Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp
-
Chương 139
Hạ Trừng không trả lời, cô không thể ngừng khóc được.
Anh nói tiếp: "Nhưng anh không ngờ thì ra em lại ngoài cứng trong mềm. Bên ngoài là một nữ hán tử, nhưng thực tế lại rất yếu đuối. Tất cả sự kiên cường của em đều là giả vờ, dù anh có cố gắng thế nào em vẫn có thể sẽ khóc. Thế nên anh nghĩ mình cứ mang theo một bịch khăn giấy bên mình, lúc em cần, anh cứ lấy nó ra lau khô nước mắt của em."
Hạ Trừng ngây ngốc một lúc, cô khịt mũi một cái, rút tay về: "Xin lỗi, em không cố ý gây ra sự hiểu lầm cho anh."
Tô Hằng trẻ lắc đầu: "Không sao, anh chỉ muốn nhắc em là em khóc quá dữ dội, anh chỉ còn lại một tờ khăn giấy thôi. Nếu không dùng tiết kiệm một chút, coi chừng lát nữa nước mắt nước mũi sẽ chảy xuống miệng của em."
Anh bẻ tình huống quá nhanh, Hạ Trừng sửng sốt một lúc mới phản ứng kịp, nói: "Đừng chọc giận em, nếu không em sẽ chùi nước mũi vào quần áo anh đấy."
Tô Hằng trẻ bất đắc dĩ giơ hai cánh tay lên: "Nói đi, em muốn chùi vào bên nào?"
Hạ Trừng lườm anh một cái, quay đầu sang chỗ khác, khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Đêm đó, Hạ Trừng hiếm có gặp được Tô Hằng già.
Mấy ngày qua, xung quanh cô đều là người, hắn không có cơ hội xuất hiện, mà hắn hiện thân lúc này chắc chắn là vì Tô Hằng trẻ.
"Có phải anh lại muốn khuyên tôi không nên gần gũi với anh ấy?""Anh khuyên em, em sẽ bằng lòng nghe sao?" Hắn cười chua xót.
Hạ Trừng hít sâu một hơi: "Vì sao anh không chịu buông tha cho tôi?"
Tô Hằng già nói: "Anh chỉ hy vọng em hạnh phúc."
Hạ Trừng thử nói đạo lý với hắn: "Hiện tại tôi còn chưa đủ hạnh phúc sao? Cái gì tôi cũng có."
Tô Hằng già phản bác: "Không. Ngoại trừ ba em, bên cạnh em không có một tên đàn ông nào thật lòng trân trọng em."
Hạ Trừng cười lạnh: "Tôi cũng không nhất định phải dựa vào đàn ông mới có thể sống sót."
"Cuối cùng em vẫn chỉ là phụ nữ thôi, dù sao cũng phải có một chốn trở về tốt."
Hạ Trừng vừa định mở miệng mắng hắn cổ hủ, nhưng vì có người đến gần lều, bóng dáng Tô Hằng già lập tức biến mất.
Mấy y tá cùng lều với cô đi đến bưng lấy chậu nước của mình, hỏi: "Hạ Trừng, cô có muốn đi giặt quần áo với chúng tôi không?"
Hạ Trừng vội vàng nói: "Được, mọi người chờ tôi một chút."
"Cuối cùng cũng có nước sạch để giặt quần áo."
"May mà có bạn trai Hạ Trừng." Tiểu Mạnh nói.
Hạ Trừng "Này" một tiếng thật lớn, tỏ vẻ kháng nghị.
"Được rồi, là tôi nói sai được chưa?" Tiểu Mạnh lớn giọng nhấn mạnh: "Là anh trai."
Mấy y tá còn lại cười to, Hạ Trừng có lý mà không nói được, cô bưng chậu nước đi ra ngoài.
Tô Hằng già đứng dưới một tán cây bên ngoài lều vải, nhìn Hạ Trừng và các đồng nghiệp đang đi đến xe chở nước đằng xa.
Trong lòng hắn vô cùng phiền muộn, là hắn không có phúc khí, Hạ Trừng đã từng đối xử với hắn rất tốt, đáng tiếc lúc đó hắn không biết trân trọng.
Nhất là lúc cô không tha thứ cho hắn, hắn lại giận dỗi cô như một đứa con nít ấu trĩ.
Hắn ra sức ức hiếp cô, hắn cho rằng nếu làm vậy thì cô sẽ biết điều, trở về dáng vẻ dịu dàng nghe lời như lúc hắn mới quen biết cô.
Đáng tiếc hắn đã sai.
Hạ Trừng là người rất biết cách che giấu nội tâm của mình, có lẽ bên ngoài cô thỏa hiệp, nhưng trong lòng lại không.
Cô luôn không tha thứ những việc hắn đã làm, nhưng cô vẫn cố gắng đóng vai một người vợ tốt, một người mẹ hiền trước mặt mọi người.
Hắn biết Hạ Trừng rất đau khổ, nhưng hắn rất khốn kiếp, cố ý vờ như không thấy.
Nếu không phải như thế, cô cũng sẽ không bị áp bức đến mức tinh thần xảy ra vấn đề.
Đương nhiên không có người nào biết hắn bí mật hèn hạ như thế nào. Trong những cuộc xã giao, hắn luôn tỏ ra phong lưu phóng khoáng, vui vẻ trò chuyện với mọi người.
Bên cạnh hắn thường xuyên có một đám phụ nữ vây quanh, bọn họ rất thích nghe hắn phát biểu những ý kiến hay.
Thậm chí khi đó hắn cảm thấy Hạ Trừng được hắn cưới, dù không thấy biết ơn thì cô cũng phải kiêu ngạo vì chuyện đó.
Không phải đó là đương nhiên sao?
Dù sao cũng có rất nhiều cô gái ao ước được làm vợ của hắn.
Hạ Trừng lại luôn không vui.
Cô vốn không muốn ở bên cạnh hắn.
Đã từng có lần, hắn cho rằng Hạ Trừng không biết tốt xấu, cô không biết thỏa mãn. Không giống những phu nhân nhà khác, bất kể chồng có làm chuyện gì bên ngoài, bọn họ đều chọn cách mở một mắt nhắm một mắt.
Hơn nữa, hắn cho cô tất cả, chẳng lẽ còn có những tên đàn ông khác cho cô những thứ tốt hơn sao?
Nhưng sau khi Hạ Trừng sống lại, hắn mới phát hiện, thứ Hạ Trừng muốn, thật ra chỉ có hắn không thể cho cô.
Hắn cứng rắn giữ cô bên cạnh, nói cho hay thì là muốn tốt cho cô, trên thực tế là đang hại cô. Hắn không ngừng chèn ép cô, chà đạp tôn nghiêm của cô, mục đích là muốn cô có thể ngoan ngoãn nghe lời, cuối cùng không thể bỏ đi.
Hiện tại hắn rất hối hận, càng không yên tâm giao Hạ Trừng cho Tô Hằng trẻ.
Loại người này không đáng để Hạ Trừng yêu.
Hạ Trừng đáng để được một người tốt hơn yêu quý. Tô Hằng trẻ tuyệt đối không thể, dù sao xét về bản chất thì bọn họ chính là cùng một người.
Huống chi nếu cô yêu Tô Hằng trẻ, thì có phải hàm ý là thật ra cô vẫn còn yêu hắn không?
Nếu là vậy, cô cần gì phải yêu Tô Hằng trẻ chứ?
Có hắn theo bên cạnh cô, còn chưa đủ sao? Cô cần gì phải tìm người thay thế.
Đúng vậy, nhất định là Hạ Trừng chỉ xem Tô Hằng trẻ như vật thay thế hắn.
Hắn quyết không để cô sa vào ảo tưởng không bình thường này, không thể thoát ra.
Sáng sớm hôm sau, những người phụ trách mở đường và đi cuối cùng trong đội xe của Tô Hằng trẻ, thì ra chính là những phượt thủ vô cùng am hiểu cách đi đường núi.
Bọn họ theo đội xe cũng là vì đặc biệt muốn sửa chữa địa thế hiểm trở.
Lãnh đạo đội quân cứu trợ hy vọng bọn họ có thể giúp đỡ, mở một đoạn đường lên núi, đưa những người dân trong thôn gặp nạn xuống nơi này.
Đoạn đường này vô cùng khó đi, đường tạm đầy bùn lầy ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm không thể biết trước. Nhưng bọn họ không nói hai lời, lập tức đồng ý mạo hiểm tiên phong đi vào trong thôn.
Cứ ba chiếc xe hợp thành một đội, bọn họ và bộ đội cứu trợ kết nhóm tiến lên.
Mấy tiếng trôi qua, người của chuyến xe thứ nhất đã đưa xuống mười người dân bị nạn, mà nhóm thôn dân này được đưa xuống trước đều có lý do cả.
Trong đó có người bị gãy xương, cũng có phụ nữ có thai bắt đầu đau bụng chuyển dạ.
Lều tạm dựng lên để chữa bệnh lập tức trở nên bận rộn.
Hạ Trừng luôn tập trung tinh thần làm việc của mình, cô cũng không chú ý đến trời đã bắt đầu đổ mưa phùn.
Đến khi những hạt mưa to trút xuống từ trên trời, nước mưa ào ào chảy tràn trên mặt đất, rốt cuộc cô mới ngừng công việc trong tay.
Xe Tô Hằng trẻ vẫn chưa về, cô siết chặt đôi tay đang run, muốn mình có thể bình tĩnh lại.
Mưa càng lúc càng lớn, mây giăng mờ bốn phía, không thể nhìn rõ cái gì.
Từ bên ngoài, bỗng nhiên có người đội mưa chạy vào lều, la lớn: "Mau đi theo tôi, có xe bị lật xuống khe núi, cần bác sĩ trợ giúp."
Trái tim Hạ Trừng như bị bóp nghẹn, máu lập tức xông lên đầu, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.
Bọn họ ngồi xe đến chỗ chiếc xe kia bị lật. Nơi đó có rất nhiều anh em đang giúp kéo những người bị thương trong xe ra, người lái xe tự mình thoát khỏi ghế lái an toàn.
Hạ Trừng nhanh chóng nhận ra đó là xe của Tô Hằng trẻ, nhưng anh ở đâu? Anh có bình yên vô sự không?
Cô xông đến bên cạnh xe, lúc này mới phát hiện một nửa chiếc xe đã bị bùn nhấn chìm, ghế lái phụ méo mó biến dạng. Sau khi mọi người ra sức đào bới, rốt cuộc cô cũng trông thấy cánh tay Tô Hằng trẻ.
Hạ Trừng mím chặt môi, cô tỉnh táo khác thường, có thể nói, đời này cô chưa từng bình tĩnh như vậy.
Vào giờ phút này, vô số kiến thức y học đang hiện lên rõ ràng từng chữ một trong đầu cô.
Thời gian trôi qua từng giây, lúc Tô Hằng trẻ được kéo ra khỏi xe, anh đã không còn hơi thở và nhịp tim.
Hạ Trừng đẩy tất cả mọi người ra, khẩn cấp tiến hành CPR cho anh.
Lúc Tô Hằng trẻ được đưa lên cáng cứu thương, cô quỳ trên người anh, tiếp tục xoa bóp tim ngoài lồng ngực và hô hấp nhân tạo cho anh.
Cô cẩn thận thực hiện tốt từng bước, cho dù chính bản thân cô cũng biết hy vọng đã rất xa vời.
Nhưng tay cô chưa từng ngừng lại.
Bình thường lúc làm việc tại bệnh viện, nếu gặp tình huống này, thể lực một người là có hạn nên thường chỉ ép không đến mười mấy phút là sẽ sức cùng lực kiệt, phải đổi cho người khác làm.
Nhưng Hạ Trừng không đổi.
Anh nói tiếp: "Nhưng anh không ngờ thì ra em lại ngoài cứng trong mềm. Bên ngoài là một nữ hán tử, nhưng thực tế lại rất yếu đuối. Tất cả sự kiên cường của em đều là giả vờ, dù anh có cố gắng thế nào em vẫn có thể sẽ khóc. Thế nên anh nghĩ mình cứ mang theo một bịch khăn giấy bên mình, lúc em cần, anh cứ lấy nó ra lau khô nước mắt của em."
Hạ Trừng ngây ngốc một lúc, cô khịt mũi một cái, rút tay về: "Xin lỗi, em không cố ý gây ra sự hiểu lầm cho anh."
Tô Hằng trẻ lắc đầu: "Không sao, anh chỉ muốn nhắc em là em khóc quá dữ dội, anh chỉ còn lại một tờ khăn giấy thôi. Nếu không dùng tiết kiệm một chút, coi chừng lát nữa nước mắt nước mũi sẽ chảy xuống miệng của em."
Anh bẻ tình huống quá nhanh, Hạ Trừng sửng sốt một lúc mới phản ứng kịp, nói: "Đừng chọc giận em, nếu không em sẽ chùi nước mũi vào quần áo anh đấy."
Tô Hằng trẻ bất đắc dĩ giơ hai cánh tay lên: "Nói đi, em muốn chùi vào bên nào?"
Hạ Trừng lườm anh một cái, quay đầu sang chỗ khác, khóe miệng lặng lẽ cong lên.
Đêm đó, Hạ Trừng hiếm có gặp được Tô Hằng già.
Mấy ngày qua, xung quanh cô đều là người, hắn không có cơ hội xuất hiện, mà hắn hiện thân lúc này chắc chắn là vì Tô Hằng trẻ.
"Có phải anh lại muốn khuyên tôi không nên gần gũi với anh ấy?""Anh khuyên em, em sẽ bằng lòng nghe sao?" Hắn cười chua xót.
Hạ Trừng hít sâu một hơi: "Vì sao anh không chịu buông tha cho tôi?"
Tô Hằng già nói: "Anh chỉ hy vọng em hạnh phúc."
Hạ Trừng thử nói đạo lý với hắn: "Hiện tại tôi còn chưa đủ hạnh phúc sao? Cái gì tôi cũng có."
Tô Hằng già phản bác: "Không. Ngoại trừ ba em, bên cạnh em không có một tên đàn ông nào thật lòng trân trọng em."
Hạ Trừng cười lạnh: "Tôi cũng không nhất định phải dựa vào đàn ông mới có thể sống sót."
"Cuối cùng em vẫn chỉ là phụ nữ thôi, dù sao cũng phải có một chốn trở về tốt."
Hạ Trừng vừa định mở miệng mắng hắn cổ hủ, nhưng vì có người đến gần lều, bóng dáng Tô Hằng già lập tức biến mất.
Mấy y tá cùng lều với cô đi đến bưng lấy chậu nước của mình, hỏi: "Hạ Trừng, cô có muốn đi giặt quần áo với chúng tôi không?"
Hạ Trừng vội vàng nói: "Được, mọi người chờ tôi một chút."
"Cuối cùng cũng có nước sạch để giặt quần áo."
"May mà có bạn trai Hạ Trừng." Tiểu Mạnh nói.
Hạ Trừng "Này" một tiếng thật lớn, tỏ vẻ kháng nghị.
"Được rồi, là tôi nói sai được chưa?" Tiểu Mạnh lớn giọng nhấn mạnh: "Là anh trai."
Mấy y tá còn lại cười to, Hạ Trừng có lý mà không nói được, cô bưng chậu nước đi ra ngoài.
Tô Hằng già đứng dưới một tán cây bên ngoài lều vải, nhìn Hạ Trừng và các đồng nghiệp đang đi đến xe chở nước đằng xa.
Trong lòng hắn vô cùng phiền muộn, là hắn không có phúc khí, Hạ Trừng đã từng đối xử với hắn rất tốt, đáng tiếc lúc đó hắn không biết trân trọng.
Nhất là lúc cô không tha thứ cho hắn, hắn lại giận dỗi cô như một đứa con nít ấu trĩ.
Hắn ra sức ức hiếp cô, hắn cho rằng nếu làm vậy thì cô sẽ biết điều, trở về dáng vẻ dịu dàng nghe lời như lúc hắn mới quen biết cô.
Đáng tiếc hắn đã sai.
Hạ Trừng là người rất biết cách che giấu nội tâm của mình, có lẽ bên ngoài cô thỏa hiệp, nhưng trong lòng lại không.
Cô luôn không tha thứ những việc hắn đã làm, nhưng cô vẫn cố gắng đóng vai một người vợ tốt, một người mẹ hiền trước mặt mọi người.
Hắn biết Hạ Trừng rất đau khổ, nhưng hắn rất khốn kiếp, cố ý vờ như không thấy.
Nếu không phải như thế, cô cũng sẽ không bị áp bức đến mức tinh thần xảy ra vấn đề.
Đương nhiên không có người nào biết hắn bí mật hèn hạ như thế nào. Trong những cuộc xã giao, hắn luôn tỏ ra phong lưu phóng khoáng, vui vẻ trò chuyện với mọi người.
Bên cạnh hắn thường xuyên có một đám phụ nữ vây quanh, bọn họ rất thích nghe hắn phát biểu những ý kiến hay.
Thậm chí khi đó hắn cảm thấy Hạ Trừng được hắn cưới, dù không thấy biết ơn thì cô cũng phải kiêu ngạo vì chuyện đó.
Không phải đó là đương nhiên sao?
Dù sao cũng có rất nhiều cô gái ao ước được làm vợ của hắn.
Hạ Trừng lại luôn không vui.
Cô vốn không muốn ở bên cạnh hắn.
Đã từng có lần, hắn cho rằng Hạ Trừng không biết tốt xấu, cô không biết thỏa mãn. Không giống những phu nhân nhà khác, bất kể chồng có làm chuyện gì bên ngoài, bọn họ đều chọn cách mở một mắt nhắm một mắt.
Hơn nữa, hắn cho cô tất cả, chẳng lẽ còn có những tên đàn ông khác cho cô những thứ tốt hơn sao?
Nhưng sau khi Hạ Trừng sống lại, hắn mới phát hiện, thứ Hạ Trừng muốn, thật ra chỉ có hắn không thể cho cô.
Hắn cứng rắn giữ cô bên cạnh, nói cho hay thì là muốn tốt cho cô, trên thực tế là đang hại cô. Hắn không ngừng chèn ép cô, chà đạp tôn nghiêm của cô, mục đích là muốn cô có thể ngoan ngoãn nghe lời, cuối cùng không thể bỏ đi.
Hiện tại hắn rất hối hận, càng không yên tâm giao Hạ Trừng cho Tô Hằng trẻ.
Loại người này không đáng để Hạ Trừng yêu.
Hạ Trừng đáng để được một người tốt hơn yêu quý. Tô Hằng trẻ tuyệt đối không thể, dù sao xét về bản chất thì bọn họ chính là cùng một người.
Huống chi nếu cô yêu Tô Hằng trẻ, thì có phải hàm ý là thật ra cô vẫn còn yêu hắn không?
Nếu là vậy, cô cần gì phải yêu Tô Hằng trẻ chứ?
Có hắn theo bên cạnh cô, còn chưa đủ sao? Cô cần gì phải tìm người thay thế.
Đúng vậy, nhất định là Hạ Trừng chỉ xem Tô Hằng trẻ như vật thay thế hắn.
Hắn quyết không để cô sa vào ảo tưởng không bình thường này, không thể thoát ra.
Sáng sớm hôm sau, những người phụ trách mở đường và đi cuối cùng trong đội xe của Tô Hằng trẻ, thì ra chính là những phượt thủ vô cùng am hiểu cách đi đường núi.
Bọn họ theo đội xe cũng là vì đặc biệt muốn sửa chữa địa thế hiểm trở.
Lãnh đạo đội quân cứu trợ hy vọng bọn họ có thể giúp đỡ, mở một đoạn đường lên núi, đưa những người dân trong thôn gặp nạn xuống nơi này.
Đoạn đường này vô cùng khó đi, đường tạm đầy bùn lầy ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm không thể biết trước. Nhưng bọn họ không nói hai lời, lập tức đồng ý mạo hiểm tiên phong đi vào trong thôn.
Cứ ba chiếc xe hợp thành một đội, bọn họ và bộ đội cứu trợ kết nhóm tiến lên.
Mấy tiếng trôi qua, người của chuyến xe thứ nhất đã đưa xuống mười người dân bị nạn, mà nhóm thôn dân này được đưa xuống trước đều có lý do cả.
Trong đó có người bị gãy xương, cũng có phụ nữ có thai bắt đầu đau bụng chuyển dạ.
Lều tạm dựng lên để chữa bệnh lập tức trở nên bận rộn.
Hạ Trừng luôn tập trung tinh thần làm việc của mình, cô cũng không chú ý đến trời đã bắt đầu đổ mưa phùn.
Đến khi những hạt mưa to trút xuống từ trên trời, nước mưa ào ào chảy tràn trên mặt đất, rốt cuộc cô mới ngừng công việc trong tay.
Xe Tô Hằng trẻ vẫn chưa về, cô siết chặt đôi tay đang run, muốn mình có thể bình tĩnh lại.
Mưa càng lúc càng lớn, mây giăng mờ bốn phía, không thể nhìn rõ cái gì.
Từ bên ngoài, bỗng nhiên có người đội mưa chạy vào lều, la lớn: "Mau đi theo tôi, có xe bị lật xuống khe núi, cần bác sĩ trợ giúp."
Trái tim Hạ Trừng như bị bóp nghẹn, máu lập tức xông lên đầu, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.
Bọn họ ngồi xe đến chỗ chiếc xe kia bị lật. Nơi đó có rất nhiều anh em đang giúp kéo những người bị thương trong xe ra, người lái xe tự mình thoát khỏi ghế lái an toàn.
Hạ Trừng nhanh chóng nhận ra đó là xe của Tô Hằng trẻ, nhưng anh ở đâu? Anh có bình yên vô sự không?
Cô xông đến bên cạnh xe, lúc này mới phát hiện một nửa chiếc xe đã bị bùn nhấn chìm, ghế lái phụ méo mó biến dạng. Sau khi mọi người ra sức đào bới, rốt cuộc cô cũng trông thấy cánh tay Tô Hằng trẻ.
Hạ Trừng mím chặt môi, cô tỉnh táo khác thường, có thể nói, đời này cô chưa từng bình tĩnh như vậy.
Vào giờ phút này, vô số kiến thức y học đang hiện lên rõ ràng từng chữ một trong đầu cô.
Thời gian trôi qua từng giây, lúc Tô Hằng trẻ được kéo ra khỏi xe, anh đã không còn hơi thở và nhịp tim.
Hạ Trừng đẩy tất cả mọi người ra, khẩn cấp tiến hành CPR cho anh.
Lúc Tô Hằng trẻ được đưa lên cáng cứu thương, cô quỳ trên người anh, tiếp tục xoa bóp tim ngoài lồng ngực và hô hấp nhân tạo cho anh.
Cô cẩn thận thực hiện tốt từng bước, cho dù chính bản thân cô cũng biết hy vọng đã rất xa vời.
Nhưng tay cô chưa từng ngừng lại.
Bình thường lúc làm việc tại bệnh viện, nếu gặp tình huống này, thể lực một người là có hạn nên thường chỉ ép không đến mười mấy phút là sẽ sức cùng lực kiệt, phải đổi cho người khác làm.
Nhưng Hạ Trừng không đổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook