan Sư Nhĩ cùng Phiền Thắng Mỹ sáng sớm đã đi làm.
Nàng thảnh thơi rời giường rửa mặt, sau đó cầm theo chìa khoá phòng Trần Tự lên tầng 23.
Mở cửa, gian phòng to như vậy chỉ có một mình nàng, lộ ra vẻ trống rỗng.
Khâu Oánh Oánh dạo một vòng, thì thào lẩm bẩm: "Phòng ở lớn như vậy, cũng chỉ có một người, Trần Tự ca không cảm thấy cô đơn sao?"
"Cho ai thuê đóng tiền nhà không phải tốt sao, nếu như ta thuê phòng ở Trần Tự ca, vậy hắn có thể đồng ý không? Đến lúc đó, ta ở chỗ này, cũng thuận tiện dọn dẹp hơn nhiều."
"Ai nha, Khâu Oánh Oánh, ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Ở cùng một chỗ với nam sinh, ngươi cũng thật là."
Khâu Oánh Oánh lắc đầu, vì chính suy nghĩ vừa rồi làm cho xấu hổ.
Nàng quyết định dùng lao động để loại trừ tạp niệm, nhất định là do gần đây quá nhàm chán, mới nghĩ ra mấy vấn đề linh tinh này.
Nàng đi vào toilet, đem công cụ lau dọn tìm ra, sau đó bỏ nước vào, giặt xong khăn lau, liền bắt đầu quét dọn.
Phòng khách, phòng bếp, phòng tranh, từng gian phòng đều được Khâu Oánh Oánh quét dọn qua.
Thẳng đến khi nàng tới phòng ngủ của Trần Tự, ở ngoài cửa hồi lâu, mới đỏ mặt đi vào.
Công tác của nàng ngoài trừ quét dọn vệ sinh, còn bao gồm cả giặc quần áo. Hiện tại, nàng phải đem quần áo bẩn của Trần Tự tìm ra.
Sơ mi, quần ngoài, bít tất,.. những thứ này còn bình thường, thế nhưng mà nội y bên trong...
Khâu Oánh Oánh đỏ mặt, dùng bàn tay trắng nõn của mình, cầm lên một chiếc nội y của Trần Tự.
"Cái này...Làm sao mà giặc đây, cảm thấy, thật xấu hổ a..." Cầm lấy nội y, Khâu Oánh Oánh cũng không nén đi, mà nhìn nó có chút thiếu tự nhiên.
"Nam sinh, cùng nữ sinh có gì khác biệt nhỉ? "Khâu Oánh Oánh không khỏi tò mò thầm nghĩ.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đều là gái ngoan của gia đình, cũng không có kinh nghiệm trên phương diện kia , tự nhiên đối với nam hài tử rất hiếu kỳ.
Nàng theo thói quen để gần tới mũi, hít thật sâu...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook