Ngày hôm sau, sau khi Trần Tự tan ca, liền hẹn Khâu Oánh Oánh xuống một quán cà phê ngoài cư xá gặp mặt.
Trong quán cà phê, Khâu Oánh Oánh đi tới nhìn thấy Trần Tự, liền lễ phép chào hỏi: "Trần Tự ca."
"Oánh Oánh đến rồi, ngồi xuống đi." Trần Tự nhẹ gật đầu, để cho Khâu Oánh Oánh ngồi đối diện.
Nhìn bộ dạng của Khâu Oánh Oánh có chút câu nệ, Trần Tự liền muốn hoà hoãn tâm tình đang khẩn trương của nàng, liền hỏi: "Uống gì không?"
Khâu Oánh Oánh gãi đàu nói: "Tuỳ tiện đi, ta cũng không thích uống cà phê."
Trần Tự gọi nhân viên phục vụ tới, chọn hai ly cà phê.
"Oánh Oánh, công việc ta đã tìm giúp ngươi, có công việc thích hợp sẽ gọi ngươi tới. Mà ngươi có yêu cầu gì với công việc của mình không?"
"Không có không có, chỉ cần có tiền lương đủ sinh hoạt là được rồi. Ta thật xấu hổ khi hướng cha mẹ gọi xin tiền, bọn hắn tiền lương cũng không cao, cũng phải ăn cơm."
"Như vậy sao, vậy ta có một việc có thể cho ngươi làm đấy, ngươi làm không?"
"Thật sao? Vậy tốt quá! Gì cũng được, chỉ cần không phải là công việc trái phátp luật, việc gì ta cũng làm.''
"Không có khoa trương vậy đâu, ngươi cũng biết căn nhà của ta quá rộng đi, có đôi khi ta không có thời gian quét dọn, nên muốn nhờ ngươi quét dọn giúp ta."
"Không thành vấn đề, chuyện này ta đã làm rồi. Từ nhỏ đến lớn, vệ sinh trong nhà đều do ta xử lý đấy."
"Ừ, điểm này ta tin tưởng ngươi. Như vậy tốt rồi, ngươi mỗi ngày đến nhà ta quét dọn một lần, nếu có quần áo bẩn, ngươi giúp ta giặc đi. Tiền lương một tháng của ngươi sẽ là 5000 tệ, một tuần nghỉ một ngày, thời gian làm việc ngươi tự mình phân phối, thế nào?"
"Oa, tiền lương cao như vậy sao?"
"Không cao đâu, năm nghìn tệ này không có tiền bảo hiểm, bất quá ta có thể mua bảo hiểm cho ngươi."
"Vậy ta lúc nào có thể bắt đầu làm việc, lâu rồi không đi làm, thân thể của ta có chút gỉ sét."
"Tuỳ thời có thể làm, bất quá ngươi không tính nghỉ ngơi vài ngày sao?"
"Không cần, tâm hồn làm việc của ta đã được thức tỉnh."
Trần Tự nhìn thời gian, đã đến giờ cơm chưa.
"Đi thôi, mời ngươi ăn một bữa, coi như chúc mừng ngươi tìm được công việc mới."
"Hẳn là ta mời ngươi mới đúng, cảm ơn ngươi đã giới thiệu việc làm cho ta."
"Đừng cự tuyệt, coi như phúc lợi của lão bản cho nhân viên đi."
"Vậy....Cảm ơn Trần Tự ca...Không, cảm ơn lão bản."
"A...., còn không biết ngươi thích ăn gì? Cơm tây hay món tàu ?"
".....Ta bình thường thích ăn sủi cảo ở bên cạnh cư xá, những thứ khác ta còn chưa từng ăn..."
"....Đi, vậy để ta hôm nay mang ngươi đi thưởng thức một bữa tiệc lớn."
Trần Tự mở ra điện thoại, ở trên app định vị một nhà hàng.
Trong lúc lái xe mang Khâu Oánh Oánh tới nhà hàng, nàng phát hiện nhà hàng này nằm ở trong vùng biệt thự ở Thượng Hải.
"Nhà hàng này mở trong khu biệt thự sao?"
"Ừ, nhà hàng này chỉ nhận đặt bàn riêng, cũng chỉ phục vụ kẻ có tiền."
"Vậy món ăn ở đây hẳn định rất đắc đi, ta cảm thấy hay là thôi đi. Mời ta ăn một bữa sủi cảo, ta cũng rất thoả mãn rồi."
"Đến cũng đến rồi, đi làm gì nữa, hơn nữa, ta cũng lâu rồi không tới đây ăn."
Trần Tự không để cho Khâu Oánh Oánh cự tuyệt, sau khi đỗ xe lại, liền cầm tay của nàng, cùng một chỗ tiến vào trong biệt thự.
Bên ngoài biệt thự tương tối mộc mạc, thế nhưng bên trong tuyệt đối rất xa xỉ. Vừa trang nhã lại xa xỉ, hai phong cách này hợp lại với nhau khiến người xem thích thú.
Nhân viên phục vụ ở đây cũng khác biệt với chỗ khác, nhân viên làm chỗ này đều mặc sườn xám, đi giày cao gót, đều là tiểu tỷ tỷ có tướng mạo trẻ tuổi.
So với các nàng, Khâu Oánh Oánh cảm giác mình thật là nhà quê mới lên. Vốn đang cao hứng nghễnh đầu, Khâu Oánh Oánh trở nên tự ti mặc cảm.
"Ngươi là khách hàng, là người mua, là thượng đế, ở chỗ này mặc kệ nhìn thấy người nào, đều không phải cảm giác mình kém hơn một bậc."
Trần Tự nhìn ra Khâu Oánh Oánh có chút trùn xuống, vì vậy mở miệng khuyên bảo.
"Hơn nữa đừng nhìn vị trí chỗ này ở khu biệt thự, liền cho rằng ở đây tiêu phí rất cao. Kỳ thật một bữa cơm tính xuống, cũng chỉ một hai ngàn, coi như lấy tiền lương thấp. Chỉ cần không phải ăn hàng ngày, vẫn có thể tới đây được"
Lông mày Khâu Oánh Oánh giãn ra, ngữ khí cũng khôi phục lại như bình thường: "Không phải, ta cũng không sợ hãi, chẳng qua cảm thấy mình không thích hợp với hoàn cảnh chỗ này, đây hẳn là tâm tư của tiểu thị dân đi."
Tuy rằng vẫn có chút lo lắng, nhưng mà lúc này Khâu Oánh Oánh đã không còn cảm giác cậu nệ như cũ.
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, hai người tới trước phòng đã đặt.
"A? Trần Tự ca, nhân viên phục vụ sao không đưa thực đơn cho chúng ta, chẳng lẽ không cần ngoại món sao?"
Khâu Oánh Oánh đợi trái đợi phải không thấy nhân viên đem menu tới, liền hỏi.
Trần Tự cười cười, hướng nàng giải thích nói: "Nhà hàng này không chấp nhận gọi món, dựa theo các suất để tính tiền, phân biệt là các suất 1080 tệ, 1380 tệ, 1680 tệ trên 1 người.''
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook