Nghe xong giá cả không khỏi khiến Khâu Oánh Oánh tặc lưỡi nhíu mày: "Mắc như vậy sao? Ta còn tưởng rằng ngươi nói một hai ngàn..."
"Đây là một nhà hàng nổi tiếng trong giới kinh kịch, ở Thượng Hải cũng rất có danh tiếng. Người bình thường muốn tới nơi này ăn, cần phải đặt hàng mấy tháng."
"Người bình thường cần đặt bàn mấy tháng...Vậy Trần Tự ca."
"Ta tuy rằng cũng là người bình thường, nhưng mà quen biết nhiều, giao thiệp rộng, ăn một bữa ăn, còn là chuyện dễ dàng giải quyết.
Trần Tự mặc dù nói bình thường, nhưng mà Khâu Oánh Oánh sẽ không ngây thơ cho rằng chuyện này đơn giản. Không có địa vị hay thực lực, cũng không có người nào nể mặt mũi đâu.
Cũng không lâu sau, hai vị tiểu tỷ tỷ sườn xám riêng phần mình dọn đồ ăn tới.
Trần Tự tự nhiên nhận lấy khăn do tiểu tỷ tỷ đưa tới, sau đó lau tay, Khâu Oánh Oánh một mực chú ý tới Trần Tự, sau đó cũng học theo.
"Tí nữa thời điểm mang thức ăn tới, ngươi dùng chén nước bên cạnh súc miệng, sau đó dùng bữa như bình thường."
"Là vậy sao?"
Khâu Oánh Oánh nhìn ly nước bên cạnh, hoá ra dùng để súc miệng đấy, cũng may vừa rồi nàng chưa uống, nếu không xấu mặt rồi.
Sau khi tiểu tỷ tỷ sườn xám hỏi có thể mang thức ăn lên chưa, Trần Tự gật đầu: "Được, dọn lên đi."
Như là mở ra công tắc, các loại món ăn tinh xảo được dọn đều lên bàn.
Lên trước chính là năm món lạnh, ngọt mặn đều có, tiếp đó là một món canh, sau ba món mặn, một món đồ chay,...từng món từng món được dọn lên, cuối cùng là bánh ngọt.
Khâu Oánh Oánh đã lớn như vậy, như còn chưa từng nhìn thấy bàn thức ăn nào đẹp như này, bữa cơm này nàng động đũa không ngừng.
Trong vài món ăn này, làm cho nàng ấn tượng nhất là món tôm cuốn nguyên con, thị kho tàu cùng canh dưỡng sinh.
Nhất là canh dưỡng sinh hoa cúc, nàng vốn tưởng hoa cúc trong đó chỉ là vật trang trí, hoá ra làm từ đậu hũ. Sau khi hỏi thăm nàng mới biết được, khối đậu hũ này được điêu khắc 108 đao, từng đao giống nhau, tinh tế nhất trí!
Để vào trong súp như đoá hoa cúc nở rộ!
Sự tinh xảo của đầu bếp, khiến cho Khâu Oánh Oánh giật mình không khép lại miệng được.
Thẳng đến khi đem toàn bộ chén canh nuốt vào bụng, nàng còn có một loại cảm giác chưa thoả mãn.
Khâu Oánh Oánh xoa bụng như đang mang thai, rầm rì nói: "Ăn nó quá, không ăn nổi nữa rồi."
Trần Tự lắc đầu nói: "Ai bảo ngươi ăn nhiều như vậy, đau bụng rồi hã?"
Vì một bữa ăn, đem bản thân ăn hỏng mất, vậy cũng không đáng nha.
"Không thể lãng phí, đây chính là đồ ăn hơn nghìn tệ, không ăn liền xong, ta sẽ đau lòng không ngủ được."
"Ngươi ăn nhiều như vậy, chỉ sợ tối nay cũng không ngủ được đi."
"Hì hì, ngủ không được thì ngủ không được, dù sao đêm nay cũng không lỗ."
Cơm nước xong xuôi, Trần Tự thánh toán tiền, cùng lão bản hàn huyên hai ba câu, liền mang theo Khâu Oánh Oánh về tới cư xá
Mở cửa xong, Trần Tự cùng Khâu Oánh Oánh cùng nhau tiến vào trong nhà hắn.
"Ta mang ngươi xem một lần phòng ốc của ta, căn phòng này hơn ba trăm mét vuông, kỳ thật muốn quét dọn cũng không hề dễ dàg. Ngươi liền làm trước, nếu như làm tốt, ta có thể tăng thêm tiền lương cho ngươi."
Nói xong, Trần Tự dẫn nàng đi thăm quan một vòng.
"Thật rộng, có cả phòng vẽ tranh, Trần Tự ca cũng biết vẽ tranh sao?"
"Biết một chút, sở thích cá nhân mà thôi.''\
Khâu Oánh Oánh gật đầu, bất kể là tranh tốt hay tranh xấu, nàng cũng không phân biệt được. Tuỳ tiện nhìn một bức tranh, nàng liền có cảm giác vẽ vô cùng tốt. Nhưng nếu hỏi nàng tốt ở chỗ nào, nàng liền không trả lời được.
"Cơ bản chỉ có vậy thôi, ngươi chỉ cần quét dọn sạch sẽ, không để bụi bặm bám lại là được, như vậy công việc sẽ kết thúc."
"Ta hiện tại có thể làm việc luôn."
Khâu Oánh Oánh săn lên tay áo, liền không thể chờ được nữa.
"Ngày mai đi, hôm nay quá muộn rồi."'
Trần Tự cự tuyệt, tí nữa hắn còn phải đi tìm Cố Giai, nếu kéo xuống, Cố Giai liền đi ngủ rồi.
Khâu Oánh Oánh tỏ vẻ: "Vậy được, ngày mai ta lại đến."
Thoả đàm xong, Trần Tự đem chìa khoá đưa cho Khâu Oánh Oánh. Đợi nàng đi rồi, Trần Tự cũng lặng lẽ rời đi, tìm Cố Giai tâm sự.
Lại nói Khâu Oánh Oánh sau khi trở lại phòng 2202, Quan Sư Nhĩ cùng Phiền Thắng Mỹ còn chưa có ngủ, đợi nàng quay về.
Vào cửa, Khâu Oánh Oánh liền nhìn thấy hai mỹ nữ ngáp dài ngáp ngắn: "Phiền tỷ, Quan Quan, các ngươi còn chưa ngủ sao?"
Phiền Thắng Mỹ ngáp một cái nói: "Tiểu Khâu, chúng ta còn đang chờ ngươi, sao có thể sớm đi ngủ, thật là..."
Quan Sư Nhĩ dụi dụi con mắt, ân cần hỏi hăn: "Oánh Oánh, thế nào rồi, Trần Tự ca tìm công việc cho ngươi chưa?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook